Dịch giả: Xương Rồng
Thương Hạo hưng phấn cả đêm, thấy bên trong đan điền của mình thỉnh thoảng sẽ có một tia khí lưu màu vàng tiến vào, qua một đêm một khe hở nữa lại được chữa trị.
Ngày thứ hai Thương Hạo thức dậy muộn, rời giường thì mặt trời đã lên cao, vừa mở cửa phòng ngủ ra liền thấy một mỹ nữ lẳng lặng ngồi ở trên ghế salon, Thương Hạo lại càng hoảng sợ, sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng được, đây là tối hôm qua chính mình mang Trì Thủy Tiên về nhà.
Có điều là, hiện tại Trì Thủy Tiên này nhìn qua lại mang đến cho người ta cảm giác động lòng, có thể nguyên nhân là do đã tắm rửa sạch sẽ, không như trước dáng vẻ đầy bụi đất, tóc vấn, cặp mắt thật to, trong mắt cũng có hào quang.
"Sớm như vậy đã thức dậy?" Thương Hạo tâm tình rất tốt, liền hỏi một câu.
"Thương ca, nhà của ngươi không có đồ ăn..."
Thương Hạo lúc này mới nghĩ tới, mình thật đúng là không có làm cơm ở nhà, đương nhiên cũng không chuẩn bị thức ăn.
"Nếu đã đến, cũng đừng miễn cưỡng, chờ một lát ta dẫn ngươi ra chợ cho biết đường, muốn ăn cái gì ngươi đi mua là được."
Thương Hạo nhìn ra, nữ hài tử này là một người chất phác, nên đối với nàng yên tâm hẳn, liền móc ra mấy trăm nguyên tiền đưa cho Trì Thủy Tiên nói: "Đây là tiền mua đồ ăn, dùng hết ta sẽ đưa thêm."
Thương Hạo cũng muốn dùng tiền thử tâm tính Trì Thủy Tiên một chút.
Chần chờ một chút, Trì Thủy Tiên nhận lấy tiền Thương Hạo đưa tới.
Lúc Thương Hạo giới thiệu tình hình bên trong phòng bếp, đặc biệt thấy có mì sợi, nữ hài tử này liền tay chân lanh lẹ nấu mì sợi nổi lên.
Thương Hạo rửa mặt đi ra liền thấy một chén mì sợi nóng hôi hổi đặt ở trên bàn.
"Thương ca, ngươi nếm thử một cái, còn thiếu gì tôi sẽ giúp người thêm." Trì Thủy Tiên có chút sợ hãi, rất sợ Thương Hạo không hài lòng.
Lúc này Thương Hạo nhìn dáng dấp Trì Thủy Tiên gần kề bên, trong lòng cũng phải thầm khen, nữ hài tử này thực sự dáng dấp xinh đẹp, da thịt cũng thật non mềm, đặc biệt cặp mắt thật to, khiến cho người ta nhìn một cái đã thích.
"Ngươi cũng xuống dưới ăn tô mì đi."
"Không cần, Thương ca ngươi ăn trước."
"Đi đi, đã nói đừng quá cứng nhắc, cứ coi nơi này như là nhà của ngươi."
Thấy thần sắc Thương Hạo sa sầm, Trì Thủy Tiên mới nhanh chóng đi vào bếp.
Thương Hạo lắc đầu, cũng hiểu tâm tình Trì Thủy Tiên, nàng hiện tại có thể nói là thực sự không có đường để đi, bị người quen lừa gạt đến tỉnh thành, cho dù muốn rời khỏi tỉnh thành cũng khó khắn, nếu như không có mình giúp nàng, phỏng chừng cũng sẽ rất nhanh rơi vào cõi trầm luân.
Có thể giúp thì giúp một chút!
Thương Hạo ăn xong mì sợi thì, Trì Thủy Tiên sớm đã giúp hắn rót một chén trà nóng đưa tới.
Ngồi trên ghế salon, Thương Hạo lại nghĩ đến làm thế nào mới có thể nhanh chóng chữa trị đan điền bản thân.
Chỉ có làm việc thế này thật nhiều mới có thể có được càng nhiều khí lưu màu vàng, việc này đã được Thương Hạo chứng minh rồi, thế nhưng, muốn tìm một chuyện tốt như ngày hôm qua cũng không phải dễ, cuối cùng nên làm như thế nào đây?
Thấy Trì Thủy Tiên rất là cần mẫn, sớm đã rửa sạch chén dĩa, sau đó, Thương Hạo nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi làm quen đường một chút."
Đầu tiên Thương Hạo dẫn Trì Thủy Tiên đến một cái chợ bán thức ăn, sau đó lại dẫn nàng đi tới một tiệm bán quần áo.
Cũng không hỏi ý kiến Trì Thủy Tiên, Thương Hạo dứt khoát sai người phục vụ giúp đỡ Trì Thủy Tiên lựa hai bộ quần áo, sau đó lại mua sắm một chút đồ dùng hàng ngày cho nàng.
Tuy rằng Trì Thủy Tiên chỉ lẳng lặng đi theo dọc đường, thế nhưng, nhìn ra được, trong mắt của nàng lộ ra sự cảm kích.
Xách không ít đồ đạc bao lớn bao nhỏ trở lại nơi ở thì, vừa vào cửa Trì Thủy Tiên liền nức nở nói: "Thương ca, người đối với tôi thật tốt, cho tới bây giờ chưa có ai đối với tôi tốt như vậy..."
Thấy dáng vẻ Trì Thủy Tiên lệ rơi đầy mặt, Thương Hạo sửng sốt một chút, hắn cũng là tự nhiên mà làm việc này, cũng không nghĩ quá nhiều.
"Được rồi, được rồi, khóc cái gì a, nếu làm giúp việc cho ta, vậy thì nghe ta được rồi, đi thay quần áo mới đi?."
Thương Hạo thật đúng là không thể nhìn nữ nhân chảy nước mắt, cũng không quản suy nghĩ của nữ hài tử này, dứt khoát đi ra ngoài.
Thương Hạo hiểu rất rõ tình hình của bản thân mình, đừng xem hắn là kẻ có tiền vì Trì Thủy Tiên mà mua một chút đồ dùng, kỳ thực, nội tâm Thương Hạo cũng có chút nóng nảy.
Hiện tại Thương Hạo đã triệt để thoát khỏi gia tộc, dựa theo quy định, gia tộc tối đa cũng chỉ có thể cho hắn năm vạn nguyên gây dựng sự nghiệp tài chính, nói cách khác, Thương Hạo hiện tại cũng chỉ còn lại năm vạn đồng tiền, đừng xem năm vạn nguyên là nhiều, thuê phòng ở, đóng học phí, còn có ăn uống các loại, năm vạn nguyên này kỳ thực không đủ, Thương Hạo chính là phải sớm tìm được nguồn thu nhập.
Ra cửa, Thương Hạo cười khổ một tiếng, hiện tại chính bản thân còn phải nuôi một nữ giúp việc!
Trước đây không nghĩ qua tìm việc làm và chuyện gì, dù sao cũng có gia tộc làm hậu thuẫn, hiện tại thoáng ly khỏi gia tộc, Thương Hạo coi như hiểu tìm việc rất khó khăn.
Ở bên trong nhìn ra ngoài một hồi, lại nghĩ tới mình bây giờ còn đang lúc học đại học, sau này cũng không có bao nhiêu thời gian làm công thì, Thương Hạo càng thêm nhức đầu.
Chuyện chữa trị đan điền rất rõ ràng không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, sau khi tựu trường sẽ không có nhiều thời giờ đi làm công như vậy, chẳng lẽ nói chính bản thân mình phải bỏ chuyện học lên đại học?
Dọc theo đường đi Thương Hạo cũng đang tìm cơ hội làm chuyện tốt, nhưng mà, bên ngoài ngoại trừ thấy một ít người ăn mày, thật đúng là không tìm được chuyện tốt gì to lớn có thể đạt được khí lưu màu vàng.
Đi dạo một hồi trên đường, về tới nhà Thương Hạo thầm thở dài một tiếng.
Cánh cửa vừa mở thì, Thương Hạo lại lấy làm kinh hãi, người mỹ nữ đứng trước mắt lần thứ hai làm cho hắn ngạc nhiên.
Thay đổi một bộ quần áo mới, hoàn toàn làm nổi bậc vóc người Trì Thủy Tiên, ngoại trừ tóc vẫn là hai đuôi sam nhỏ, nhìn thế nào đều là người thành phố.
Nữ hài tử này thật có dáng vóc!
Thương Hạo thầm khen một tiếng.
"Thương ca, người đã trở về? Tôi vừa rồi đi mua một ít đồ ăn, không biết người thích ăn cái gì, tôi chỉ có thể mua đại."
"Tùy ý ngươi, muốn ăn cái gì thì mua cái đó là được rồi."
Đối với việc ăn uống Thương Hạo thực sự là không quá để ý.
Rất nhanh, lại bưng tới một chén trà nóng.
Thương Hạo sau khi ngồi xuống nói: "Chúng ta trò chuyện."
Sau khi Trì Thủy Tiên ngồi xuống, Thương Hạo nói: " ngươi nói cho ta tình hình cặn kẽ thôn của ngươi."
Trì Thủy Tiên liền nói rõ tình hình, Hạ Câu thôn là một thôn làng tứ phía núi bao quanh, không thông đường cái, các thôn dân đi ra một chuyến cũng không dễ dàng, bởi cũng không có đồ đạc gì đặc sắc, cho nên, người trong thôn thu nhập cũng vẻn vẹn có một hai chục nguyên, rất nhiều thôn dân đi ra ngoài làm việc, thanh niên ở lại trong thôn ngày càng ít.
Một bên nghe Trì Thủy Tiên giới thiệu, một bên nhắm mắt trầm tư.
Thương Hạo đang trên đường trở về có ý nghĩ, muốn làm chuyện lớn không dễ dàng, nếu như mình có thể đem cái nghèo khó của làng phát triển lên, khẳng định lấy được khí lưu màu vàng không ít.
"Thôn các ngươi có bao nhiêu người?"
"Có hơn tám mươi gia đình, nhân khẩu ba trăm lẻ bảy người, nhưng, có một ít người ra ngoài đi làm công." Trì Thủy Tiên đối với tình hình trong làng cũng quen thuộc, nhẫm tính một chút liền đem số liệu này nói ra.
"Da, tuy rằng ít một chút, nếu mà làm xong, cũng là đại công đức!"
Thương Hạo tự nói.
"Thủy Tiên, có thể dẫn ta đến thôn các ngươi hay không?" Thương Hạo nhìn về phía Trì Thủy Tiên hỏi.
Nghi ngờ nhìn về phía Thương Hạo, Trì Thủy Tiên nói: "Thương ca, người muốn đưa tôi trở về làng?"
"Ngươi không muốn về nhà?"
"Thương ca, đừng đuổi tôi đi, tôi nhất định nghe lời người nói, người bắt ta làm cái gì cũng được!"
Trì Thủy Tiên thương cảm nhìn về phía Thương Hạo.
"Ngươi không muốn trở về làng?"
Thương Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Trở về làng có thể làm gì? Mọi người rời làng đi, trong thôn quá nghèo!"
Thương Hạo bất chợt có chút hiểu ý nghĩ của Trì Thủy Tiên, nơi này chính là so với nhà nàng tốt hơn nhiều.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta đương nhiên sẽ không đưa ngươi đi rồi, ta đến thôn các ngươi chỉ là muốn xem có thể giúp người trong thôn làm chút chuyện hay không, chúng ta chỉ là đi xem rồi trở lại, nếu ngươi muốn ở nhà thì ở nhà, nếu ngươi muốn đi về cùng ta, vậy thì đi về cùng ta."
Nghe nói như thế, Trì Thủy Tiên lúc này mới thở dài một hơi, vội vàng nói: "Thương ca, chỉ cần người không đuổi tôi đi, tôi muốn ở tại chỗ này, tôi sẽ dụng tâm học tập, nhất định hầu hạ người thật tốt."
"Tốt lắm, ngày mai chúng ta đi Hạ Câu thôn ngay!" Thương Hạo nhịp sô pha quyết định đến Hạ Câu thôn, đi xem nơi này một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...