"Sư huynh, đệ có ý kiến thế này".
Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đệ nghĩ huynh và đệ nên phân ra, một người ra ngoài dò la còn một người thì ở lại trông coi Lệ sư tỷ. Tuy rằng làm vậy sẽ khiến cho việc tìm kiếm tốn nhiều thời gian hơn, nhưng chí ít có thể đảm bảo an toàn".
...
Chưa thấy Chu Đại Trù hồi âm, Lăng Tiểu Ngư khó tránh lo lắng, đang toan hỏi thì...
"Được rồi, cứ làm như vậy đi".
Thở ra một hơi, từ nghiêm túc, họ Chu bỗng đổi sang vẻ mặt tươi cười. Hắn vỗ nhẹ lên vai người huynh đệ của mình, thâm ý nói: "Tiểu Ngư, ta hiểu được".
Hiểu? Hiểu cái gì?
Lăng Tiểu Ngư có chút nghi hoặc, tính truy thì nơi đối diện, Chu Đại Trù đã đứng lên, hướng cửa hang động bước ra.
"Sư huynh, huynh định đi đâu vậy?".
"Không có. Ta chỉ muốn bố trí thêm vài lớp cấm chế nữa thôi".
"Để đệ giúp huynh".
"Không cần đâu".
Đã tiến ra bên ngoài hang động, Chu Đại Trù ngó vào, cười cười: "Tiểu Ngư, ngươi cứ ở đó trông chừng Lệ sư tỷ đi. Ngươi để Lệ sư tỷ một mình, coi chừng tỷ ấy sẽ tức giận a".
Tức giận?
Lăng Tiểu Ngư theo phản xạ xoay đầu nhìn qua Lệ Thắng Nam.
Chả biết từ bao giờ, Lệ Thắng Nam, nàng đã giấu mặt đi mất rồi.
...
Những ngày tiếp theo, sinh hoạt của ba người Lăng Tiểu Ngư vẫn đều đặn diễn ra theo cùng một kiểu. Đúng như phân công trước đó, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, mỗi người làm một công việc. Chu Đại Trù là ra ngoài dò la tin tức, còn phần Lăng Tiểu Ngư, trách nhiệm của hắn là trông chừng Lệ Thắng Nam, đảm bảo cho nàng được an toàn.
Lẽ dĩ nhiên, sự phân chia ấy rất không công bằng. Rõ ràng, Chu Đại Trù sẽ thiệt thòi hơn hẳn.
Nhưng... biết sao được chứ. Đấy là điều Chu Đại Trù muốn a. Sự phân chia này, toàn bộ đều là quyết định của hắn.
Lăng Tiểu Ngư? Hắn đã lên tiếng phản đối rồi đó chứ. Chỉ là... vô dụng. Vị sư huynh kia của hắn vẫn trước sau như một, kiên quyết nhận lấy trọng trách dò la tin tức. Nhớ lúc ấy, Chu Đại Trù đã thâm ý đấm nhẹ lên ngực hắn mà nói rằng: "Tiểu Ngư à, Lệ sư tỷ sẽ không thích ta ở bên cạnh đâu. Sư tỷ muốn được ngươi trông nom hơn a".
...
"Đại Trù sư huynh thật là... Không biết huynh ấy nghĩ gì nữa".
Ngồi bên trong hang động, Lăng Tiểu Ngư đem những lời ẩn ý kia của sư huynh mình thuật lại cho Lệ Thắng Nam nghe, rồi thở dài nghi vấn.
"Lệ sư tỷ, tỷ nói xem. Đại Trù sư huynh có phải đã hiểu lầm gì rồi không?".
Lệ Thắng Nam dựa mình bên vách đá, nghe nhưng không đáp. Nàng đang tự hỏi lòng mình.
"Chu Đại Trù nói như thế thì có khả năng đã nhìn ra gì rồi...".
"Lẽ nào mình biểu hiện rõ như vậy sao?".
Khẽ liếc Lăng Tiểu Ngư, Lệ Thắng Nam càng thêm nghi hoặc.
"Chắc không phải. Lăng Tiểu Ngư hắn đâu có cảm nhận được cái gì...".
"Hừm... Có lẽ Lăng Tiểu Ngư hắn là một tên ngốc. Hoặc cũng có lẽ...".
Lệ Thắng Nam thôi không nghĩ nữa. Nàng không muốn nghĩ. Hiện tại, nàng chỉ cần được ở bên cạnh hắn thế này, vậy cũng đủ rồi.
Gạt đi suy tư, Lệ Thắng Nam hé môi, cất giọng dịu dàng: "Tiểu Ngư, đừng nói về Đại Trù nữa, hãy nói về ngươi đi".
Trước lời đề nghị này, Lăng Tiểu Ngư thực có hơi bất ngờ. Hắn hỏi lại: "Lệ sư tỷ, ý tỷ là gì? Nói về đệ là sao?".
"Thì là nói về ngươi. Gia đình, những chuyện lúc nhỏ, những trải nghiệm, gì cũng được".
"Cái này...".
Lăng Tiểu Ngư theo thói quen gãi nhẹ lên má: "Lệ sư tỷ, đệ không có nhiều chuyện để kể đâu. Sư tỷ biết đấy, đệ rất ít giao du với người khác, thành ra... Đệ thật là nhàm chán lắm".
"Gì mà nhàm chán...".
Lệ Thắng Nam chẳng cho là phải: "Ta thấy ngươi đôi lúc cũng rất thú vị mà. Giống như những chuyện ngươi từng làm lúc nhỏ ấy".
"Chuyện làm lúc nhỏ?".
Họ Lăng thắc mắc: "Lệ sư tỷ, tỷ... Sao tỷ biết những chuyện lúc nhỏ của đệ?".
"Mới đó mà ngươi đã quên rồi sao? Ta không phải từng tới Đào Hoa thôn?".
"À phải. Sư tỷ đúng là đã từng ghé qua nhà đệ".
Lăng Tiểu Ngư đoán: "Lệ sư tỷ, là Yến cô cô kể cho tỷ nghe hả?".
"Ừm." - Lệ Thắng Nam cũng không giấu - "Trước khi ngươi đến thì ta và Yến cô cô đã trò chuyện rất nhiều".
"Vậy... Lệ sư tỷ, Yến cô cô đã nói những chuyện gì với tỷ?".
"Muốn biết?".
"Ừm".
"Lại gần đây".
"Sư tỷ, đệ ngồi đây được rồi".
"Muốn biết thì xích qua đây".
...
Quanh đi quẩn lại một hồi, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng đã chiều theo ý vị sư tỷ kia của mình. Hiện tại, khoảng cách giữa hắn và Lệ Thắng Nam đã rút xuống bằng không.
Đúng vậy. Là con số không. Chẳng hề tồn tại khoảng cách. Cũng chả hiểu làm thế nào mà bây giờ, đầu của Lệ Thắng Nam lại đang gối luôn trên đùi hắn.
Đối lập với dáng vẻ thiếu tự nhiên của họ Lăng, Lệ Thắng Nam lại tỏ ta rất điềm tĩnh. Mặc ai kia bối rối vì sự bạo dạn của mình, nàng bắt đầu kể: "Hôm đó, sau khi ta đến Đào Hoa thôn...".
Lệ Thắng Nam mới nói được bấy nhiêu thì bỗng dừng lại. Giống như Lăng Tiểu Ngư, nàng cũng đưa mắt nhìn ra cửa động. Ở nơi đó, một thân ảnh vừa mới tiến vào. Chỉ là khuôn mặt của hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...