"Thú Nhân Đồ quả không hỗ danh chí bảo, thật là lợi hại".
Đáp lại lời tán dương của Ân Diệt - đảo chủ Tam Tiên Đảo, Trương Dĩnh khiêm nhường: "Ân đảo chủ đã quá lời rồi".
"Không quá không quá...".
Trương Dĩnh chuyển mắt nhìn sang đám người Thiên Kiếm Môn.
"Cơ chưởng môn, tên nghiệt đồ này có chút không đơn giản. Chưởng môn cho phép ta phóng tay chứ?".
"Trương cung chủ, giữ cho hắn không chết, thân thể không tàn là được." Cơ Thành Tử nói.
"Tốt. Vậy bây giờ ta sẽ vào đem hắn ra giao cho Cơ chưởng môn".
Trương Dĩnh nói xong liền hoá thành một đạo bạch quang bay vào bên trong bức hoạ đồ đang lơ lửng giữa tầng không.
Liếc xem Tần Ngọc - người còn ở lại, Ân Diệt hỏi: "Tần đạo hữu, tên tiểu tử Chu Đại Trù này vừa rồi bạo phát ra sức mạnh ghê gớm như vậy, một mình Trương đạo hữu liệu có ổn?".
Rất đỗi tự tin, Tần Ngọc bảo: "Ân đảo chủ không cần lo lắng. Một khi đã bị thu vào bên trong Thú Nhân Đồ, cho dù đối thủ có là năm bảy chân nhân hậu kỳ thì tỷ tỷ ta cũng sẽ dễ dàng giải quyết thôi".
Thái độ của Tần Ngọc cho thấy nàng rất đỗi tự tin. Tất nhiên đấy không phải một niềm tin mù quáng. Hoàn toàn có cơ sở cả.
Thân là nhị cung chủ của Cửu Hoa Cung, Tần Ngọc nàng há lại không biết bí mật của Thú Nhân Đồ?
Pháp bảo này, địch nhân bất kể là ai, nhân loại hay yêu loại, hễ phàm rơi vào bên trong thì sức mạnh đều sẽ bị áp chế. Ngoại trừ chủ nhân hoạ đồ ra hết thảy đều chẳng ai còn tự do hành động được nữa. Đó là pháp tắc.
Tiểu tử Chu Đại Trù kia đúng là cũng ghê gớm đấy, nhưng hắn muốn thoát ra mà nói... viển vông mà thôi.
Tần Ngọc là vậy, đã rất tin tưởng. Và Trương Dĩnh, nàng cũng không hề phụ niềm tin của muội muội dành cho mình, kể từ khi tiến nhập Thú Nhân Đồ thì nàng đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, liên tục dồn ép địch nhân là Chu Đại Trù.
Bên trong hoạ đồ, giữa không gian u ám xám xịt, Chu Đại Trù, Lăng Ngọc Yến, kiếm linh Thiên Tà, tình cảnh cả ba hiện đều đang rất nguy hiểm. Bởi lẽ xung quanh, trừ bỏ Trương Dĩnh ra thì còn có hàng tá sinh vật nửa người nửa thú đang bao vây, không ngừng công kích.
"Chủ nhân! Ở trong này pháp lực của chúng ta bị áp chế rất nhiều!".
"Chủ nhân! Ta sắp không thể trụ được nữa!".
...
Liếc xem kiếm linh Thiên Tà đang phải chật vật chống đỡ với đám thú nhân, sắc mặt Chu Đại Trù lại càng thêm âm trầm. Hắn hiểu, nếu còn tiếp tục ở bên trong pháp bảo này, sớm muộn gì cũng sẽ bị Trương Dĩnh thu phục.
"Hừ! Các ngươi nghĩ có thể dùng thứ này để giam giữ ta sao?!".
Sau khi dùng một quyền tạm đẩy lui Trương Dĩnh, Chu Đại Trù liền gồng mình hét dài một tiếng. Theo tiếng hét của hắn, một lần nữa, tà khí lại cấp tốc gia tăng. Đất đá, cỏ cây và thậm chí là bầu trời huyễn cảnh, chúng vậy mà cũng bị tà khí phát ra từ người Chu Đại Trù tác động, khiến cho vặn vẹo...
"Chuyện này...".
Chứng kiến sự thể vừa phát sinh, lần đầu tiên kể từ khi tiến nhập Thú Nhân Đồ, Trương Dĩnh phải cả kinh thất sắc.
Vốn là chủ nhân hoạ đồ, Trương Dĩnh nàng đối với sự thay đổi của nó thì rõ ràng hơn ai hết. Nàng cảm nhận được pháp tắc nơi này đang bị nhiễu loạn.
"Đây là thứ lực lượng gì mà ghê gớm tới như vậy?".
Tự biết nếu còn tiếp tục để cho Chu Đại Trù huy động sức mạnh thì Thú Nhân Đồ rất có thể sẽ bị phá hỏng, Trương Dĩnh tức tốc quán thâu đại lượng linh lực vào bên trong thanh kiếm đang cầm, nhắm vị trí của Chu Đại Trù bổ xuống.
"Ong!".
Nhưng, rất không may, nhát kiếm của nàng, nó đã chẳng thể làm gì được đối thủ.
Đây không phải vì đòn tấn công của nàng yếu mà là bởi Chu Đại Trù, hắn quá mạnh. So với kẻ vừa rồi bị Trương Dĩnh nàng áp chế, Chu Đại Trù bây giờ cứ như là một con người khác vậy. Lực lượng trước - sau, thiết nghĩ phải chênh nhau cả chục lần...
Đây mới là sức mạnh chân chính của hắn ư?
Nhưng... Hắn bất quá chỉ là một tên hậu bối, làm sao lại sở hữu được nhiều lực lượng tới như vậy?
Trương Dĩnh, nàng thật tình không tài nào hiểu được.
Mà, lúc này, Trương Dĩnh nàng làm gì còn có thời gian để đi tìm hiểu. Bên dưới, Chu Đại Trù đã bắt đầu phản công.
Bằng tốc độ khiến chân nhân cảnh hậu kỳ cũng phải kinh thán, Chu Đại Trù lao thẳng vào giữa đám thú nhân, vung quyền đấm hạ từng tên. Dăm bảy giây bất quá, toàn bộ đám thú nhân đã liền bị đánh cho tan nát.
Đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, Trương Dĩnh trích một giọt tinh huyết đánh ra, miệng hô lớn:
"Tụ!".
Tiếng hô của Trương Dĩnh vừa dứt thì ngay tức khắc, từ hư không vô định, một đám sinh vật liền hiện ra. Toàn bộ đều là thân người mặt thú, rất chi dữ dằn.
Chả có tí gì gọi là e ngại, Chu Đại Trù nhìn đám thú nhân đang lao tới, bất ngờ há miệng.
Trong tiếng gầm khó nghe của loài thú dữ, một cái đầu to lớn màu đen xuất hiện. Nháy mắt, dưới hấp lực kinh khủng của nó, toàn bộ thú nhân đều bị nuốt chửng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...