"Hmm... Cảm ơn ông chủ".
Có lẽ bởi không muốn làm chủ cửa hiệu phải khiếp đảm thêm nữa nên Lăng Tiểu Ngư chỉ lấy đại một bộ y phục, mặc xong liền rời đi ngay.
Thanh toán ư? Tất nhiên là để lại cho Lăng Thanh Trúc. Chứ còn Lăng Tiểu Ngư hắn, trên người hắn làm gì có tiền. Tinh kim, khoáng vật thì may ra...
...
Sau khi thay đổi y phục, Lăng Tiểu Ngư đã quay trở lại với diện mạo vốn có, chưa đủ nổi bật nhưng chí ít cũng tươm tất gọn gàng.
Lẽ dĩ nhiên, đối với hình dạng này của hắn, người qua đường đã không còn ai chú ý tới nữa. Hấp dẫn ánh nhìn kẻ khác, có chăng là sư phụ Lăng Thanh Trúc của hắn.
Chả có gì phải vướng mắc. Mặc dù tuổi đã tính bằng thế kỷ nhưng thân là tu tiên giả, nhờ đạo hạnh thâm sâu cùng bí quyết dưỡng nhan nên dung mạo của Lăng Thanh Trúc nàng vẫn giữ được nét trẻ trung nguyên vẹn giống thuở nào. Nhìn nàng, kẻ không biết cứ tưởng là cô gái hai lăm, hai sáu ấy chứ.
...
Liếc trái ngó phải thấy hướng nào cũng có kẻ đang lén nhìn mình, Lăng Thanh Trúc bất đắc dĩ thở dài: "Haizz... Trời sinh ta ra cũng quá mị hoặc rồi. Tùy tiện đi trên đường thôi đã khiến thế nhân si ngốc đảo điên...".
"Hừm... Sư phụ à, chắc là chưa tới mức đó đâu".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi không cần phải an ủi ta. Nhan sắc của mình thế nào ta tự biết... Chậc, chỉ sợ đến tiên nữ trong truyền thuyết cũng chẳng bì được...".
"Khục...".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi ho cái gì? Có ý kiến gì sao?".
"Dạ... Không có".
...
Thong thả đi dạo một hồi, đôi chân Lăng Thanh Trúc lúc này rốt cuộc cũng chịu dừng lại. Nàng nhìn tấm biển treo trên khách điếm ba tầng trước mặt, gật gù: "Ừm, khách điếm Nhược Lai này cũng không tệ".
"Tiểu Ngư Nhi, chúng ta vào trong thôi".
...
"Chào hai vị khách quan, xin hỏi tiểu nhân có thể giúp gì cho hai vị?" Bên quầy tính, lão chưởng quầy tuổi độ năm mươi, mặt đính nốt ruồi ngay sát mép vừa nhìn thấy hai sư đồ họ Lăng tiến vào liền đon đả tươi cười, hỏi.
Đáp lại hắn, Lăng Thanh Trúc lạnh nhạt mà rằng: "Chúng ta muốn thuê phòng. Còn không?".
"Dạ thưa khách quan, vẫn còn... vẫn còn...".
Vẫn nụ cười đầy thiện chí, vẫn cái giọng niềm nở nọ, lão chưởng quầy nói tiếp: "Khách quan, bổn điếm hiện còn trống ba phòng, một phòng loại bình thường và hai phòng loại thượng hạng. Không biết hai vị khách quan muốn chọn phòng loại nào?".
"Thượng hạng đi." Lăng Thanh Trúc tùy ý.
"Dạ, có ngay".
Lão chưởng quầy toan gọi tiểu nhị, nhưng chợt nghĩ tới gì, hắn lại hỏi thêm lần nữa: "Ừm, khách quan. Chẳng hay hai vị muốn lấy một phòng hay là hai phòng?".
"Hai phòng".
"Một phòng".
Gần như đồng thời, hai câu trả lời cất lên. Một là của Lăng Tiểu Ngư, còn hai thì là của Lăng Thanh Trúc.
Hai sư đồ quay mặt nhìn nhau, cuối cùng, Lăng Thanh Trúc chẳng biết nghĩ gì lại hướng Lăng Tiểu Ngư nói: "Tướng công, chàng nói gì vậy? Chúng ta đã là phu thê rồi, chàng sao còn muốn ở riêng?".
Hả? Phu... Phu thê?
Lăng Tiểu Ngư trợn mắt há mồm, tính nói nhưng nhất thời lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Sư phụ hắn, nàng vừa nói gì thế kia? Từ khi nào mà hắn đã biến thành tướng công của nàng rồi?
Trong lúc họ Lăng còn đang đờ người ra vì bất ngờ quá lớn do sư phụ mình vừa mới dành tặng thì nàng đã quay mặt sang nơi khác. Lấy ra một nén bạc rồi đem đặt lên bàn, Lăng Thanh Trúc cười bảo: "Chưởng quầy, tướng công ta tính tình có hơi nhút nhát, ông đừng để ý. Ông cứ cho chúng ta một phòng thượng hạng là được rồi".
Rất hiểu ý, lão chưởng quầy thu lấy nén bạc xong, lập tức gọi một tên tiểu nhị lại.
"A Đẩu, ngươi mau dẫn hai vị khách quan lên căn phòng thượng hạng phía đông đi".
"Vâng ạ".
Ứng tiếng với ông chủ, tên tiểu nhị liền tiếp cận hai sư đồ Lăng Thanh Trúc, khom người kính cẩn: "Hai vị khách quan, xin mời hai vị đi theo tiểu nhân".
"Ừm".
Lăng Thanh Trúc gật nhẹ, toan bước đi thì chợt nhớ tới Lăng Tiểu Ngư nên dừng lại.
Trông thần tình ngơ ngơ ngác ngác kia của hắn, trong dạ nàng không khỏi buồn cười. Nàng nắm lấy tay hắn, chậm rãi kéo đi.
"Tướng công, chàng còn ngây ra đó làm gì? Chúng ta lên phòng thôi".
...
Vài phút sau.
Bên trong căn phòng thượng hạng đầy đủ tiện nghi, Lăng Thanh Trúc đứng ở trước mặt đồ nhi, ngón tay vẽ loằng ngoằng tại hư không, cười hỏi: "Tướng công đang nghĩ gì mà mặt mày đăm chiêu vậy?".
"Sư phụ, người đừng đùa nữa." Lăng Tiểu Ngư đem cánh tay đang đung đưa trước mặt mình gạt xuống, cau mày nói.
Cảm nhận được đồ nhi không vui, Lăng Thanh Trúc cũng biết ý mà ngưng trêu đùa. Nàng bĩu môi: "Chỉ đùa một chút thôi, tiểu tử ngươi làm gì mà nhăn nhó vậy".
Chẳng cho là phải, Lăng Tiểu Ngư phản bác: "Sư phụ, chuyện này sao có thể đùa giỡn được chứ. Chúng ta là người trong danh môn, làm vậy... Nếu để người khác nghe được sẽ tổn hại tới uy danh của sư phụ...".
"Xuy...".
Lăng Thanh Trúc xem thường: "Tổn hại uy danh gì chứ? Ngươi làm như ta là người ưa thích hư vinh lắm ấy".
"Mà, tiểu tử ngươi có phải là lo xa quá rồi không? Ở cái chỗ thế tục phàm nhân này, tu sĩ ai ghé qua làm gì?... Lùi một bước, cứ cho là có người quá rảnh rỗi tìm tới đây đi, vậy thì sao? Lẽ nào ta đây không phát giác được?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...