Tiên Môn

"Tiểu Ngư, ta đồng ý với ngươi, cái chỗ mà chúng ta bị hút vào đây có khả năng đúng là một mật cảnh hoang sơ thật. Chỉ là không biết hung hiểm nhiều ít ra sao thôi".

Bên đống lửa, Chu Đại Trù đặt mông trên một hòn đá phẳng, từ tốn nói ra.

"Hmm... Tên thụ tinh mà Lệ sư tỷ gặp và cái gã mà ta đụng phải, bọn chúng rõ ràng là cùng một giống loài. Tu vi của bọn chúng mặc dù không quá cao nhưng lại sở hữu chất độc rất lợi hại, có khả năng phong bế chân nguyên, kìm toả sức lực...".

"Tiểu Ngư, ta có suy đoán thế này. Ừm, ta nghĩ mật cảnh mà chúng ta bị hút vào đây, rất có khả năng chỉ tồn tại cây cối, đất đá, không hề có động vật nào".

Lăng Tiểu Ngư ngẫm một lúc thì nhẹ gật đầu: "Đúng là rất có khả năng ấy. Từ lúc bị hút vào đây, suốt dọc đường tìm kiếm đệ quả đã chẳng nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ loài động vật nào".

...

"Đại Trù, tiếp theo huynh nghĩ chúng ta nên làm gì?".


Đáp lại Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù thoáng trầm ngâm, rồi bảo: "Trước mắt chúng ta có ba vấn đề. Thứ nhất là hoá giải độc tố cho Lệ sư tỷ, thứ hai là tìm kiếm tung tích Tiểu Ngọc và những người khác, thứ ba là thoát ra khỏi cái chỗ quỷ quái này".

"Đối với vấn đề thứ nhất, lúc nãy ta và đệ đã thử qua rồi, kết quả thì chẳng có gì khả quan, tu vi chúng ta vốn không đủ để giúp Lệ sư tỷ đem chất độc ép ra bên ngoài. Duy nhất may mắn là chất độc kia chỉ phong bế chân nguyên, kìm toả sức lực, vậy nên tạm thời tính mạng của Lệ sư tỷ vẫn sẽ được an toàn".

"Còn vấn đề thứ ba, thoát ra khỏi chỗ này... Tiểu Ngư, thú thật là chúng ta không có nhiều cơ sở lắm. Thông thường, đối với một mật cảnh hoang sơ thì khi nó mở ra, thông đạo không gian sẽ tồn tại thêm một khoảng thời gian rồi mới chính thức đóng lại. Nhưng trường hợp của chúng ta... Ngươi cũng thấy rồi đó. Sau khi hút chúng ta vào đây xong thì thông đạo không gian đã biến mất, chẳng những thế, nó lại còn đem chúng ta phân tán ra mỗi người một nơi...".

"Hiện tại, trong ba vấn đề, chỉ còn mỗi cái thứ hai là khả dĩ. Trước mắt, việc duy nhất chúng ta có thể làm được là tìm kiếm tung tích những người còn lại, tìm được rồi sau đó sẽ cùng nhau nghĩ cách rời khỏi đây... Tất nhiên, như ta đã nói. Hung hiểm ở đây nhiều ít ra sao chúng ta vẫn chưa rõ, vì lẽ đó, chúng ta không được phép hành động hấp tấp, lỗ mãng".

"Đại Trù, vậy huynh nói chúng ta phải làm thế nào?".

Dưới sự chăm chú của Lăng Tiểu Ngư, cũng đồng thời là của Lệ Thắng Nam, Chu Đại Trù đề xuất: "Tiểu Ngư, ta tính thế này. Lệ sư tỷ hiện đang bị trúng độc, mang theo tỷ ấy ra ngoài tìm kiếm thật cũng không phải ý hay. Chi bằng để sư tỷ lại bên trong hang động này, rồi chúng ta dựng lên cấm chế, dùng pháp phù ngụy trang...".

"Ta phản đối!".

Câu nói vừa rồi không phải của Lăng Tiểu Ngư. Lệ Thắng Nam, nàng mới là chủ nhân thanh âm. Trông nét mặt thì có vẻ như nàng đang khá kích động. 

Cũng đúng thôi. Trong một không gian tối tăm xa lạ, bản thân lại còn bị trúng độc khiến cho toàn thân vô lực, Lệ Thắng Nam nàng há có thể đừng lo sợ? 

Bỏ lại nàng một mình ư? 

"Chu Đại Trù." - Bằng cái giọng yếu ớt, Lệ Thắng Nam kháng nghị - "Ngươi... ngươi tính như vậy là sao? Làm sao ngươi có thể bỏ ta lại một mình trong khi mà ta... ta như vầy?".


"Lệ sư tỷ, sư tỷ đừng quá lo lắng".

Chu Đại Trù trấn an: "Trên người đệ có mấy cấm chế lợi hại lắm, bố trí xong thì đảm bảo sẽ chẳng ai có thể phát hiện ra sư tỷ đâu".

"Làm sao ngươi dám khẳng định là sẽ không ai tìm ra?" - Lệ Thắng Nam vẫn như cũ, không hề tin tưởng - "Chu Đại Trù ngươi cũng đâu phải đại tu sĩ, cấm chế có thể lợi hại tới đâu... Thêm nữa, lúc nãy ngươi cũng mới vừa nói đấy. Ở đây hung hiểm nhiều ít còn chưa biết. Rủi như trong lúc các ngươi ra ngoài, bất chợt có một tên yêu quái cấp bậc chân nhân chạy ngang qua rồi phát hiện ra ta thì sao?".

Chu Đại Trù nghe xong thì chép môi, bảo: "Lệ sư tỷ, sư tỷ có phải đã lo lắng quá rồi không? Yêu quái cũng đâu phải rau cải ngoài đường chứ... Mà, kể cả có yêu quái đạo hạnh cao thâm đi nữa, đệ nghĩ cũng chẳng trùng hợp tới như thế, xuất hiện đúng ngay chỗ này đâu". 

"Ngươi lấy gì đảm bảo là sẽ không có?".

"Thì đệ...".

"Sư huynh".

Im lặng từ nãy giờ, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng đã lên tiếng: "Đệ thấy Lệ sư tỷ nói phải đấy. Ở một nơi quỷ dị như chỗ này, chúng ta không thể đảm bảo được điều gì".


"Tiểu Ngư, vậy ý ngươi là chúng ta vẫn mang Lệ sư tỷ theo? Như thế sẽ có hơi bất tiện a".

"Bất tiện cái gì chứ?".

Liếc qua Lệ Thắng Nam - người vừa nói, Chu Đại Trù đáp ngay: "Thì sư tỷ nghĩ coi, nếu lỡ trong lúc tìm kiếm tự dưng có mấy tên thụ tinh, thạch tinh gì đó nhảy ra, như vậy đệ và Tiểu Ngư sẽ phải vừa đánh nhau với bọn chúng vừa chú ý an toàn của sư tỷ, cái này lẽ nào không bất tiện?".

Hơi khó nghe nhưng hoàn toàn có lý. Lệ Thắng Nam, nàng đúng sẽ trở thành gánh nặng. 

Bản thân tự hiểu, Lệ Thắng Nam im lặng cúi đầu, thôi không tranh cãi chi nữa. Có vẻ như nàng đã chấp nhận an bài.

Nhưng, chính lúc này, khi nàng đang cảm thấy tủi thân nhất thì giọng Lăng Tiểu Ngư cất lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui