Trong suy nghĩ của tiểu yêu hồ là vậy. Cô bé cho rằng qua trí tưởng tượng phong phú của phàm nhân thế tục, hình ảnh huynh trưởng Bắc Gia và tẩu tẩu Hà Hoạch của mình sẽ càng thêm lung linh, đẹp đẽ.
Tiếc thay, ý nghĩ cuối cùng vẫn chỉ dừng ở ý nghĩ. Thực tại, nó khác xa với điều cô bé đã nghĩ. Cô bé càng mường tượng đẹp đẽ bao nhiêu thì khi tận mắt chứng kiến, trong lòng lại càng hụt hẫng bấy nhiêu.
Nhìn cặp đôi đang đóng vai Thiên Hồ Bắc Gia và Thiên Hồ Hà Hoạch trên sân khấu, tiểu yêu hồ bất mãn chu môi: "Gì vậy chứ? Chẳng phải nói là hồ tiên sao? Khó coi như vậy...".
"Nhị tỷ, tỷ nói xem, bọn họ có phải là rấ không có kiến thức không? Tự dưng lại đeo mấy cái tai hồ ly kia lên. Làm như Thiên Hồ là loại hồ yêu hạ đẳng ấy".
Có cái nhìn thoáng hơn rất nhiều, Thiên Hồ Nguyệt nói: "Thật ra cũng chẳng thể trách họ được. Dẫu sao tuổi thọ phàm nhân cũng rất ngắn ngủi, trong khi chuyện cũ thì đã trôi qua quá lâu. Bọn họ làm sao còn nhớ được hình dáng "hồ tiên" của quá khứ nữa".
"Với lại... Cổ Cổ, muội nghĩ coi. Nếu như không dùng tai hồ ly giả kia đeo lên, không dùng da lông hồ ly kia mặc vào thì người xem bên dưới sao có thể hình dung được họ là hồ tiên trong truyền thuyết".
"Nhưng... cũng quá khó coi đi".
"Muội muội ngốc, đối với họ thì như vậy mới phù hợp".
...
"Dù sao thì muội cũng thấy nó rất khó coi".
Quan điểm vẫn được giữ nguyên như cũ, tiểu yêu hồ dứt khoát quay mặt qua hướng khác, chẳng buồn xem kịch nữa. Cô bé lấy từ giới chỉ ra mấy xâu kẹo hồ lô còn sót lại, tiếp tục cắn ăn.
"Còn tưởng sẽ hay ho lắm, rốt cuộc lại thành ra như vầy...".
Như sợ bị Âm Tiểu Linh và Lăng Tiểu Ngư hiểu lầm, tiểu yêu hồ đính chính: "Âm Tiểu Linh, Lăng Tiểu Ngư, hai người các ngươi cũng đừng có nên tin a. Thiên Hồ tộc không phải là như vầy đâu".
Tâm tư máy động, Âm Tiểu Linh mỉm cười, hỏi: "Nếu không phải như vầy thì như thế nào?".
"Thì...".
"Cổ Cổ".
Tiểu yêu hồ toan nói thì bị Thiên Hồ Nguyệt ngăn lại. Nàng trách: "Muội đấy, lại nhiều chuyện nữa rồi".
Dời mắt sang người Âm Tiểu Linh, Thiên Hồ Nguyệt nhắc nhở: "Tiểu Linh cô nương, chuyện của hồ tộc ta khuyên cô đừng quá hiếu kì, không tốt đâu".
Cười giả lả, Âm Tiểu Linh thanh minh: "Nguyệt tỷ tỷ đã hiều lầm. Ta vừa rồi cũng chỉ là tiện miệng hỏi, chẳng có ý gì cả".
"Mong là vậy".
...
Bầu không khí có trở nên căng thẳng đôi chút, nhưng rồi rất nhanh đã lại bình thường. Thiên Hồ Nguyệt đã cho qua, Thiên Hồ Cổ cũng chẳng còn bận lòng.
Đợi cho màn kịch trên sân khấu kết thúc, khi tiếng trống hội lần thứ hai vang lên, cô bé lập tức hướng Thiên Hồ Nguyệt kêu gọi: "Nhị tỷ nhị tỷ! Vũ hội bắt đầu rồi kìa!".
"Nhị tỷ, chúng ta ra đó đi!".
Thiên Hồ Nguyệt ngó xem các cặp trai gái đang tay trong tay cùng nhau nhảy múa trên quảng trường rộng lớn, chau mày: "Cổ Cổ, phần vũ hội này chỉ dành cho các cặp đôi thôi".
"Nhưng mà... muội muốn tham gia".
"Vậy trừ phi là muội biến thành nam nhân thì mới có thể cùng tỷ ra đó nhảy múa".
"Biến thành nam nhân? Có khó gì? Nhị tỷ giúp muội là được".
"Ta? Không được".
"Nhị tỷ...".
"Nhị tỷ... Muội muốn ra đó nhảy chung với họ".
"Nhị tỷ... Biến muội thành nam nhân đi. Đi, nhị tỷ...".
...
Hết lôi lại kéo, năn nỉ xong lại tới cầu xin, Cổ Cổ đã liên tục lải nhải bên tai tỷ tỷ mình, khiến nàng cảm thấy rất đau đầu.
Bất đắc dĩ, Thiên Hồ Nguyệt đành phải đáp ứng.
"Hừ, tiểu nha đầu muội chỉ được cái vòi vĩnh người khác. Biết thế ta đã chẳng dẫn muội ra ngoài".
Tay nắm lấy tai muội muội mà véo mạnh một cái, nàng bảo: "Nép sát vào người tỷ".
"Ui... Đứt tai muội rồi đây này".
Miệng xuýt xoa nhưng chân lại không hề chậm, tiểu yêu hồ ngay lập tức nép vào người tỷ tỷ mình, đợi nàng thi triển đạo thuật.
"Cổ Cổ, nhắm mắt lại".
"Rồi. Nhị tỷ làm đi".
...
Động tác vô cùng mau lẹ, trong nháy mắt một loại huyễn thuật đã được Thiên Hồ Nguyệt thi triển nhằm đánh lừa đám thế tục phàm nhân xung quanh. Kế đấy, nàng bắt đầu giúp muội muội thay hình đổi dạng.
Thời gian không dài, chưa đến chục giây thì mọi thứ đã đâu vào đấy. Từ một cô bé sáu, bảy tuổi, lúc này Cổ Cổ đã biến thành một nam nhân anh tuấn bất phàm. Chẳng riêng gì tướng mạo, thậm chí ngay đến y phục cũng sớm được thay ra cho phù hợp, khá là quý phái.
Cúi xem tay chân, quần áo của mình, Cổ Cổ nghi hoặc: "Nhị tỷ, bộ y phục này tỷ kiếm ở đâu ra vậy? Nó đúng là y phục nam nhân a".
"Có gì mà muội phải thắc mắc. Chẳng phải bình thường khi ra ngoài tỷ vẫn hay giả trang nam nhân đó sao?".
"À... Muội quên mất".
"Còn "muội"?" - Thiên Hồ Nguyệt nhắc nhở - "Cổ Cổ, muội bây giờ đã là nam nhân rồi đấy".
"Ừ hén....".
Cổ Cổ rất nhanh liền ý thức được thân phận trang nam tử của mình. Cô bé hắng giọng, bắt chước những phàm nhân ban nãy chìa tay ra trước: "Nguyệt cô nương, không biết tiểu sinh có vinh hạnh được mời cô nương nhảy cùng?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...