Điện Thiên Chiếu, tại sảnh đường.
Đồ Tam Nương tay bế heo con Tiểu Mễ Mễ, tự chọn lấy cho mình một chiếc ghế trong hàng ghế phía bên trái rồi ngồi xuống. Xong liền khoát tay bảo các tì nữ xung quanh:
"Các ngươi tạm lui ra ngoài đi".
Chờ cho sáu vị nữ tì ai nấy đều đã thoái lui, lúc này Đồ Tam Nương mới hướng Ưng Thiên Chính bảo: "Ưng hộ pháp, đầu đuôi chân tướng thế nào, mau nói rõ".
"Vâng".
Ưng Thiên Chính nhẹ gật đầu, nhanh chóng nói ra: "Bẩm giáo chủ, theo như những gì thuộc hạ điều tra được thì Phổ Hạnh thần tăng đúng thật đã bị người sát hại ngay trong chính Lam Yên Tự, tại tháp Thông Thiên của mình. Ra tay là một kẻ mặc hắc y, đeo mặt nạ quỷ".
"Nói vậy thì đám danh môn chính phái kia cũng chẳng bịa đặt rồi".
Đồ Tam Nương hỏi tiếp: "Ưng hộ pháp, ngươi có tìm ra được manh mối nào không?".
"Không nhiều lắm".
Ưng Thiên Chính tiếp lời: "Thuộc hạ chỉ biết được trước khi chết, Phổ Hạnh thần tăng có dùng máu của mình lưu lại một chữ. Thiết nghĩ đấy hẳn là danh tự của hung thủ".
"Là chữ gì?".
Ưng Thiên Chính trước dùng đạo thuật viết ra hư không một chữ "Lăn...", sau mới thưa: "Bẩm giáo chủ, chính là chữ này".
Đồ Tam Nương quan sát một lúc, thu hồi ánh mắt thì tự mình lẩm bẩm: "Manh mối đúng là chẳng nhiều lắm...".
...
"Hừ, thật là đáng giận!".
Đang yên đang lành, Đồ Tam Nương lại bỗng dưng thốt lời mắng chửi, thật khiến cho Ưng Thiên Chính nhất thời khó tránh phải động dung. Hắn nghi hoặc: "Giáo chủ?".
Có vẻ cũng biết rõ tâm tư thuộc hạ mình, Đồ Tam Nương giải thích: "Ta không nói ngươi. Ta là đang nói mấy cái tên danh môn chính phái kia".
"Ưng hộ pháp, ngươi nghĩ coi. Cá đám danh môn chính phái bọn chúng không bằng không cớ, chỉ dựa vào một chút suy đoán liền quy cho giáo chủ ta là hung thủ... Ngươi nói có đáng giận hay không?".
"Hừ... Mặc đồ đen, đeo mặt nạ quỷ thì liền là Đồ Tam Nương ta? Bọn chúng làm như trên đời chỉ mình ta mới có mặt nạ quỷ để đeo ấy...".
...
Đứng nghe Đồ Tam Nương trút ra bực bội một hồi, đợi nàng ngưng giọng, Ưng Thiên Chính mới dám góp ý: "Giáo chủ, tứ đại tông môn tuy không bằng không cớ, nhưng nói thế nào thì cũng là những thế lực đứng đầu chính giáo thiên hạ. Nay bọn họ mời giáo chủ ra đối chất, nếu giáo chủ nhất quyết cự tuyệt, lại bảo trì im lặng, sợ rằng sẽ không phải ý hay. Đám danh môn chính phái bọn họ sẽ dựa vào cái cớ này mà thêu dệt, buộc tội giáo chủ...".
"Buộc tội ta?".
Đồ Tam Nương khinh thường: "Thì sao? Bọn chúng có thể làm gì được ta?".
"Giáo chủ, người thần công cái thế, đạo hạnh thâm huyền, tất nhiên chẳng cần phải sợ. Thế nhưng các giáo chúng... Giáo chủ, phân đà của Huyết Sát Giáo ta, có một phần ba là nằm trong địa bàn của giới chính đạo".
Đồ Tam Nương không phải loại người thiếu suy nghĩ nên nghe qua liền tỏ tường ý tứ của Ưng Thiên Chính ngay. Nàng trấn an: "Ưng hộ pháp, chuyện đó ngươi cứ yên tâm. Ta đã sắp xếp cả rồi".
"Hmm... Vốn dĩ ta cũng chả muốn đi biện minh với cái đám danh môn chính phái kia làm gì, nhưng để hạn chế thiệt hại tới mức thấp nhất, ta sẽ nhiều lời một chút".
Thần niệm khẽ động, Đồ Tam Nương lấy từ giới chỉ ra một cuốn ngọc giản với nội dung đã soạn sẵn đưa cho Ưng Thiên Chính: "Ưng hộ pháp, nên ứng phó ra sao, hết thảy ta đều đã viết ra. Ngươi cứ theo đó mà làm".
Ưng Thiên Chính thoáng liếc qua những dòng chữ ghi trên ngọc giản, thần tình liền biến chuyển. Hắn cúi đầu, thanh âm biểu thị tôn kính: "Giáo chủ anh minh, là thuộc hạ đã lo chuyện dư thừa".
"Được rồi được rồi. Không cần phải tâng bốc ta. Ta biết ta đây rất thông minh... Mau đi làm việc của ngươi đi".
"Thuộc hạ cáo lui".
...
Ưng Thiên Chính vừa đi thì từ phía ngoài cửa điện, sáu tì nữ bị điều ra trước đó cũng liền nối gót trở vào trong.
Trà nước xong xuôi, lúc này Xuân Hương - người đứng đầu trong đám nữ tì - mới thấp giọng hướng Đồ Tam Nương cung kính hỏi: "Giáo chủ, người còn cần gì nữa không ạ?".
"Tạm thời không cần".
Đồ Tam Nương nhấp một ngụm trà, đặt xuống thì hỏi: "Xuân Hương, có thấy Tiểu Linh đâu không?".
"Bẩm giáo chủ, sáng nay nô tì có trông thấy Thánh nữ đi về hướng nam, hẳn là lại tới cốc Thanh Ngư".
"Thanh Ngư Cốc sao...".
Trong đáy mắt hiện lên vài tia bất đắc dĩ, Đồ Tam Nương ngầm thở dài: "... Cũng đã hơn mười năm rồi. Tiểu Linh nó vậy mà...".
"Haizz... Tiểu Mễ Mễ, chúng ta tới cốc Thanh Ngư một lát".
Nói rồi, Đồ Tam Nương chậm rãi đứng lên, theo lối mòn hướng thẳng đến cốc Thanh Ngư...
...
...
Gần nửa giờ sau.
Bước chân của Đồ Tam Nương hiện đã dừng lại. Trước mắt nàng, tại một khu đất quang đãng đầy hoa, một thân ảnh yêu kiều đang hiện hữu.
Là một cô gái bề ngoài tuổi độ mười tám đôi mươi, rất xinh đẹp. Phong cách ăn mặc của nàng khá đặc biệt. Thay vì trường y kín kẽ nối liền từ trên xuống dưới như những người khác thì y phục của nàng lại tách hẳn thành hai phần riêng biệt. Áo cổ cao màu đỏ, tay áo gần như chẳng có, chỉ đủ che đậy bờ vai. Không ngoa khi bảo rằng một khi nàng giơ lên cánh tay, mảng da thịt dưới nách sẽ lập tức lộ rõ ra ngay.
Bên trên đã vậy, còn bên dưới...
Cô gái, nàng không mặc quần. Thứ đang che kín hạ thân nàng đây là một chiếc váy. Tương tự phần áo phía trên, chiếc váy này cũng có màu đỏ, chẳng dài lắm, chỉ đủ phủ qua đầu gối.
May sao, từ đầu gối trở xuống dưới, nhờ có đôi giày ống cao mà da thịt nàng mới đỡ bị phơi bày. Chứ nếu không, chỉ e sự hiện diện của nàng ở chốn đông người sẽ gây nên một tràng xáo động mất. Nhất là khi sự hở hang kết hợp cùng dung mạo...
Như đã nói, cô gái, nàng rất xinh đẹp.
Nhi nữ của Đồ Tam Nương, Thánh nữ của Huyết Sát Giáo, nhan sắc Âm Tiểu Linh lại kém cỏi được sao?
Mười mấy năm trước, thời điểm mới quen biết Lăng Tiểu Ngư thì Âm Tiểu Linh nàng đã rất khả ái rồi. Nay, trải hơn mười năm tuế nguyệt, nhan sắc ấy lại càng khiến thế nhân mê đắm hơn.
Chỉ có điều là... Đẹp thì quả đã hơn, thế nhưng so với mười mấy năm trước, trên khuôn mặt Âm Tiểu Linh nay đã giăng đầy lãnh đạm, chẳng còn tìm ra vẻ hoạt bát đáng yêu của thuở nào nữa.
Thời gian, nó đã làm nàng thay đổi? Hay thế sự, đấy mới thực căn nguyên?
"Hẳn là vế sau." Đó sẽ là câu trả lời mà Đồ Tam Nương sẽ nói. Hơn ai hết, nàng hiểu tại sao nữ nhi mình lại có bộ dạng như hôm nay...
...
Đứng đợi một đỗi lâu mà nữ nhi vẫn mải mê luyện kiếm, chẳng có vẻ gì là sẽ ngơi tay tiếp chuyện mình, Đồ Tam Nương mới bất đắc dĩ lên tiếng: "Tiểu Linh, mẫu thân muốn nói chuyện".
Chưa thấy hồi âm, Đồ Tam Nương mới tiếp tục: "Tiểu Linh, ta có việc muốn nhờ con đi làm".
Những tưởng lần này Âm Tiểu Linh vẫn sẽ làm ngơ thì không, nàng đã thu tay. Đem kiếm cất đi, nàng hỏi: "Là lệnh?".
"Cứ cho là vậy đi".
"Mẫu thân muốn con làm gì?".
Đã chuẩn bị sẵn, Đồ Tam Nương lấy từ giới chỉ ra một cuốn ngọc giản rồi ném qua.
Âm Tiểu Linh đem ngọc giản tiếp lấy, xem xong thì gật đầu: "Con sẽ đi điều tra ngay".
Dứt câu, Âm Tiểu Linh liền quay gót, toan rời đi.
"Chờ đã".
Quay lại, Âm Tiểu Linh hỏi, giọng vẫn lạnh nhạt như trước: "Mẫu thân còn có việc gì căn dặn?".
Đồ Tam Nương cau mày, thanh âm có phần bất đắc dĩ: "Tiểu Linh, rốt cuộc con còn tính giận ta bao lâu nữa đây?".
"Giận?".
Âm Tiểu Linh vô thức siết tay, ngẩng đầu mà rằng: "Mẫu thân, người nghĩ chỉ là giận thôi ư?".
"Con hận ta?".
Âm Tiểu Linh lặng im không đáp.
Nội tâm như có chút gì đau đớn, Đồ Tam Nương nói: "Chuyện Lăng Tiểu Ngư năm đó, ta cũng chỉ là muốn tốt cho con...".
"Tốt cho con?".
Những ngón tay của Âm Tiểu Linh càng siết chặt hơn: "Mẫu thân... Thế nào là tốt cho con?".
"Bỏ lại hắn? Mặc cho hắn bị đám danh môn chính phái kia phán định Tam Hình? Hay là... để hắn phải chết?".
Không thấy mẫu thân nói gì, Âm Tiểu Linh tiếp tục: "... Năm đó, chỉ cần mẫu thân người nguyện ý thì liền có thể đem hắn mang khỏi Thiên Kiếm Môn. Nhưng người đã bỏ lại hắn. Ngày hắn bước lên Hình Đài chịu tội, lại một lần nữa... Mẫu thân người không những không đồng ý ra tay giải cứu mà còn ngăn cản con, đem con nhốt lại... Mẫu thân, người biến con thành kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy, đó là tốt cho con sao?".
"Tiểu Linh... Lăng Tiểu Ngư năm đó là đệ tử của Thiên Kiếm Môn...".
"Vì thế nên người để mặc cho hắn chết?!".
Âm Tiểu Linh càng thêm kích động: "Sát hại đồng môn, kết giao ma nữ, đấy đều là tội chết. Năm đó, Lăng Tiểu Ngư hắn vốn đã không thể lưu lại Thiên Kiếm, chính đạo đã không dung hắn. Chỉ cần người cứu hắn, chỉ cần cho hắn chút thời gian thì sớm muộn hắn cũng trở thành người của Huyết Sát Giáo. Nhưng người...".
"Tiểu Linh..." Chân bước tới, Đồ Tam Nương vươn tay về trước, nhưng còn chưa kịp chạm thì tay nàng đã bị Âm Tiểu Linh gạt ra.
"Đủ rồi!".
"Trừ phi hắn bình an vô sự, vẫn đang sống tốt, bằng không... Mẫu thân, con sẽ không bao giờ tha thứ cho người đâu".
...
Đứng nhìn thân ảnh nữ nhi đang dần xa khuất, Đồ Tam Nương buồn bã cúi đầu: "Tỷ tỷ, chuyện năm đó muội thật đã làm sai rồi sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...