"Tiểu Ngư, tại sao? Ta đâu có làm gì các ngươi...".
"Cổ Cổ, nhân - yêu hữu biệt. Muội tốt với hắn không có nghĩa hắn cũng sẽ tốt với muội".
Đẩy muội muội ra phía sau, Thiên Hồ Nguyệt dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lăng Tiểu Ngư: "Tốn công ẩn nấp truy tung lâu như vậy, rốt cuộc thì Lăng Tiểu Ngư ngươi muốn gì?".
"Nguyệt cô nương, ta thật sự không có ác ý".
Lăng Tiểu Ngư nói ra mục đích của mình: "Thật ra ta bất quá chỉ muốn biết một chút thông tin mà thôi".
"Thông tin? Thông tin gì?".
"Chỗ mà Cổ Cổ đã hái hắc sắc linh quả kia".
...
Thiên Hồ Nguyệt thoáng trầm mặc, rồi nói: "Linh quả kia tuy hơi khác lạ nhưng tính ra cũng chả có công năng gì, bất quá một thứ dùng để tráng miệng. Lăng Tiểu Ngư ngươi tại sao lại quan tâm tới nó như vậy?".
"Ta có lý do của mình".
Lăng Tiểu Ngư không muốn nói, Thiên Hồ Nguyệt cũng tự biết mà thôi không hỏi. Và dĩ nhiên, nàng sẽ chẳng bằng lòng thoả hiệp, đồng ý đem vị trí kia nói ra cho hắn biết.
Cái chỗ nàng và muội muội đã vô tình phát hiện kia, nó rất có thể là một di chỉ của cổ tu sĩ. Nói không chừng bên trong sẽ có rất nhiều bảo vật. Nếu lấy được chúng, như vậy đó sẽ là một nguồn lực to lớn giúp cho Thanh Khâu nàng phát triển.
"Hừm... Vốn đợi mẫu thân xuất quan sẽ cùng người bàn tính, không ngờ chưa chi đã có kẻ muốn động vào...".
Sát ý trỗi lên, Thiên Hồ Nguyệt nhếch môi cười lạnh: "Lăng Tiểu Ngư, nếu ta nói không thì thế nào?".
Lăng Tiểu Ngư chưa vội đáp. Thay vì hồi âm Thiên Hồ Nguyệt thì hắn chuyển mắt ngó qua Thiên Hồ Cổ đứng ở phía sau.
Biết ý, Thiên Hồ Cổ hậm hực: "Ta sẽ không nói cho ngươi".
...
"Nguyệt cô nương, Cổ Cổ, ta vốn không muốn đánh nhau, nhưng xem ra bây giờ lại không thể không dùng đến vũ lực".
Nghe Lăng Tiểu Ngư nói vậy, Thiên Hồ Nguyệt liền đáp trả: "Vũ lực? Lăng Tiểu Ngư ngươi cho rằng hai người các ngươi hợp lực thì có thể thắng được ta?".
Hơi ngoài ý muốn của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư vậy mà lắc đầu: "Nguyệt cô nương, ta không hề nghĩ như vậy".
Hắn nói tiếp: "Ý ta là, để thắng được Nguyệt cô nương, chỉ một mình ta là đủ".
...
"Một mình ngươi?".
Thiên Hồ Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi dường như đã quá ảo tưởng rồi".
Tiếu ý loáng cái tắt lịm, nàng nghiêm túc hẳn: "Ta vốn là nể tình Lăng Thanh Trúc nên tại Bắc Hà trấn mới không làm khó dễ hai người các ngươi, thật chẳng ngờ Lăng Tiểu Ngư ngươi lại dám đánh chủ ý lên chúng ta".
"Muốn dùng vũ lực? Tốt. Để hôm nay ta thay Lăng Thanh Trúc dạy cho ngươi một bài học".
"Cổ Cổ, lui lại".
Ngó thấy Thiên Hồ Nguyệt bên kia đã xuất ra đạo thuật, Lăng Tiểu Ngư ở bên này cũng bắt đầu triển khai hỗn nguyên chi lực.
Từ bên trong hai dấu ấn hắc - bạch song ngư, hai cỗ lực lượng cấp tốc được điều động. Rất nhanh, biến đổi đã có.
Ở cả hai tay Lăng Tiểu Ngư, ngón út và áp út, chúng đã được bao bọc lại. Thứ bao bọc chúng, nó cũng chẳng phải cái gì xa lạ, đúng là hỗn nguyên chi lực. Có điều là hỗn nguyên chi lực này đã được kết tinh, hoá thành thực thể.
Giờ đây, bốn ngón tay hai trắng hai đen kia của Lăng Tiểu Ngư hắn, chúng đã trở nên cực kỳ lợi hại. Không phải cương thiết nhưng cứng hơn cương thiết, cấp bậc sợ rằng ngay đến bổn mạng pháp bảo của tu sĩ chân nhân cũng chưa chắc có khả năng so bì được.
Những điều ấy, Thiên Hồ Nguyệt đương nhiên còn chưa biết. Nhưng dù vậy, nàng cũng chả dám có tâm khinh thị. Vì sự an toàn của muội muội, Thiên Hồ Nguyệt nàng tuyệt đối cần phải cẩn trọng.
Tay trái phẩy nhẹ, một thanh bạch kiếm liền hiện ra trước mặt. Thiên Hồ Nguyệt nắm lấy chuôi kiếm, bắt đầu tấn công.
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
...
"Keng!".
...
Chỉ trong nháy mắt, hàng trăm đường kiếm đã được Thiên Hồ Nguyệt xuất ra. Uy lực thì khỏi phải bàn, mỗi một kiếm đều có thể khiến cho tu sĩ chân nhân sơ kỳ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, ghê gớm là vậy, nhưng trước Lăng Tiểu Ngư thì lại chẳng có bao nhiêu tác dụng. Cả trăm đường kiếm, tất cả đều bị hắn dễ dàng hoá giải. Bốn ngón tay đã được hỗn nguyên chi lực cải biến kia, chính chúng đã đem bạch kiếm của nàng ngăn đỡ hoàn toàn.
...
"Hừm... Cũng có chút bản lãnh đấy".
Dò xét hồi lâu, Thiên Hồ Nguyệt đại khái đã hiểu được phần nào bổn sự của Lăng Tiểu Ngư. Biết nếu chỉ dùng những chiêu thức thông thường thì sẽ khó lòng thương tổn được hắn, nàng quyết định tung ra sát chiêu.
Mượn dư lực lui về phía sau, Thiên Hồ Nguyệt chém ra một đường thập tự kiếm.
Phong Sát!
Trong cái nhíu mày, Lăng Tiểu Ngư thấy kiếm quang thập tự đánh tới thì liền xoè rộng bàn tay. Hắc chưởng tung ra!
"Oành...!".
Thanh âm va chạm còn chưa kịp dứt thì tại thương khung, trên đỉnh đầu Lăng Tiểu Ngư, một đạo bạch quang lấy tốc độ vô cùng khủng bố lao xuống. Rõ ràng, Thiên Hồ Nguyệt còn có hậu chiêu.
Lưu Tinh Phán Quyết!
"Cẩn thận!".
...
"Ầm... ầm...!!".
Không thể không nói, Thiên Hồ Nguyệt quả có tính toán, sát tâm cũng chẳng hề nhỏ. Hậu chiêu Lưu Tinh Phán Quyết vừa rồi, uy lực vốn dư sức để diệt sát tu sĩ chân nhân trung kỳ bình thường. Chỉ tiếc là... Lăng Tiểu Ngư, hắn không phải người bình thường, tu vi cũng không phải ở mức chân nhân trung kỳ.
Với thực lực hơn xa so với những gì mà Thiên Hồ Nguyệt ước lượng, lẽ hiển nhiên, việc Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn bình an vô sự sau chiêu Lưu Tinh Phán Quyết nọ cũng chẳng có gì quá khó hiểu. Khó chấp nhận, hoạ chăng mỗi mình Thiên Hồ Nguyệt.
Trong lúc nhị công chúa của Thanh Khâu còn đang cân nhắc, âm thầm đánh giá lại đối thủ thì bên này, Lăng Tiểu Ngư - đối thủ của nàng - đã hé môi cất tiếng. Tuy nhiên đích đến, nó lại không phải nàng. Muội muội Thiên Hồ Cổ của nàng mới là đối tượng trong câu nói của Lăng Tiểu Ngư.
Nở nụ cười thân thiện, hắn nói: "Cổ Cổ, cảm ơn".
Lý do cho lời cảm ơn mà mình vừa được nhận, Thiên Hồ Cổ đương nhiên là biết. Mới rồi, chính nàng đã buột miệng hô lên hai tiếng "Cẩn thận" kia a.
"Thiên Hồ Cổ à Thiên Hồ Cổ, ngươi bị làm sao vậy? Tự dưng lại đi lo cho tính mạng hắn...".
"Tỉnh táo lại đi. Lăng Tiểu Ngư hắn là kẻ địch, lúc nãy hắn còn thông đồng với Gia Gia để tập kích ngươi a".
Sau khi tự nhắc nhở bản thân, Thiên Hồ Cổ liền bặm môi hừ khẽ, dứt khoát quay mặt sang hướng khác.
Đúng lúc này, giọng Thiên Hồ Nguyệt cất lên. Và nó hướng đến Lăng Tiểu Ngư.
"Dưới Lưu Tinh Phán Quyết mà Lăng Tiểu Ngư ngươi vẫn có thể nhẹ nhàng xoay trở, thậm chí lông tóc còn chẳng tổn hao một sợi nào... Lăng Tiểu Ngư, xem ra ta đã nhìn lầm ngươi rồi".
"Nguyệt cô nương hẳn là đang muốn xác nhận tu vi của ta đi".
Ngoài ý muốn, Lăng Tiểu Ngư vậy mà chủ động nói ra: "Nếu như Nguyệt cô nương muốn biết thì ta cũng không giấu. Cảnh giới hiện tại của ta đúng thực là chân nhân hậu kỳ".
"Quả nhiên...".
Nét mặt trầm trọng, Thiên Hồ Nguyệt chả nghĩ nhiều, lập tức đem bảo vật xuất ra.
Bảo vật này khá nhỏ, chỉ lớn bằng ba ngón tay, màu đen tuyền, trên bề mặt có khắc hàng tá hoa văn tối nghĩa, trông rất cổ xưa.
Tay bắt quyết, Thiên Hồ Nguyệt đem bảo vật ném về phía muội muội mình. Tức khắc, từ kích cỡ chỉ bằng ba ngón tay ban đầu, bảo vật đã biến thành một tấm thuẫn dày cao hơn ba thước. Càng đáng nói hơn nữa là số lượng, nó không chỉ có một.
Liếc nhìn sáu tấm linh thuẫn màu đen đang tạo thành kết giới bao bọc quanh người Thiên Hồ Cổ, Lăng Tiểu Ngư mới nhận xét: "Nguyệt cô nương quả đúng là một tỷ tỷ tốt".
Sự đánh giá ấy, nó hoàn toàn thật tâm, chẳng hề có chút ý tứ xỏ xiên hay mai mỉa nào. Lăng Tiểu Ngư hắn nhớ rõ ban nãy, cũng chính Thiên Hồ Nguyệt nàng đã ra tay ngăn chặn đòn tập kích của Gia Gia.
Cần biết, năng lực ẩn nặc tiềm hành của Gia Gia cực kỳ cao minh. Với khoảng cách gần như vậy, khả năng đem Thiên Hồ Cổ bắt giữ thành công là gần như chắc chắn. Ấy thế mà... bọn họ vẫn thất bại.
Có thể thấy, từ đầu đến cuối, Thiên Hồ Nguyệt nàng vẫn một mực để tâm đến muội muội của mình. Sự tập trung ấy đã cho biết Thiên Hồ Nguyệt yêu mến muội muội tới độ nào.
Phải. Nhờ vào tình cảm sâu đậm ấy mà dù là ban nãy hay bây giờ, Thiên Hồ Cổ vẫn được giữ trong sự an toàn vững chắc, còn Lăng Tiểu Ngư hắn thì lại phải hao phí thêm một phen sức lực, thậm chí... có thể là hung hiểm.
"Vốn muốn dùng Cổ Cổ để khống chế tỷ tỷ nàng, tránh cho đôi bên gánh chịu thương tổn, nhưng bây giờ...".
"Thôi vậy... Kể từ lúc đạt đến sức mạnh ngang ngửa với chân nhân hậu kỳ, ta vẫn chưa từng xuất ra hết toàn lực. Coi như đây là dịp để kiểm chứng".
"Hỗn nguyên chi lực nếu so với linh lực thông thường thì sẽ lợi hại hơn bao nhiêu, Lăng Tiểu Ngư ta cũng đang rất muốn biết".
Thuận nước đẩy thuyền, nếu đã không thể giải quyết êm thấm thì Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ cùng Thiên Hồ Nguyệt đánh một trận ra trò. Hắn có thừa lòng tin sẽ đả bại được nàng.
Mà nếu vạn nhất hắn không thể, khi bản thân Thiên Hồ Nguyệt có mang theo pháp bảo ghê gớm nào đó, như vậy Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chả cần phải quá lo lắng làm gì. Bởi lẽ sau lưng hắn còn có Gia Gia.
Nên nhớ, thực lực của Gia Gia vốn không kém hơn hắn, cũng đã ngang ngửa chân nhân hậu kỳ. Còn nếu bàn về pháp bảo... Thiết nghĩ thế gian chẳng có mấy loại pháp bảo thần kỳ giống như tử tinh cầu của Gia Gia đâu.
Tâm đã quyết, ý đã hạ, Lăng Tiểu Ngư nói với Thiên Hồ Nguyệt: "Nguyệt cô nương an tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không động đến Cổ Cổ".
"Hừm... Nhân loại xảo trá, lại có mấy kẻ đáng tin?".
Thiên Hồ Nguyệt vẫn như cũ, giữ nguyên những tấm linh thuẫn màu đen bên người muội muội. Nàng triệu hồi thanh kiếm thứ hai.
Lại nói, thanh bạch kiếm thứ hai này, nó vốn dĩ đã được xuất ra trước đó rồi. Lúc nãy, chính nó đã được Thiên Hồ Nguyệt âm thầm sử dụng để tung ra sát chiêu Lưu Tinh Phán Quyết.
...
"Ong!".
"Ong!".
Hai thanh bạch kiếm vừa tụ lại thì liền phát ra những thanh âm chói tai, tựa như vui mừng.
Thiên Hồ Nguyệt một lời không nói, liên tiếp xuất ra thêm bốn thanh kiếm nữa. Tất cả vậy mà đều giống nhau như đúc, bạch quang sáng ngời.
"Sáu thanh bảo kiếm, một lớn năm nhỏ, kiểu dáng giống nhau như đúc... Nguyệt cô nương, đây hẳn là tử mẫu kiếm đi?".
"Coi như ngươi có mắt".
Ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, Thiên Hồ Nguyệt đánh lên sáu thanh kiếm, mỗi thanh một đạo pháp quyết. Trực chỉ về trước, nàng cất giọng lạnh lùng: "Lăng Tiểu Ngư, biết điều thu tay, nếu không đừng trách ta vô tình!".
Kèm theo cái lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư duỗi mạnh, bạo tăng khí thế.
"Nguyệt cô nương, ta đang kiểm tra một chút sức mạnh của mình. Vậy nên cô nương cứ dốc hết toàn lực".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...