Nếu có ai đó hỏi cảm xúc của Lăng Tiểu Ngư lúc này là gì thì câu trả lời hẳn là... "Không biết".
Tâm trí hắn, nó gần như đã đình trệ mất rồi.
Thao Thiết... Đại hung chi thú... Hoạ của chính giáo...
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vừa mới đứng lên chưa được bao lâu, một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư lại ngã xuống. Toàn thân vô lực, hắn nhìn về phía trước, nơi Thao Thiết đang hiện diện...
...
"Grào... ào...!".
Trái với vẻ đờ đẫn của Lăng Tiểu Ngư, phía bên này Thao Thiết lại đang vô cùng "sống động". Nó ngửa mặt lên trời, liên tục kêu to.
Thanh âm vang vọng cả một vùng, thậm chí đã truyền đến tai của một số người. Ví như Âm Tiểu Linh chẳng hạn.
Cách đó một quãng, Âm Tiểu Linh vốn đang ngồi nghỉ trên một cành cây cao, chợt nghe tiếng kêu gào của Thao Thiết thì không khỏi nhướng mày nghi hoặc: "Thanh âm này...".
"Khí lực hùng hậu như vậy, lẽ nào là một quái thú kinh khủng nào đó?".
...
"Nhưng tại sao nó lại bạo động? Chẳng thể nào tự dưng kêu lên như vậy được...".
"Rất có thể nó đang đánh nhau với ai đó...".
Chợt nghĩ tới chuyện gì, Âm Tiểu Linh bắt đầu lo lắng: "Cái này... Sẽ không phải là đầu gỗ đó chứ?".
"Không được. Ta phải đi xem thử".
Dạ khẩn trương, Âm Tiểu Linh bật dậy, lần theo phương hướng thanh âm tìm tới.
...
Trong khi đó, tại một góc khác...
Trùng hợp làm sao, Tô Đông Vũ - kẻ đã may mắn thoát khỏi tay Âm Tiểu Linh, hắn hiện cũng ở gần vị trí đám người Lăng Tiểu Ngư. Và dĩ nhiên, thanh âm vừa rồi phát ra từ miệng Thao Thiết, hắn cũng nghe được.
Mà, đâu chỉ hắn, Đồ Tự - người đang đồng hành cùng hắn - cũng đã nghe ra.
Trông về phương hướng thanh âm, Đồ Tự cân nhắc một hồi thì đưa ra quyết định. Hắn quay sang nhìn Tô Đông Vũ, nói: "Tô sư đệ, chúng ta qua đó xem thử".
"Sư huynh, chuyện này...".
Có vẻ còn chưa hết ám ảnh, Tô Đông Vũ tỏ ra lo ngại: "Sư huynh, rất có thể thực lực thứ kia không thấp...".
Đồ Tự cau mày: "Đông Vũ, có khả năng đồng môn của chúng ta đang ở đó".
Nói đoạn, Đồ Tự lấy từ trong giới chỉ ra một tấm phù lục, đưa cho Tô Đông Vũ: "Nếu sư đệ e ngại thì hãy dán lá phù này lên người, nó sẽ giúp sư đệ ẩn đi khí tức".
...
...
Âm Tiểu Linh vì lo lắng cho Lăng Tiểu Ngư mà đi; còn Tô Đông Vũ, hắn lại do bị Đồ Tự cưỡng ép mà đến. Tâm lý đôi bên rõ ràng khác xa.
Dẫu vậy, bất kể hơn kém nhau thế nào thì kết quả hiện cũng chỉ có một: bọn họ đang hướng chỗ mấy người Lăng Tiểu Ngư tìm tới. Thiết nghĩ rất nhanh, bọn họ sẽ được chứng kiến một cảnh tượng kinh tâm động phách...
Có điều, đó là lát nữa. Còn bây giờ... Lưu Cảnh Thiên, Lăng Tiểu Ngư, hai người họ mới là khán giả.
Dưới sự theo dõi chăm chú của họ, bên kia, Chu Đại Trù, hay đúng hơn là Thao Thiết đã bắt đầu trút cơn thịnh nộ.
...
"Grào... ào...!!".
Đột ngột gầm lên, mang theo thân hình to lớn, Thao Thiết nhảy xổ vào tấn công quái thú.
"Khúc khúc...".
Trước khí thế cuồng bạo của Thao Thiết, quái thú chừng như khiếp đảm, thay vì kháng cự thì nó lại quay đầu bỏ chạy.
Nhưng... nó chạy được sao?
"Grào... ào...!!".
Mắt long sòng sọc, bằng tốc độ còn khủng bố hơn quái thú gấp mấy lần, Thao Thiết chặn đứng đường lui kẻ địch. Chân trái giơ cao, nó giẫm mạnh xuống.
"Ầm!".
...
"Khúc khúc...!".
Hoàn toàn không có ý tứ phản kháng, quái thú vừa né được cú vồ giẫm kia thì liền hoá thành một làn khói đen hòng trốn chạy.
Tiếc rằng... vô dụng.
Bất kể quái thú có cấp bậc chân nhân cảnh hậu kỳ, bất kể thần thông của nó rất đỗi quỷ dị thì hết thảy cũng đều vô dụng. Thao Thiết đã rất dễ dàng khám phá ra.
Từ trong chiếc miệng đỏ lòm của mình, Thao Thiết phun ra một luồng sáng, buộc cho quái thú phải hiện nguyên hình ngay lập tức.
"Soạt!".
Thừa thắng xông lên, quái thú vừa bị thương thì Thao Thiết đã liền áp sát. Nó giẫm đạp mấy cái rồi tiếp tục há miệng, tuy nhiên lần này, thay vì phun ra thứ gì thì nó lại ngoạm luôn nửa người quái thú. Kế đấy, trong sự vùng vẫy yếu ớt của con mồi, nó từ từ nuốt xuống.
Giải quyết xong, Thao Thiết quay đầu nhìn qua những "khán giả bất đắc dĩ" đang dõi theo mình từ nãy giờ.
"Grừ... ừ...".
"Sư huynh...".
...
"Grừ... hừ...".
Một cách chậm rãi, Thao Thiết hướng chỗ Lăng Tiểu Ngư tiến lại. Càng đi, bước chân nó càng trở nên bất ổn. Chệnh choạng một hồi, cuối cùng... "Rầm" một tiếng, thân hình đồ sộ của nó ngã xuống. Nháy mắt sau, Thao Thiết đã biến lại thành Chu Đại Trù, trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, cả người không mảnh vải che thân...
"Sư huynh!".
Trông thấy Chu Đại Trù gục ngã, Lăng Tiểu Ngư lo lắng kêu lên. Cố nén cơn đau nơi lồng ngực, hắn gượng người đứng dậy, lảo đảo bước qua.
Tuy hiện tại Lăng Tiểu Ngư hắn đã gần như có thể khẳng định Chu Đại Trù chính là Thao Thiết chuyển thế, nhưng nếu kêu hắn tránh xa, bỏ mặc thì hắn thực không sao làm được.
Phải. Thao Thiết là hung thú chuyên làm chuyện ác; trong dự ngôn của tổ sư gia, nó là đại hoạ, có cơ hội nên lập tức ra tay tiêu diệt. Nhưng... Chu Đại Trù là sư huynh, là người huynh đệ chí cốt của hắn. Mới vừa nãy, không ai khác, chính người huynh đệ này đã đứng ra bảo vệ cho hắn. Thử hỏi Lăng Tiểu Ngư hắn làm sao có thể ngoảnh mặt quay lưng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...