Tiên Môn

"Cô bé này...".

Giống như kẻ bám đuôi mình, Lăng Tiểu Ngư cũng đã phát giác ra sự bất thường trên người tiểu cô nương nọ. Thông qua pháp nhãn vừa triển khai, hắn khẳng định cô bé chính là một yêu quái, thuộc chủng hồ yêu.

Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn còn điều nghi hoặc...

"Cô bé này đích xác là yêu quái, nhưng khí tức tại sao... hình như còn chẳng bằng một tu sĩ trúc cơ kỳ nữa".

"Lẽ nào cô bé không phải yêu tu hoá hình kỳ tu luyện lâu năm mà là con cháu của một vị đại yêu nào đấy?".

Tin là như vậy, Lăng Tiểu Ngư đứng im tiếp tục theo dõi. Hắn muốn xem xem tên tiểu yêu kia định giở trò gì.

Mặc dù Lăng Tiểu Ngư hắn xuất thân danh môn, được dạy phải có nghĩa vụ trừ yêu diệt ma, phù trợ chính giáo, nhưng như thế không có nghĩa hễ cứ gặp yêu là giết, gặp ma là diệt. Cũng như sư phụ hắn từng nói, người có thiện - ác, yêu ma có tốt - xấu. Tùy tiện lạm sát hắn cho là không nên.

...

Quyết định của Lăng Tiểu Ngư, lần này thực rất đúng đắn. Bởi lẽ tiểu cô nương khả ái kia đã chẳng hề làm ra một việc xấu xa nào cả. Suốt một đỗi lâu cô bé chỉ đứng nhìn chằm vào mấy xâu kẹo hồ lô rực rỡ sắc màu được cắm vào ụ cọc rơm ở nơi gần đó, ánh mắt khao khát vô cùng.

Thế rồi, khi đã kiềm lòng không được nữa, cô bé xê dịch tới trước, nuốt xuống một ngụm nước bọt, hỏi xin người bán kẹo: "Đại thúc, có thể... có thể cho ta một cái không?".

Trước vẻ khả ái và trông mong nọ, những tưởng người bán kẹo sẽ động lòng trắc ẩn mà lấy cho cô bé một xâu thì không, hắn đã thẳng thừng từ chối.


"Không cho! Không cho!".

"Tiểu nha đầu, có tiền thì mua không có tiền thì đi chỗ khác chơi, đừng cản trở ta buôn bán".

"Ăn mặc sang trọng như vậy mà lại không có tiền, thật không hiểu nổi...".

Bị người thẳng thừng từ chối, lại còn đuổi xua, tiểu cô nương lập tức xụ mặt, xem dáng vẻ chừng sắp khóc.

Cô bé cúi gầm xuống, lặng lẽ quay lưng bước đi...

Đứng bên này, Lăng Tiểu Ngư chứng kiến từ đầu tới cuối, trong lòng khó tránh có phần bất nhẫn. Nhận định tiểu cô nương chẳng phải một yêu quái xấu, hắn bước vội tới, đem cô bé giữ lại.

"Tiểu muội muội".



Cô bé nghe gọi thì ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Tiểu Ngư, hỏi lại: "Ngươi kêu ta?".

"Ừm".

Lăng Tiểu Ngư nở nụ cười thân thiện, chỉ vào mấy xâu kẹo hồ lô rực rỡ sắc màu, nói tiếp: "Tiểu muội muội, muội muốn ăn thứ đó phải không?".

Cô bé hồ yêu thành thật gật đầu: "Ừm... Nhưng mà... ta không có tiền. Chỉ nhị tỷ mới có tiền".

"Vậy nhị tỷ của muội đâu?".

"Lúc nãy nhị tỷ nói có chút việc cần làm, dặn ta đứng đợi ở chỗ này".

"Thì ra là vậy".

Càng tiếp xúc với tiểu hồ yêu, trong lòng Lăng Tiểu Ngư càng thấy có thiện cảm. Hắn thấy cô bé rất giống với Gia Gia...

Theo thói quen, hắn đưa tay xoa đầu cô bé: "Tiểu muội muội, để ta mua cho muội".

Nói rồi, hắn quay sang người bán kẹo, bảo: "Ông chủ, lấy cho ta hai xâu".


"Dạ, có ngay! Có ngay!".

Khác xa lúc đuổi xua tiểu cô nương hồ yêu, lần này người bán kẹo tỏ ra hết sức niềm nở. Động tác mau lẹ, hắn rút hai xâu kẹo hồ lô đưa cho Lăng Tiểu Ngư: "Công tử, kẹo hồ lô của ngài đây".

"Ừm".

Lăng Tiểu Ngư tiếp nhận xong liền xoay lưng lại, cầm đưa cho tiểu cô nương hồ yêu vốn đang đứng ngóng trông.

"Tiểu muội muội, cho muội".

"Ực...".

"Tiểu muội muội, sao vậy?".

"Ta... Nhị tỷ ta nói đừng có nhận đồ của người lạ. Rất có thể bọn họ đang có ý xấu...".

Lăng Tiểu Ngư cười nhạt, cố tỏ ra mình là người tốt: "Tiểu muội muội, muội nhìn xem ta chỗ nào giống người xấu không?".

"Cái này...".

Tiểu hồ yêu quan sát một lúc thì gật đầu: "Đúng là cũng không giống người xấu lắm".

"Ta đương nhiên không phải người xấu".

Lăng Tiểu Ngư đung đưa hai xâu kẹo hồ lô, gắng thuyết phục: "Muội xem, có người xấu nào lại đi mua đồ tặng cho muội chứ".


"Tiểu muội muội không cần lo lắng. Muội cầm lấy đi".

"Hmm...".

Tiểu hồ yêu có chút đắn đo, nhưng rồi rốt cuộc vẫn không kháng cự được sức hấp dẫn từ màu sắc và hương vị của hai xâu kẹo hồ lô. Cô bé rụt rè đưa tay tiếp nhận, nhận xong thì lập tức quay mặt đi, cắn liền một viên.

Đứng sau lưng cô bé, Lăng Tiểu Ngư hỏi thử: "Có ngon không?".

"Nhon (ngon)...".

Nghe thanh âm bị biến tấu kia từ tiểu hồ yêu, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu cười cười. Hắn đang tính nói thêm thì ở phía sau, tiếng của người bán kẹo chợt cất lên.

"Công tử...".

Đợi cho Lăng Tiểu Ngư quay lại nhìn, người bán kẹo lúc này mới tiếp tục: "Công tử, ngài vẫn chưa trả tiền".

Tiền?

Lăng Tiểu Ngư vừa nghe tới chữ này thì liền biến sắc.

Trên người hắn... không có tiền a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui