Một người là môn nhân chính giáo, một kẻ là thánh nữ ma tông, thái cực rành rành đối nghịch. Chính - tà xưa nay như nước với lửa, đôi bên gặp nhau dù không chém giết thì cũng tuyệt chẳng thể nào ân cần giúp đỡ được. Hành động của Âm Tiểu Linh, nó rõ ràng không dành cho địch nhân.
Môn nhân chính giáo với thánh nữ ma tông lại không phải địch nhân, vậy thì quan hệ đôi bên, nó là gì?
...
"Hưm...".
Thấu hiểu tâm tư của đám người Dịch Bất Dịch, Cơ Thành Tử, Âm Tiểu Linh nhếch môi khinh miệt. Nàng cúi nhìn nam nhân trong lòng, thầm nghĩ: "Đầu gỗ, xem ra chính giáo đã không còn dung ngươi nữa rồi".
"Nếu như bọn họ đã không cần ngươi... Cũng tốt. Ta sẽ đem ngươi về Huyết Sát Giáo".
Trong lòng đã có quyết định, Âm Tiểu Linh mỉm cười, khảng khái thừa nhận: "Các ngươi muốn biết quan hệ giữa ta và Lăng Tiểu Ngư ư? Được, ta nói cho các ngươi biết".
"Ngũ đại phong chủ của Thiên Kiếm Môn, các ngươi hãy nghe cho kỹ: Lăng Tiểu Ngư, hắn là ý trung nhân của ta. Giữa chúng ta đã từng có ước hẹn".
"Nói dối!".
Ánh mắt như dao, Lăng Thanh Trúc bước lên: "Yêu nữ, ngươi đừng có dựng chuyện hại người. Từ nhỏ tới lớn Tiểu Ngư Nhi đều luôn ở Trúc Kiếm Phong, chưa từng hạ sơn hành tẩu. Cùng ngươi hẹn ước? Nó làm sao có thể cùng ngươi ước hẹn?!".
"Thật là không thể?".
Âm Tiểu Linh lắc đầu: "Lăng phong chủ, xem ra trí nhớ của ngươi cũng không được tốt lắm. Lẽ nào ngươi đã quên chuyến đi lần trước, khi ngươi cùng Tiểu Ngư ra ngoài?".
"Lăng phong chủ, trong khoảng thời gian ngươi làm khách tại Thanh Khâu Sơn, Tiểu Ngư chẳng phải đã ở trấn Bắc Hà ư?".
"Ý ngươi...?".
"Phải. Ta và Tiểu Ngư đã gặp nhau tại Bắc Hà trấn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì chúng ta đã phải lòng nhau. Mặc dù thời gia ngắn ngủi nhưng chúng ta thực sự đã cùng nhau hẹn ước...".
"Bịa đặt..." Nấm tay siết lại, Lăng Thanh Trúc nghiến răng.
Nàng chắc chắn những gì Âm Tiểu Linh nói, tất cả chỉ là bịa đặt. Lăng Tiểu Ngư tuyệt không có chuyện phải lòng đối phương. Bởi vì người mà Lăng Tiểu Ngư yêu thích, chính xác phải là...
...
"Âm Tiểu Linh, nói vậy Lăng Tiểu Ngư đã trở thành nội gián cho ma giáo các ngươi?".
Thuận ý Cơ Thành Tử - người mới hỏi, Âm Tiểu Linh điềm nhiên đáp lại: "Cứ cho là vậy".
"Sư huynh, đó là bịa đặt!".
Giơ tay biểu thị, Cơ Thành Tử bảo với sư muội mình: "Thanh Trúc, đúng sai thế nào ta tự biết cân nhắc".
"Nhưng mà sư huynh...".
"Không cần nói nữa".
Cơ Thành Tử trầm giọng: "Môn nhân Thiên Kiếm nghe lệnh, mau bắt giữ Lăng Tiểu Ngư và yêu nữ lại".
...
"Muốn bắt chúng ta? Dễ vậy sao?".
Thân giữa vòng vây, trước khí thế của các vị phong chủ Thiên Kiếm, những tưởng Âm Tiểu Linh sẽ phải e dè thì không, nàng vẫn như cũ, trấn định như thường. Có thể thấy, Âm Tiểu Linh nàng sớm đã có chuẩn bị rồi.
Thực tế, nàng đúng là có chuẩn bị thật. Và thủ đoạn của nàng, nó là...
Hít vào một hơi thật sâu, Âm Tiểu Linh mở miệng gọi to: "Mẫu thân...!!".
...
Tiếng hô đã dứt, kết quả thì... Chẳng có gì xảy ra cả.
Dưới những ánh mắt nghi hoặc của đám người Cơ Thành Tử, Âm Tiểu Linh âm thầm bực bội: "Mẫu thân này, tại sao còn chưa chịu hiện thân... Mình đã phát tín hiệu rồi mà...".
...
"Mẫu thân...!!".
Lần thứ hai, Âm Tiểu Linh cất tiếng kêu gọi.
Và...
Lần thứ hai, chẳng ai hồi đáp.
...
Cho là Âm Tiểu Linh chỉ đang cố tình bày trò, Dịch Bất Dịch hừ lạnh: "Yêu nữ, chết tới nơi rồi còn muốn diễn kịch!".
"Xú mẫu thân! Ngốc mẫu thân! Người còn không chịu ra?!".
"Yêu nữ! Chịu chết đi!".
...
"Keng!".
Một kiếm rất mạnh của Dịch Bất Dịch, nó đã vừa mới bị người cản lại. Ra tay không ai khác chính là vị "Xú mẫu thân, ngốc mẫu thân" của Âm Tiểu Linh: Đồ Tam Nương.
Trông bộ y phục dạ hành, dưới lớp mặt nạ hình quỷ dữ, Đồ Tam Nương bày tỏ sự bất mãn của mình: "Một đám to đầu lại đi ức hiếp một tiểu cô nương, bộ các ngươi không thấy mất mặt à?".
"Đồ Tam Nương, là ngươi?".
Liếc qua Lăng Thanh Trúc, Đồ Tam Nương khẽ "Ồ" lên: "Chẳng phải Lăng phong chủ đây sao? Chúng ta thật là có duyên a".
Tiếu ý thu liễm, nàng dời sang Cơ Thành Tử: "Còn với ngươi, Cơ Thành Tử... Nợ nần giữa chúng ta cũng thật không ít đâu".
"Chính - tà bất lưỡng lập. Năm đó để cho Đồ Tam Nương ngươi chạy thoát thật đúng là đã quá sơ suất".
"Sơ suất?" - Đồ Tam Nương lắc đầu - "Không. Phải nói là ông trời có mắt".
"Cơ Thành Tử, món nợ năm xưa, hôm nay tới lúc ngươi phải trả rồi!".
Thanh âm còn chưa kịp dứt thì Đồ Tam Nương đã liền xuất thủ. Từ trong tay áo nàng, hàng tá phù lục được đánh ra.
Linh phù vừa ra, ngay lập tức đã hoá thành những ác thú to lớn dữ dằn, đồng loạt nhảy xổ vào tấn công đám người Cơ Thành Tử. Quả là một đòn phủ đầu rất có cân lượng.
Tuy nhiên...
Giao chiến, đấy lại chẳng phải mục đích chính của Đồ Tam Nương. Nàng còn chưa mất trí.
Nên nhớ, ở đây là địa bàn của Thiên Kiếm Môn. Ngũ Đại Tiên Kiếm - tất cả đều ẩn giấu tại chỗ này. Hiện tại Đồ Tam Nương nàng còn chưa sẵn sàng đối mặt với chúng.
Đánh? Chỉ e lành ít dữ nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...