Trong tán cây, Diệp Phi nhắm mắt ngồi xếp bằng, bộ dáng tĩnh tọa tu luyện, khôi phục pháp lực bản thân. Hắn đem 3 cái túi trữ vật kiểm tra một lượt, bên trong trừ mấy pháp khí cấp thấp, chỉ có một chút tài liệu, cùng với mấy bình Nguyên Linh đan và đan dược khôi phục pháp lực.
Có mấy loại dược thảo, Diệp Phi cũng không nhận biết, để sau đi ra ngoài nghiên cứu, còn một vài pháp khí tốt cũng có thể dùng được đều giữ lại.
Bất quá, lần này lấy được một số lớn linh thạch, có chừng hơn bay trăm khối, làm cho hắn cũng có chút vui vẻ đứng lên.
Dĩ nhiên, để cho hắn kinh hỉ chính là cái kia cao cấp pháp khí phi châm, năm món trung cấp pháp khí, còn hai cây chủy thủ từ Lam Tuấn, cùng vài món khác cũng làm hắn vừa lòng.
Tổng thể mà nói, thu hoạch lần này rất là phong phú, sau này có thể đổi lấy đan dược chữa trị kinh mạch, bây giờ thiếu sót duy nhất, chính là vì tông môn lập công lao, có thể được thưởng Trúc Cơ đan.
“ai, chỉ là bên ngoài thôi mà nguy hiểm như vậy, tiến vào sâu nữa càng là nguy hiểm tứ phía, nhưng vì trúc cơ chuyển mệnh, cũng chỉ có thể liều một lần.” Nói xong, hắn cũng không do dự, hướng chỗ sâu tiến tới.
…………..
Vạn Tiên động, phụ cận một phế tích cung điện gần trung tâm, có hơn mười đạo thân ảnh tụ tập, kẻ nòa cũng cau mày, như đang đánh giá cái gì đó.
“Các vi, chúng ta tứ phương thế lực phát hiện cấm chế, chỗ tốt trong đó, chúng ta cùng nhau phân chia, nếu không, không biết bên trong có bảo vật gì, mọi người sẽ phải tàn sát lẫn nhau.” Một tên thiếu niên bạch y, sau lưng đeo trường kiếm nói. Nhìn trang phục hẳn là Vạn Kiếm Các đệ tử.
“Không tệ, đã như vậy, chúng ta trước hết họp tác, đem cấm chế này mở ra, xem bên trong có bảo vật gì, rồi nghĩ cách phân chia, thế nào? “ Một tên đại hán cầm cự chùy nói. Trooog hắn đúng là tu sĩ Tiêu Dao Cốc.
Mọi người nghe vậy, tất cả đều yên lặng gật đầu, những người này tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí kỳ tầng tám, từng người sắc mặt lạnh lùng, hiển nhiên là tạm thời liên thủ.
“ngao” Một tiếng kinh thiên nộ hống.
Bành bành bành, cả vùng đất lay động, một con thú cao chừng hơn một trượng, đúng là một con cự tượng cường tráng màu trắng, trông dữ tợn kinh khủng.
“ Không tốt, Tụ Hạch kỳ yêu thú!” Lúc này, mọi người rốt cục phản ứng kịp.
“Làm sao bây giờ? Đánh hay chạy?” Nữ tử bên cạnh hỏi.
Những kẻ kia nhướng mày, tên đệ tử Vạn Kiếm Các lạnh lùng nói: “Hừ, vì bảo vật trong phế tích này, các người có thể bỏ qua sao?”
“Bất quá chỉ là một con Tụ Hạch kỳ yêu thú, chẳng lẽ còn phải sợ hãi?” Nói xong, hắn vung tay lên, một đạo lưu quang bắn ra.
Những người khác thấy vậy, cũng không có ý chạy trốn, sắc mặt ngưng trọng đưa ra pháp khí, hướng cự tượng đánh tới.
….
Cạnh một sườn đồi, có chừng bảy tám đạo thân ảnh, đang vậy công ba thiếu niên bạch y, từng đạo bảo vật lưu quang, pháp thuật tung bay bốn phía, giữa không trung bộc phát ra từng trận bạo vang.
Trên mặt đất, có ba bốn thi thể, nhìn qua đã không còn hơi thở, không trung nồng nặc mùi máu tanh.
………….
Ở một mảnh địa phương tràn ngập sương mù, một đạo thân ảnh áo xám nhanh chóng đi về phía trước, ánh mắt cẩn thận nhìn tứ phía, trên người có không ít vệt máu, nhìn như vừa trải qua một cuộc đại chiến.
Chợt, trước mắt thiếu niên hàn mang chợt lóe, ngay sau đó, phốc một tiếng đã không có dấu hiệu nào, đầu lâu thiếu niên rơi xuống đất. Trong mắt cũng không có một tia sợ hãi.
Nhìn hắn, mãi cho đến chết, thiếu niên là không có chút nào chuẩn bị, một màn quỷ dị ở nơi này diễn ra không lâu, phụ cận chỗ sương mù một trận ngọ nguậy, một đạo thân ảnh mơ hồ chợt lóe, trong tay xách theo một thanh đao sắc bén.
Chính là một trung niên mặc áo đen, nhìn xuống thi thể vẻ mặt cười lạnh.
Sau một khắc, từ trên ngực lấy ra một đạo phù lục, trên đó chớp động nhàn nhạt linh quang.
“Hắc hắc, Vạn Kiếm Các đệ tử tài sản thật tốt, cái ẩn thân phù luc thật sự diệu dụng vô cùng, chỉ tiếc không thể lừa gạt được thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ tra xét.”
“Bất quá ngược lại cũng không sao, tên đệ tử Thiên Nhai tông này là Luyện Khí kỳ tầng tám dễ dàng bị ta chém giết, một tên Luyện Khí kỳ tầng chin, cho dù không cách nào đánh lén đắc thủ, cũng có thể khiến hắn trọng thương, hắc hắc.” Nhìn phù luc màu vàng trong tay, trung niên áo đen mỉn cười nói.
Thu hồi đạo phù lục trong tay, đi tới thi thể thiếu niên áo xám, cúi người kiểm tra một hồi, lôi túi trữ vật ra nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Hắc hắc, trước kiểm tra chiến lợi phẩm! “ Nói xong, thân hình chợt lóe, xuyên qua sương mù biến mất.
……….
Phụ cận một mảnh sơn cốc, một đạo bạch y da ngăm, ánh mắt vô thần thiếu niên, thân ảnh chợt lóe, người này, chính là Diệp Phi.
Quay đầu nhìn lại sơn cốc, hăn khẽ mỉ cười, vừa dùng thần thức tra xét thấy phía trước có người đang chiến đấu, cho nên hắn từ sơn cốc đi vòng ra.
“Lần này trong chỗ sâu Vạn Tiên động, còn là hái linh dược làm chủ, tận lực tránh cũng người tranh đấu, dù sao một ít linh dược, cũng có thể đổi lấy Trúc Cơ đan.” Nói xong, hướng phía khác đi tới.
Ba ngày sau, Diệp Phi vừa đi qua một gò đất, trước mặt là một cánh đồng hoang vu, một mảnh sương mù dày đặc, tuy không phải quá mờ mịt, nhưng cũng ảnh hưởng nữa tầm nhìn, đối với tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ là cực kì nguy hiểm.
Nhưng Diệp Phi cũng không quá mức để ý, hai mắt đóng lại, thả ra thần thức cảm ứng hướng màn sương mù.
Âm Công Tử
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...