...
"Sư phụ...!".
Trải qua cả đỗi bất động, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng làm ra phản ứng.
Suốt từ nãy giờ, hắn thực sự đã bị sốc. Không phải vì bị sư phụ mình giáo huấn mà là bởi trạng thái cơ thể của nàng.
Sư phụ hắn, nàng đang đứng. Lại nói, nàng đâu có đứng không. Từ nãy giờ nàng đã liên tục la mắng, bước tới bước lui, xoay trái xoay phải... Cái bộ dạng kia, nó nào có nửa điểm gọi hư nhược?
Là do quá tức giận nên hồi quang phản chiếu ư? Lăng Tiểu Ngư cũng muốn tin lắm nhưng hắn tin không nổi. Lý trí nói cho hắn biết hiện tại mới đúng là sư phụ hắn, còn người vô lực nằm gối đầu trên đùi hắn ban nãy hoàn toàn chỉ là một kẻ tạm đóng thế mà thôi.
Bị ân sư giả trang lừa dối, theo lý, Lăng Tiểu Ngư dẫu sinh tâm bất mãn, trong lòng tức giận cũng là nên. Lạ là, hắn lại chẳng thấy khó chịu một tí nào. Thay vì hờn giận trách móc thì giờ phút này đây hắn chỉ hơi mờ mịt, và trên hết là lo lắng.
Gia Gia tốt xấu gì cũng là ân nhân của hắn, hắn làm sao có thể để sư phụ mình tổn hại đến nó được.
Bình thường, sư phụ hắn đúng thật vô pháp tiến vào không gian cửa động thứ tư của Phị Tinh Đới Nguyệt Động, nhưng nếu nàng bất chấp thiệt hơn mà điều động Trường Sinh tiên kiếm đâu này?
Lăng Tiểu Ngư hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được!
Tay níu giữ ân sư, hắn can ngăn: "Sư phụ, xin người đừng làm hại Gia tiền bối! Tiền bối có ân với đệ tử..."
"Hắn có ân với ngươi chứ không phải có ân với ta!".
"Sư phụ, nhưng Gia tiền bối là người tốt!".
"Người tốt? Chiếm đoạt tài bảo của Trúc Kiếm Phong ta thì tốt cái nỗi gì?!".
Lăng Thanh Trúc dứt khoát đem tay đồ nhi gạt ra: "Tiểu Ngư Nhi ngươi không cần phải nói thêm nữa, ý ta đã quyết rồi!".
"Sư phụ! Số tài bảo đó đã bị dùng hết rồi!".
...
Khoảnh khắc trầm lặng qua đi, Lăng Thanh Trúc lúc này mới xoay hẳn người lại. Nàng hỏi, thanh âm đã nhỏ hơn nhiều so với trước: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi vừa mới nói gì? Lặp lại cho ta nghe".
"Sư phụ, số tài bảo đó, tất cả... tất cả đều đã bị Gia tiền bối dùng hết rồi".
...
"Sư phụ?".
"Sư phụ?".
...
Mặc cho Lăng Tiểu Ngư kêu gọi, Lăng Thanh Trúc trước sau như một, thủy chung vẫn không hề hồi đáp. Có vẻ nàng đang bị đả kích rất nghiêm trọng.
Mặt tựa tàn tro, nàng chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục bảo trì im lặng...
...
Bầu không khí trầm mặc kéo dài thật lâu, tận gần một khắc sau mới chấm dứt. Lên tiếng phá tan im lặng là Lăng Thanh Trúc.
Nàng cầm quyển sách cũ trả lại cho đồ nhi, khẽ dặn: "Tự mình giữ lấy, tu luyện cho tốt".
Bấy nhiêu rồi thôi, Lăng Thanh Trúc không nói thêm gì nữa. Thay vào đó, nàng chủ động đứng lên, chân đạp bề mặt mỏm đá mà phóng thẳng lên trên.
Còn lại một mình bên dưới, Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn quyển sách cũ ở trong tay, âm thầm tự vấn chính mình.
Nhưng, hắn hỏi chẳng lâu, bất quá chục giây liền kết thúc. Và khi đã chấm dứt nghĩ ngợi thì... Nối gót ân sư, hắn cũng rời khỏi mỏm đá cheo leo.
...
Đêm nay đã có nhiều chuyện xảy ra. Có cái Lăng Tiểu Ngư đã biết, nhưng bên cạnh cũng có những vấn đề hắn tạm thời còn chưa hiểu được. Ví như thái độ thay đổi đột ngột của Lăng Thanh Trúc, sự chân thành của nàng, câu chuyện nàng đã kể...
Người bằng hữu mà nàng nói là rất mực yêu quý kia, đối phương có thực tồn tại? Nếu đúng là tồn tại thì sinh tử liệu đã định đoạt xong?
Thoạt đầu, Lăng Tiểu Ngư nghiêng về sự lừa dối, cho đó chỉ đơn thuần là một nhân vật hư cấu đi ra từ trí tưởng tượng của sư phụ mình thôi; thế nhưng về sau, hắn nghĩ lại thì cảm thấy không đúng lắm. Hắn có cảm giác sư phụ mình cũng chẳng hoàn toàn bịa đặt.
Và thực tế, linh cảm của Lăng Tiểu Ngư hắn đã đúng. Một thời gian sau, khi mối quan hệ sư đồ đã trở lại bình thường như trước, trong một ngày nắng đẹp, chính miệng Lăng Thanh Trúc đã bảo với hắn rằng nàng đích xác là có một bằng hữu như vậy. Tuy nhiên hình ảnh thì hơi khác một chút so với những gì mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã hình dung.
Vị bằng hữu kia của Lăng Thanh Trúc nàng vốn không phải người mà là một con thỏ. Con thỏ nọ là được nàng cứu ở một thị trấn phàm nhân, lúc nó sắp bị người ta đem giết thịt.
Từng có một khoảng thời gian nàng và Tiểu Bạch - cái tên được đặt cho con thỏ kia - rất gắn bó với nhau. Trên đỉnh Trúc Kiếm này, cả hai đã cùng ăn, cùng ngủ, cùng ngắm cảnh bình minh, rồi hoàng hôn...
Thật sự, mọi tình tiết đều trùng khớp với những gì mà Lăng Tiểu Ngư đã được nghe kể hôm nay. Khác, duy chỉ cái chết của Tiểu Bạch. Không như Lăng Thanh Trúc bảo nó vì cả tin nên bị người hại chết, Tiểu Bạch qua đời thực chất chỉ đơn giản là bởi thọ nguyên hao tận mà thôi.
À, còn một cái nữa. Đó là năm đó, đối với sự ra đi của Tiểu Bạch, Lăng Thanh Trúc nàng đã chẳng có bao nhiêu thương tiếc cả. Trái lại, nàng đón nhận nó một cách hết sức bình thản. Chính miệng nàng đã nói như thế...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...