...
"Cái gì mà cơ duyên tốt, vận khí dày chứ, Đại Trù mình từ nào giờ có được may mắn lắm đâu...".
Tự thấy bản thân khó lòng lấy được bảo kiếm, tiến lên chỉ sợ sẽ chỉ giống như Tô Đông Vũ, thoáng chốc liền bị kiếm linh tổn thương, đánh cho ngã nhào xuống dưới, thành ra Chu Đại Trù rất không nguyện ý bước đi. Hắn đùn sang cho Dương Tiểu Ngọc:
"Hì... Tiểu Ngọc à, ở đây ngươi tư chất cao nhất, ngộ tính tốt nhất, tâm trí cũng vững vàng nhất, hay là ngươi đi lấy kiếm trước đi".
"Tại sao ta phải đi trước mà không phải ngươi đi trước?" Dương Tiểu Ngọc quay sang chất vấn.
Lần này, Chu Đại Trù đưa tay gãi đầu, rất thành thật tỏ bày: "Cái đó... ta hơi sợ a".
"Tiểu Ngọc ngươi cũng thấy rồi đấy, ngay cả Tô sư huynh còn thất bại thì ta sao mà thành công được. Nhưng Tiểu Ngọc ngươi thì khác, ta rất có niềm tin ở ngươi...".
"Thân là đại nam nhân, đối mặt vấn đề lại đùn đẩy cho một nữ nhân... Hừ...".
Những tưởng sau khi bị Dương Tiểu Ngọc chê trách thì Chu Đại Trù ít nhiều sẽ cảm thấy xấu hổ thì không, hắn rất thản nhiên đối đáp: "Tiểu Ngọc, ta vẫn chưa phải đại nam nhân. Ta là tiểu nam nhân".
"Haizz...".
Dương Tiểu Ngọc lắc đầu, thôi không nói nữa. Nàng biết dù có nói thêm cũng chả để làm gì. Da mặt của tên mập kia vốn là rất dày đấy.
"Muộn một chút chi bằng cứ sớm một chút đi".
Quyết định xong, Dương Tiểu Ngọc ngẩng nhìn bệ đá cao trước mặt, nhẹ hít vào một hơi rồi nhấc chân bước tới.
Cũng như Tô Đông Vũ ban nãy, Dương Tiểu Ngọc khá từ tốn bước đi. Tuy nhiên lần này, vị trí nàng dừng lại không phải bậc thang thứ hai mươi tám nữa; ba mươi hai, đấy mới là số thứ tự của bậc thang nơi nàng an vị.
Âu cũng đúng. Hoàng Bào đã tương thích với đạo thuật của Kim Kiếm Phong thì làm sao có thể phù hợp với Mặc Kiếm Phong nàng được. Một cái chủ kim, một loại chủ thủy, đôi bên căn bản là khác biệt hoàn toàn. Thay vì Hoàng Bào, thanh Đại bảo kiếm được Dương Tiểu Ngọc nhắm tới là Tuyết Ẩm.
Tím, xanh, vàng, trắng, trong số bốn loại màu sắc đang hiện hữu trên bệ thì Tuyết Ẩm nằm ở vị trí cuối cùng. Từ chuôi kiếm đến thân kiếm, tất cả đều thuần bạch sắc, rất chi tươi sáng.
Cảm nhận khí tức toát ra từ Tuyết Ẩm, Dương Tiểu Ngọc thầm nghĩ: "Sư phụ nói không sai, Tuyết Ẩm này thuộc tính âm hàn, quả rất thích hợp cho ta sử dụng. Nếu Lam Diệt Yên Ba của ta kết hợp với nó để thi triển, tin tưởng uy lực sẽ gia tăng gấp bội".
"Vấn đề bây giờ chỉ là làm sao mới qua được khảo nghiệm...".
"Kiếm linh khác nhau, đối tượng khác nhau thì khảo nghiệm cũng sẽ khác nhau. Không biết lần này ta phải đối mặt với loại khảo nghiệm gì...".
Mau chóng gạt đi mọi tạp niệm, Dương Tiểu Ngọc thôi nghĩ nữa. Một cách chậm rãi, nàng đặt tay lên chuôi kiếm trước mặt.
"Ong...!".
Ngay lập tức, một tiếng ngân cất lên. Cùng với đó, một cỗ khí tức lạnh lẽo cũng liền bao trùm lấy toàn thân Dương Tiểu Ngọc.
...
Trong khoảng không gian tối tăm, kỳ lạ thay, Dương Tiểu Ngọc lại đang đứng đó trong khi mấy người Chu Đại Trù, Cơ Thành Tử thì chẳng thấy đâu.
"Lẽ nào ý thức của ta đang ở bên trong Tuyết Ẩm?".
"Không sai. Ý thức của ngươi hiện đang ở bên trong thanh kiếm".
Nghe được thanh âm xa lạ, theo phản xạ, Dương Tiểu Ngọc vội quay nhìn. Nhưng... nàng lại chẳng thấy ai ngoài sự tăm tối.
"Ngươi không nhìn được ta sao?"
Một lần nữa, thanh âm xa lạ ấy lại cất lên. Và lần này thì Dương Tiểu Ngọc đã có thể khẳng định đấy là giọng của một nữ nhân. Tuy là không êm tai gì mấy.
"Ngươi là kiếm linh của Tuyết Ẩm?".
"Đúng vậy. Ta chính là kiếm linh của Tuyết Ẩm".
Nói đoạn, kiếm linh bỗng bất ngờ xua đuổi: "Ngươi không phải người ta đang chờ. Thu tay đi".
"Tại sao?" - Dương Tiểu Ngọc cảm thấy bất cam, hỏi rõ - "Khảo nghiệm ngươi còn chưa đưa ra, cớ gì khẳng định ta không thích hợp?".
"Khảo nghiệm? Chẳng phải ta vừa mới nói đó ư?".
Mới nói?
Dương Tiểu Ngọc ngẫm lại, hướng hư không xác nhận: "Ý ngươi khảo nghiệm chính là phải tìm ra vị trí của ngươi?".
"Không phải tìm ra mà là chân chính nhìn thấy".
"Tốt. Ta sẽ thấy được ngươi".
"Một cô bé như ngươi? Có thể không?".
Ý tứ khinh thị của kiếm linh, Dương Tiểu Ngọc nghe ra rành mạch, dẫu vậy, nàng không phản bác. Điều duy nhất nàng làm lúc này là tập trung tinh thần, triển khai pháp nhãn lên mức tối đa.
Tiếc rằng kết quả...
Bất kể đã tập trung linh lực ở mức cao nhất thì Dương Tiểu Ngọc vẫn giống như cũ, chẳng khám phá ra được gì. Thứ thấy được chỉ là một khoảng không tăm tối mà thôi...
"Thế nào? Đó là tất cả những gì ngươi làm được?".
"Nếu vậy thì ngươi không phải người thích hợp để sử dụng Tuyết Ẩm... Ta nghĩ đã đến lúc đưa ngươi ra khỏi đây rồi".
"Khoan đã".
"Sao? Lẽ nào ngươi còn có thủ đoạn chưa dùng?".
Đối với câu hỏi nọ, Dương Tiểu Ngọc không trả lời mà vấn ngược: "Kiếm linh, khảo nghiệm này của ngươi vốn chẳng liên quan gì đến linh lực, tu vị phải không?".
"Xem ra ngươi đã hiểu vấn đề".
Kiếm linh tiếp lời, giọng điệu vẫn hững hờ như trước: "Nhưng mà ngươi có thể làm gì được đây, cô bé?".
Dương Tiểu Ngọc im lặng, không phải cái im lặng của sự đồng tình hay cam chịu. Nàng đang muốn chứng minh cho kiếm linh kia thấy, rằng đối phương đã sai rồi.
Cùng với việc nín thở, ngưng thần, Dương Tiểu Ngọc mau chóng đem đôi mắt đóng lại. Cứ thế, nàng giữ yên một đỗi tầm chục giây sau thì mở. Và khi đôi mắt ấy mở ra thì... hết thảy đều đã khác.
Mới vừa rồi tròng mắt vốn dĩ bình thường, đen trắng phân minh, thế nhưng bây giờ, cái ranh giới ấy đã hoàn toàn bị khoả lấp. Mắt nàng, chúng hiện chỉ còn lại duy nhất một màu. Không phải đen, cũng không phải trắng mà là lam. Một đôi lam nhãn kỳ dị đang rực sáng như những viên minh châu...
"Lam Sắc Tinh Hải...".
Sau tiếng bật thốt kinh ngạc, thân ảnh của kiếm linh cũng từ từ lộ rõ.
Tung tích đã bị người khám phá, che giấu còn có ý nghĩa gì?
Đúng như Dương Tiểu Ngọc phán đoán, kiếm linh đích thị có hình hài nữ nhân; hơn thế nữa, nàng lại còn là một nữ nhân rất xinh đẹp, dung nhan chí ít cũng thuộc hàng đại mỹ nữ chim sa cá lặn, khuynh thành khuynh quốc.
Không như những nữ tử bình thường, tóc và chân mày nàng đều có màu trắng, đôi con ngươi cũng là như thế, trắng nốt.
Trong bộ bạch y thướt tha, kiếm linh tiến lên mấy bước, khi dừng thì mở miệng nói: "Xin lỗi, lúc nãy ta đã đánh giá thấp ngươi".
...
Chưa thấy đối phương đáp lại, kiếm linh tiếp tục: "Có lẽ do ta đã chờ đợi quá lâu, đã thất vọng quá nhiều nên không mấy trông đợi nữa. Chẳng ngờ hôm nay...".
"Cho ta biết, tên của ngươi là gì?".
Lam nhãn đã thu hồi, Dương Tiểu Ngọc đáp: "Ta họ Dương, danh gọi Tiểu Ngọc".
"Dương liễu y y, ngọc khiết băng thanh, tên rất đẹp".
Chỉ vào mình, kiếm linh tự giới thiệu: "Ta là kiếm linh của Tuyết Ẩm, chủ nhân trước kia gọi ta là Tiểu Tuyết".
Dương Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu, rồi hỏi: "Tiểu Tuyết, vậy bây giờ, ngươi có phải đã thừa nhận ta rồi không?".
Hơi ngoài mong đợi, kiếm linh, tức Tiểu Tuyết lắc đầu: "Vẫn chưa thể. Vừa rồi mới chỉ là điều kiện tiên quyết, còn chưa phải chính thức khảo nghiệm".
"Từ trước đến giờ, kẻ muốn có được Tuyết Ẩm thì nhất thiết phải làm được một việc".
...
"Tiểu Ngọc, ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ?".
"Ngươi có thể bắt đầu".
"Tốt. Tiểu Ngọc, vì ngươi đã kích phát được Lam Sắc Tinh Hải nên đối với ngươi ta rất có hảo cảm. Hy vọng ngươi cũng có thể giống như chủ nhân đời trước, thông qua được khảo nghiệm này".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...