"Thanh Trúc, muội đã trực tiếp giao đấu với Đồ Tam Nương, thực lực nàng ta tới đâu muội hẳn ít nhiều cũng phỏng đoán được?".
Lăng Thanh Trúc không thấy có gì cần phải che giấu, thành thật gật đầu.
"Bổn sự của Đồ Tam Nương thật sự rất lớn, thiết nghĩ so với Âm Thiên Chiếu năm đó cũng chẳng hề thua kém".
"Vậy, thời điểm cùng muội giao đấu, Đồ Tam Nương có nhắc gì đến cừu hận năm xưa, hoặc là mục đích gì đó hay không?" Cơ Thành Tử tiếp tục dò hỏi.
Và Lăng Thanh Trúc, nàng cũng tiếp tục gật đầu.
"Nàng ta có nhắc. Nàng nói sẽ báo thù cho phu quân, cho những môn nhân của Huyết Linh Tông từng bị chúng ta giết chết. Nàng còn nói...".
"Thanh Trúc, nàng còn nói gì?".
Ngó nghiêng đổi sang nhìn thẳng, Lăng Thanh Trúc nói tiếp những lời còn dang dở: "... Nàng còn nói chuyện năm đó, hết thảy đều là do có kẻ âm mưu thao túng, lợi dụng sức mạnh của chính tà lưỡng đạo mà nhổ bỏ Huyết Linh Tông. Nàng nói chúng ta đã bị người xỏ mũi dắt đi".
"Chúng ta bị người xỏ mũi dắt đi?".
Cơ Thành Tử lắc đầu: "Thanh Trúc sư muội, lời nói của yêu ma muội cũng tin sao?".
"Năm đó Huyết Linh Tông làm đủ chuyện ác, nguy hại đến bách tính thương sinh. Bởi không muốn thấy cảnh sinh linh đồ thán nên chính giáo ta mới phải liên kết với thế lực tà đạo, cùng nhau hợp lực diệt đi cái hoạ Âm Thiên Chiếu".
"Nếu đấy là một âm mưu, vậy thì kẻ chủ mưu là ai? Trên thế gian này, kẻ nào lại có bản lãnh lớn tới như thế? Có thể cùng lúc thao túng được lục đại tông môn, điều khiển được chính tà lưỡng đạo?".
"Thanh Trúc sư muội, năm đó chính muội cũng đã tận mắt thấy, chính tai nghe được. Những việc ác mà Huyết Linh Tông đã làm, con số há đâu lại ít? Thiên Kiếm Môn, Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, Âm Phong Cốc, Bái Nguyệt Giáo, có tông môn nào không từng bị Huyết Linh Tông gieo rắc tai ương?".
Nhớ lại chuyện xưa, thần sắc Lăng Thanh Trúc không khỏi trở nên buồn bã.
"Chưởng môn sư huynh nói phải, tội ác mà Huyết Linh Tông gây ra đích xác là rất nhiều. Năm đó Dương sư huynh cũng là bị bọn họ hạ độc thủ...".
"Haizz... Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Thật không nghĩ chỉ vì muốn đoạt lấy Xích Diệm Kiếm của Dương sư huynh mà Huyết Linh Tông bọn họ lại ra tay tàn độc tới như vậy".
Đồng cảm, ngồi ở ghế đối diện, Cơ Thành Tử cũng ra vẻ sầu thương: "Dương sư đệ thiên tư hơn người, vốn dĩ có thể trở thành một cây đại thụ của Thiên Kiếm Môn. Thật chẳng ngờ đệ ấy lại ra đi quá sớm...".
"Phải. Huynh ấy đúng là đã ra đi quá sớm. Không chỉ huynh ấy, đến cả Xích Diệm cũng hoàn toàn biệt tăm...".
"Người còn kiếm còn, người mất kiếm mất, âu cũng là định số. Thanh Trúc, ta biết quan hệ của muội và Dương sư đệ rất tốt, nhưng ta mong muội cũng đừng suy nghĩ quá nhiều".
"Cảm ơn sư huynh quan tâm, muội vẫn ổn. Thực ra muội chỉ là đột nhiên thắc mắc một chút thôi".
Lăng Thanh Trúc nói ra: "Sư huynh, Xích Diệm là bị Huyết Linh Tông đoạt mất, thế nhưng ngày đó, khi lục soát toàn bộ Huyết Linh Tông cũng không thể tìm ra nó. Chuyện này thật có hơi kỳ lạ".
"Sư muội, muội quên Huyết Linh Tông vẫn còn một con cá lọt lưới sao?".
"À...".
Lăng Thanh Trúc đưa tay vỗ trán, cười tự giễu: "Sư huynh thấy đấy, muội già quá nên đâm ra lú lẫn mất rồi. Rõ ràng mới chạm trán Đồ Tam Nương mà giờ đã quên béng sự tồn tại của nàng ta".
"Hẳn sư muội đã lo nghĩ nhiều".
...
Trong đêm tối, cuộc trò chuyện cứ vậy mà tiếp diễn. Câu chữ rất nhiều nhưng nội dung thì chỉ có một, toàn bộ đều xoay quanh một người: Đồ Tam Nương.
Nàng ta lợi hại ra sao? Mưu đồ là gì? Kế hoạch báo thù sẽ được nàng triển khai thế nào? Mục tiêu đầu tiên mà nàng nhắm tới là ở đâu, tông môn nào? Tất thảy đều được Cơ Thành Tử và Lăng Thanh Trúc đem ra thảo luận. Chừng khi đêm đã sắp tàn, vấn đề đã đại khái được hình dung, lúc này Lăng Thanh Trúc mới lên tiếng cáo từ.
"Chưởng môn sư huynh, thương tích trong người muội hiện còn chưa khỏi, tạm thời không thể trợ giúp gì được. Mọi chuyện trông cậy vào sư huynh".
Đứng lên đưa tiễn, Cơ Thành Tử trấn an: "Sư muội cứ yên tâm. Mọi chuyện cứ giao lại cho ta, sư muội hãy tập trung tịnh dưỡng. Ngày mai đợi ta cùng các vị sư đệ, sư muội thảo luận xong, chúng ta sẽ qua Trúc Kiếm Phong giúp muội hoá giải huyết độc".
"Vậy muội xin đa tạ trước".
"Đều là đồng môn, sư muội đừng khách khí".
"Được rồi, để ta tiễn muội".
...
Một lúc sau, từ Kim Kiếm Phong, một thân ảnh bay lên, hướng thẳng về Trúc Kiếm Phong.
Đang phi hành dĩ nhiên là Lăng Thanh Trúc. Khác với ban nãy, ở phòng Cơ Thành Tử, ánh mắt nàng lúc này bỗng trở nên thâm thúy vô cùng. Một sự suy tư rất chi nồng đậm.
Trong âm thầm, nàng nghĩ...
"Xin lỗi sư huynh. Ta cũng rất muốn tin huynh, nhưng... chuyện năm đó quả thực có không ít điểm đáng ngờ".
"Những gì huynh nói là đúng hay những lời của Đồ Tam Nương mới là thật, ta nghĩ ta cần phải tự mình điều tra một chuyến".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...