Từ Sinh Mạt vô cùng tức giận.Hồn binh mạnh nhất học viện đang ở trong tay Lâm Tịch, mọi người chờ mong Lâm Tịch có thể mang đến sức mạnh cường đại chống lại núi Luyện Ngục. Từ khi nội loạn học viện bắt đầu, Hạ phó viện trưởng đã giao học viện cho Lâm Tịch, nhưng cho đến lúc này, Lâm Tịch còn chưa xuất hiện.Lâm Tịch không xuất hiện, không chỉ ảnh hưởng đến trận đại chiến này đơn giản như vậy, mà là sẽ có nhiều người chết ở đây, Trạm Thai Thiển Đường, Hồ Ích Dịch, Diệp Vong Tình, bao gồm cả hắn, cũng sẽ phải chết.Lâm Tịch không phải là đệ tử hắn yêu thích.Khi còn ở học viện Thanh Loan, hắn ta cảm thấy Lâm Tịch quá lười nhác, không có sự nhiệt huyết và cứng cỏi của người thiếu niên, theo hắn nghĩ, Lâm Tịch không thể nào trở thành một tướng lãnh thiết huyết được, không thể đạt được thành tựu to lớn.Nhưng Lâm Tịch lại trở thành Tướng Thần, hoàn toàn ngược với tưởng tượng của hắn, nên làm cho hắn rất buồn bực.Hiện giờ, nghĩ đến việc mình chuẩn bị phải chết, mà nguyên nhân lại từ một đệ tử mình không yêu thích, hắn ta càng buồn bực hơn.Nhưng giống như là đáp lại tiếng chửi mắng của hắn, ở phía đông bầu trời bao la, đột nhiên xuất hiện những màu sắc khác thường.Hắc kỳ quân đang chiến đấu với rất nhiều thần quan mặc áo bào hồng, không có ai chú ý tới việc có màu sắc khác thường xuất hiện ở phía đông bầu trời bao la.Tầm mắt của Từ Sinh Mạt bị dòng nước lũ sắt cứng bao phủ, hắn cũng không chú ý tới màu sắc đó.Những quân lính trấn thủ Thiên Diệp quan hiện đang chú ý tới đại trưởng lão núi Luyện Ngục và những người tu hành nô lệ đang điên cuồng thét gào, bọn họ cũng không phát hiện được những màu sắc khác thường đó.Người đầu tiên phát hiện chính là Nghê Hạc Niên và những người tu hành đang ở trong núi Thiên Hà.Một lần nữa sự ngạc nhiên và vui mừng hiện rõ trong mắt Nghê Hạc Niên, ông ta cảm giác được nguyên khí ở phía đông bầu trời hết sức kỳ lạ, giống như là trong bầu trời đột nhiên xuất hiện những sợi bông không ngừng thu nạp và phun ra dưỡng khí.Đám người Cao Á Nam đang chờ đợi Lâm Tịch cũng cảm nhận được sự biến đổi này.Các nàng không biết vật đang bay tới đây là cái gì, chỉ là cảm thấy đó tựa như những đám mây diễm lệ, hoặc là một đóa hoa bay trên không trung, hoặc là một con bướm khổng lồ.Nhưng trên bầu trời xa xăm đấy, đằng sau những sắc thái khác thường, các nàng nhìn thấy có ánh sáng màu vàng lấp lánh.Tựa như là một trực giác hơn người, các nàng biết người tới là ai, tâm tình bỗng nhiên kích động.- Chúng ta đi chứ?Tần Tích Nguyệt là người đầu tiên cởi bỏ lớp quần áo ngụy trang, nhìn đám người Cao Á Nam, hỏi.- Đi!Cao Á Nam không nói bất cứ lời dư thừa nào, bắt đầu di chuyển, đi nhanh trong núi rừng bao la, chạy tới cửa khẩu Thiên Diệp quan đang kịch chiến mãnh liệt.Đoàn quân hộ tống sứ đoàn Đại Mãng bắt đầu vọt tới trong trận thần quan núi Luyện Ngục, các thần quan núi Luyện Ngục nhanh chóng lui về sau.Trên chiếc xe người kéo kia, đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang được khói và lửa đen bao vây đang chờ đợi.Lão ta đang đợi toàn bộ quân hộ vệ sứ đoàn Đại Mãng chết hết, tiêu hao phần lớn chiến lực Hắc kỳ quân, sau đấy sẽ buông những sợi xích trong chiếc xe kéo, thả những người tu hành nô lệ đã điên cuồng, không còn nhân tính, lại không biết sợ hãi và đau đớn.Nhưng ngay lúc này, lão ta phát hiện sự khác thường ở phía đông bầu trời.- Hử?Một âm thanh từ trong miệng lão ta phun ra ngoài, hóa thành tạp âm đầu tiên trên chiến trường.- Đây là cái gì?- Là cái gì vậy?Càng ngày càng có nhiều tiếng kinh hô từ trong Thiên Diệp quan và trên chiến trường vang lên.Tên tướng lãnh cao cấp nhất quân đội Vân Tần ở Thiên Diệp quan là người vừa la lớn nhất. Sau khi vô số cường giả, quân đội mạnh nhất xuất hiện, khiến cho chiến trường càng lúc càng khẩn trương và áp bách, hắn ta đã như chim sợ ná, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh và trấn tĩnh thường ngày, thậm chí là mất hết tinh thần.Sau khi những âm thanh đó vang lên, Từ Sinh Mạt rốt cuộc đã phát hiện ra.Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc đến mức mở lớn.Đó là những vật to lớn có màu sắc loang lỗ, trông giống như những con bướm khổng lồ, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy bên dưới những vật đó có rất nhiều bộ rễ đang bay tới đây. Phía trên những vật đấy có một số người tu hành, tựa như đấy là vật để người tu hành phi hành, giống như Thần mộc phi hạc.Ánh mắt của Từ Sinh Mạt lại trừng lớn.Bởi vì sau đó hắn nhìn thấy có một con chim lớn màu vàng đang ở đằng sau bay tới, trông con chim này vô cùng mệt mỏi vì đã bay quá lâu, đến nỗi mỗi lần vỗ cánh đều trông rất nặng nề.Nhưng càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy đây là một con phượng hoàng màu vàng, một con Thiên Phượng Vân Tần độc nhất vô nhị của hồ Trụy Tinh Vân Tần.Từ Sinh Mạt híp mắt lại, thầm mắng mấy câu.Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng thở sâu một hơi, nhưng lại không ra lệnh Hắc kỳ quân rút lui.Càng ngày càng có nhiều người biết được là ai đang bay đến.Nhưng bởi vì quá rung động, quá khẩn trương, nên trong lúc nhất thời không có ai nói ra tên của người kia.Thần Tượng quân ở chỗ thấp nhất dưới chân núi.Cho nên, Thần tượng quân là những người cuối cùng phát hiện ra những người tu hành đang bay tới. Đợi đến khi bọn họ nhìn thấy, những gốc cây kỳ lạ đang bay cùng với con Thiên Phượng Vân Tần đã không còn cách xa cửa khẩu Thiên Diệp quan nữa.Cho nên, tất cả binh sĩ Thần tượng quân thậm chí có thể thấy rõ khuôn mặt của những người tu hành ngồi ở trên đó.Thống lĩnh Thần tượng quân, Phạm Minh Ninh, đang ngồi trên một con voi trắng khổng lồ đứng ở hàng đầu tiên, chợt bị cừu hận vô cùng bao phủ. Hắn đứng thẳng lên, rống to lên một cách oán độc:- Lâm Tịch!Hắn hét to lên như muốn nói với mọi người rằng, nhân vật quan trọng nhất của học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã xuất hiện.Lâm Tịch quả thật đã xuất hiện.Hắn và Trì Vũ Âm, Nam Cung Vị Ương đều bay ở hàng đầu tiên, nhanh chóng đáp xuống bên dưới, cách viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng không xa.Hắn nghe được tiếng kêu to oán độc thê lương của Phạm Minh Ninh, dĩ nhiên hắn cũng biết vì sao tên thống lĩnh Thần tượng quân hiện giờ lại hét to như vậy, nhưng hắn căn bản không để ý đến, mà chậm rãi nói với viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng:- Hãy để cho Hắc kỳ quân lui về sau.Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ nhìn thoáng qua Lâm Tịch và những người tu hành Yêu tộc vừa theo Lâm Tịch đáp xuống, cũng không nói lời dư thừa nào, chỉ là trầm giọng nói một chữ:- Lui.Hắc kỳ quân bắt đầu lui.Lui một cách tự động, tự nhiên giết địch trên đường lui về sau.Tốc độ giết người của họ trong tình huống này vẫn vô cùng nhanh chóng. Tất cả quân đội hộ tống sứ đoàn Đại Mãng tới đây nghị hòa đều bị Hắc kỳ quân giết chết từng người, vô số thi thể ngã xuống đất. Hơn nữa, Lâm Tịch chính là bóng ma tử vong trong lòng quân nhân Đại Mãng, nên những quân nhân Đại Mãng này rất sợ hãi, nhanh chóng kéo thành khoảng cách với Hắc kỳ quân.Trong lúc rung động, mọi người bắt đầu phát hiện phần lớn những người tu hành trẻ tuổi theo Lâm Tịch đến đây đều có tóc xanh mắt xanh, vô cùng quỷ dị.- Yêu tộc!Trong Thiên Diệp quan, viên tướng lãnh cao cấp nhất như tỉnh lại từ giấc mộng, quát lên như nổi điên:- Lâm Tịch, ngươi dám cấu kết với Yêu tộc trong vùng đất hoang vu?- Đời đời Vân Tần ta và Huyệt man vùng đất hoang vu là địch, những người vì quốc vong thân không đếm xuể, không ngờ ngươi lại nổi dị tâm, cấu kết với Yêu tộc! Ngươi quả nhiên là đồ lừa đời lấy tiếng! Nghịch tặc bán nước!Nhưng giọng nói của viên tướng tận trung với hoàng đế Vân Tần này cũng không thể kéo dài quá lâu.Bởi vì Biên Lăng Hàm và mấy người Cao Á Nam đã xuất hiện dưới tường thành Thiên Diệp quan.Biên Lăng Hàm rất căm hận tên tướng lãnh om sòm này, mà nàng cảm thấy mình không nên để cho tên tướng lãnh Vân Tần này ra thêm một mệnh lệnh nào nữa.Cho nên, sau khi dừng lại khoảng một tức để cảm nhận được hướng gió cũng như phương vị của tướng lãnh Vân Tần này, nàng bắn lên trời một mũi tên.Tiếng kêu ồn ào của tên tướng lãnh Vân Tần khiến nhiều người cảm thấy bực mình lập tức dừng lại.Trong vở kịch này, tên tướng lãnh Vân Tần quan vị Chính nhị phẩm chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng bởi vì lúc này âm thanh của hắn đột nhiên biến mất, nên rất nhiều người mới nhìn hắn một cái, phát hiện trong mắt của hắn đang có một cây tên kim loại, bắn xuyên đầu lộ ra đằng sau.Tên phó tướng đứng bên cạnh hắn theo bản năng đỡ lấy hắn, sau khi phát hiện tên tướng lãnh này đã biến thành một thi thể lạnh như băng, tên phó tướng này mới vô cùng hỗn loạn hét lên:- Học viện Thanh Loan các ngươi dám công khai giết tướng lãnh Vân Tần sao?Cao Á Nam và mấy người Tần Tích Nguyệt cười một cái, cảm thấy tên phó tướng này thật ngu ngốc.Tất cả mọi người cũng cảm thấy tên phó tướng này rất ngu ngốc.Lâm Tịch giết chết Địch Sầu Phi ngay trong thành Trung Châu, sau đó đại khai sát giới, thậm chí là bắn sụp một góc tường thành Truung Châu. Từ Sinh Mạt cũng đã giết chết nhiều quân đội trọng khải như vậy, chẳng lẽ bây giờ học viện Thanh Loan còn nương tay?Thần sắc nặng nề và khẩn trương lại xuất hiện trong ánh mắt tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang được khói và ngọn lửa đen dày đặc bao phủ.Ai cũng biết Lâm Tịch đang tìm kiếm một sức mạnh có thể đối kháng lại hoàng đế Vân Tần và núi Luyện Ngục, nhưng không có người nào ngờ rằng Lâm Tịch lại tìm đến những người tu hành sâu trong vùng đất hoang vu.- Các ngươi đang chờ cái gì?Âm thanh như cây khô ma sát lại từ trong xe người kéo vang lên.Tất cả quân hộ vệ sứ đoàn Đại Mãng đều cảm thấy bi thương và đau khổ, nhưng nghĩ tới người nhà Đại Mãng, bọn họ chỉ biết lấy mạng của mình để đổi lấy an toàn cho người nhà.Cho nên, bọn họ đồng thời hô to lên, không dám lui về sau nữa, thậm chí có nhiều người còn nhắm hai mắt lại, liều mạng xông tới trước.- Giao cho ta và Trì Túc.Trì San trông rất nhu nhược đi tới bên cạnh Lâm Tịch, nhẹ giọng nói câu này, sau đấy lại nhìn những quân nhân Đại Mãng đang xông tới, thương tiếc mà nói:- Tất cả đều là người đáng thương.Trì Túc hiểu ý của nàng, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên chiến đấu với nhiều người, nên hai tay của hắn khẩn trương đến mức run rẩy, thiếu chút nữa đã làm rơi binh khí lang nha bổng xuống đất.Sau khi nghe thấy tiếng ho nhẹ của Trì Vũ Âm, hắn mới lấy lại bình tĩnh, quán chú hồn lực vào trong lang nha bổng, lấy ra mấy chục viên hạt giống màu hồng, nhỏ như một hạt mè.Đây cũng là lần đầu tiên Trì San đối mặt với tình huống này, nhưng nàng lại không lúng túng, bởi vì nàng nghĩ rằng so với việc giết người, cứu người luôn phải chịu áp lực nhỏ hơn.Chiếc áo choàng màu xanh rộng rãi nàng mặc trên người nhanh chóng căng phồng lên, tựa hồ muốn đưa nàng bay lên cao.Có nhiều luồng ánh sáng màu xuất hiện, giúp cho mấy chục viên hạt giống màu hồng phấn bay lả tả ra ngoài, rơi vào trong khe đá, bên cạnh quan đạo, sau đấy chúng nhanh chóng nẩy mầm, sinh trưởng, hóa thành những đóa hoa màu hồng phấn.Trên quan đạo Thiên Diệp quan vốn tràn đầy máu tanh và thi thể, bỗng nhiên nở rộ ra một loại hoa màu phấn hồng rộng khắp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...