Tiên Môn

Nơi vách núi cao, Lăng Tiểu Ngư thực đã định làm như vậy, sẽ tự mình kết liễu. Nhưng rồi, tại giây phút cuối, hắn bỗng từ bỏ. 

Vì sợ hãi?

Không. Lăng Tiểu Ngư hắn không hề sợ hãi cái chết. Sở dĩ thoái lui, hết thảy đều bởi do một cái tên, một hình ảnh. Tại khoảnh khắc hắn toan xuống tay hủy hoại chính mình, hắn bất giác lại nhớ đến Lăng Ngọc Yến - người cô cô tội nghiệp vẫn đêm ngày dõi mắt trông mong hắn trở về...

Cả cuộc đời mình, Lăng Ngọc Yến đều đã hi sinh cho hắn. Tuổi thanh xuân vì hắn vùi chôn, mộng thiếu nữ vì hắn vứt bỏ, gần hai mươi năm lẻ bóng đơn côi, vào ra trông đợi... 

Thử hỏi, Lăng Tiểu Ngư hắn sao có thể nhẫn tâm làm vậy, tự kết liễu mạng sống của mình?

Hắn chết rồi thì Yến cô cô của hắn sẽ ra sao? Nàng liệu có chịu nổi cú sốc quá lớn này?

Không. Lăng Tiểu Ngư hắn không thể chết. Hắn không có quyền làm như vậy. Mạng của hắn đâu phải chỉ thuộc riêng mỗi hắn. Nó còn là của Lăng Ngọc Yến nữa. 

...

"Yến cô cô...".


Cánh tay từ từ hạ xuống, Lăng Tiểu Ngư thốt lên trong nước mắt.

Đợi cho tâm tình đã phần nào lắng dịu, lúc này hắn mới lại hé môi: "Yến cô cô, tha lỗi cho Tiểu Ngư. Là Tiểu Ngư đã hồ đồ".

"Cô cô, người yên tâm. Tiểu Ngư sẽ không làm chuyện dại dột như vầy một lần nào nữa đâu".

Đó là một lời hứa. Với Lăng Ngọc Yến, cũng là với bản thân mình. Lăng Tiểu Ngư, hắn có vẻ đã thông suốt. Hay ít ra, lúc này là vậy. 

Còn mai sau?

Hãy để cho mai sau trả lời.

...

...

Kể từ sau hôm ấy, Lăng Tiểu Ngư không còn tìm đến Phị Tinh Đới Nguyệt Động thêm một lần nào nữa. Huyền Âm Động? Lại càng không. Suốt cả ngày, từ sáng đến tối hắn chỉ nhốt mình trong phòng, chẳng buồn gặp ai. 

Mộng Kiều cũng tốt, Chu Đại Trù cũng được, mặc cho bọn họ mấy phen thăm hỏi, Lăng Tiểu Ngư đều một mực chối từ, quyết không gặp mặt. Lấy lý do bế quan tu luyện, hắn đã cự tuyệt tất cả. Và điều đó, nó đã khiến cho một vài người nghi hoặc. Ví như... Lăng Thanh Trúc chẳng hạn. 

Bên trong động Huyền Âm, Lăng Thanh Trúc nhìn Chu Đại Trù vừa trở về báo cáo, hỏi: "Chu tiểu tử, Tiểu Ngư Nhi thật đã nói như vậy?".

Nơi đối diện, Chu Đại Trù gật đầu khẳng định: "Lão nhân gia, con không có nói dối người đâu. Tiểu Ngư đúng là đã nói như vậy a".

"Thế ngươi có bảo hắn là ta đích thân yêu cầu không?".

"Có chứ." - Chu Đại Trù quả quyết - "Lão nhân gia, con đã nói rất rõ ràng với Tiểu Ngư rồi. Con bảo với hắn là lão nhân gia muốn gặp, nhưng hắn nói hắn đang trong giai đoạn tu luyện mấu chốt, có cảm ngộ gì đó nên tạm thời không thể phân tâm ra ngoài".

"Có cảm ngộ?" - Lăng Thanh Trúc nảy sinh ngờ vực - "Là cảm ngộ gì?".


Chu Đại Trù lắc đầu: "Lão nhân gia, cái đó con cũng không biết".

"Sao lại không biết? Chu tiểu tử ngươi với hắn xưa giờ chẳng phải đều rất thân thiết ư? Hầu như chuyện gì hai đứa các ngươi cũng đều chia sẻ với nhau a".

"Chu tiểu tử, ngươi có phải là đang giấu ta chuyện gì không?".

Một bộ oan khuất, Chu Đại Trù rất chi bất mãn: "Lão nhân gia, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu nha. Nói thế nào thì... Ui da!".

Đáng thương cho họ Chu, lời trong miệng còn chưa kịp ra hết đã bị người dùng bạo lực cắt ngang. Tay xoa mông, miệng xuýt xoa, hắn kháng nghị: "Lão nhân gia, người làm gì vậy? Sao tự dưng lại đạp vào mông con?".

"Hừ... Tự dưng?".

Lăng Thanh Trúc chả có tí dấu hiệu gì gọi là áy náy ăn năn, thay vào đó, thái độ của nàng càng ngang ngược hơn trước. 

"Chu tiểu tử, ngươi có tin chỉ cần ngươi phàn nàn thêm một tiếng nữa là cái mông của ngươi sẽ nát như tương luôn không?".

Kẻ đứng dưới hiên không thể không cúi đầu, phận làm đệ tử sao dám cãi ân sư, Chu Đại Trù rất biết điều thu liễm. Hắn cười giả lả. 

"Ha ha... Lão nhân gia, người nói gì vậy chứ? Đại Trù con là đệ tử bé nhỏ của người a. Con kính yêu lão nhân gia người không hết thì lấy đâu ra phàn nàn".


"Bớt nói nhảm".

Lăng Thanh Trúc đi thẳng vào đề: "Chu tiểu tử, ngươi nói mau. Rốt cuộc là Tiểu Ngư Nhi có chuyện gì?".

"Lão nhân gia, cái này... cái này con cũng không biết".

"Cái gì? Ngươi không biết?".

Liếc thấy ân sư có dấu hiệu hành hung, Chu Đại Trù vội thụt lùi, thanh âm gấp gáp: "Lão nhân gia, người đừng có đánh con, con thật sự là không biết. Con thề với trời, nếu con mà có nửa lời gian dối thì sẽ lập tức bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây".

...

Đi qua bước lại, quan sât hồi lâu, rốt cuộc thì Lăng Thanh Trúc cũng mở lời: "Chu tiểu tử, ngươi thật là không biết?".

"Lão nhân gia, con thật là không biết. Con cũng giống như người, đang cảm thấy thắc mắc. Mấy hôm nay Tiểu Ngư đúng là có chút kỳ lạ. Con vốn muốn vào xem thử nhưng hắn đâu có cho...".

"Hừm... Cổ quái thật." - Lăng Thanh Trúc vân vê cằm, lẩm bẩm - "Mọi khi chỉ cần ta gọi thì bất kể có đang bận bịu gì Tiểu Ngư Nhi cũng đều gác lại mà chạy tới ngay, tại sao bây giờ, khi ta đã hai lần sai người truyền đạt nhưng hắn vẫn chưa chịu qua... Cảm ngộ? Rốt cuộc là cảm ngộ gì chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui