Một đám quân nhân Vân Tần đang ngủ trong một cửa hàng.Trên mặt đất cửa hàng này chỉ có một lớp chăn bông rất mỏng, nếu như nằm trên đây chắc chắn sẽ rất lạnh, nhưng các quân nhân Vân Tần này lại ngủ rất ngon giấc.Đột nhiên có tiếng gầm khổng lồ từ nơi xa truyền đến.Âm thanh này vừa vang vừa to, khiến cho cả cửa hàng run rẩy, sau đó bụi bậm từ trên mái hiên rớt xuống bên dưới.Có mấy tên quân nhân cảm nhận được mặt đất chấn động nên ngồi dậy, theo trực giác nắm chặt binh khí trong tay mình, nhưng bởi vì bụi bậm rớt xuống trúng mũi miệng, nên bọn họ ho khan không thôi.Sau đấy, tất cả quân nhân Vân Tần ở đây đều tỉnh dậy.- Tiếng ồn gì vậy?Một quân nhân Vân Tần trẻ tuổi, có vẻ nhập ngũ chưa lâu, ngay cả bàn tay cầm đao còn chưa bị chai, dùng một miếng vải đen che đi miệng mũi, đồng thời hỏi một quân nhân bốn mươi mấy tuổi bên cạnh mình.Người quân nhân bốn mươi mấy tuổi đã chiến đấu nhiều năm này nheo mắt lại, lạnh lùng nói:- Đây là tiếng hoan hô của bọn man rợ Đại Mãng kia, hẳn là bên góc tường thành phía nam.- Bọn man rợ Đại Mãng này ăn phải thuốc gì vậy? Đã hai ngày rồi, chúng không ngủ mà cứ hét to như vậy.Một gã quân nhân Vân Tần tức giận nói.- Tiếp tục ngủ đi, đừng có quan tâm đến việc bọn chúng ăn thuốc gì. Chúng ta không ngủ, sẽ không có sức chém đầu bọn chúng.Người quân nhân bốn mươi mấy tuổi nhìn sang các quân nhân Vân Tần vừa tỉnh dậy, căn dặn:- Mỗi một tức chúng ta ngủ ở đây được đều là nhờ các huynh đệ đằng trước dùng mạng đổi lấy đó.Tiếng hoan hô và reo hò rung trời ở đằng xa vẫn không ngừng truyền đến.Âm thanh này thậm chí còn lớn hơn tiếng rao hàng bên chợ vô số lần.Nhưng khi nghe thấy vị quân nhân bốn mươi mấy tuổi kia nói như vậy, các quân nhân Vân Tần trong gian hàng này đều không nói thêm gì nữa, yên lặng dùng một tấm vải nhét lỗ tai mình, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, cho dù khoảng cách giữa gian hàng này và góc tường thành phía nam lại không vượt quá ba dặm....Tại góc tường thành phía nam lăng Trụy Tinh, có một lỗ hổng lớn hơn trăm thước.Từng khối đá lớn gãy vụn chất chồng lên như một cái sơn cốc, quân đội Đại Mãng ngoài thành ào ào xông tới lỗ hổng này như sóng biển dâng trào.Trên tường thành cách lỗ hổng này không xa, có một quân nhân Vân Tần đang cầm lấy tên của Quán nguyệt nỗ, muốn lắp vào máy bắn tên bên cạnh.Nhưng ngay lúc khom lưng cầm lấy cây tên này, tên quân nhân Vân Tần đột nhiên cảm thấy choáng váng cả đầu óc, thậm chí còn không thể nhận thức được gì cả. Biết được mình đang ở trạng thái mê muội, hắn dùng sức lấy cây tên nặng đấy đập mạnh vào chân mình, khiến cho cả bàn chân phát ra tiếng nứt xương ghê rợn.Hắn lảo đảo, theo bản năng cắn chặt răng, muốn nâng cao cây tên lên lần nữa, nhưng vừa khom lưng xuống, hắn ta đã té ngã xuống đất.Một giáo quan cạnh đấy lớn tiếng kêu gọi, có người khác tới thay vị trí của hắn, nhưng không ngờ vị quân nhân tới thay thế cũng hành động rất chậm chạp, cả người lộ vẻ vô lực, khiến cho không khí xung quanh bỗng chết lặng.Khác với lăng Đông Cảnh và lăng Thiều Hoa, lăng Trụy Tinh là một trong những khu vực quan trọng nhất của phía nam Vân Tần. Lăng Trụy Tinh là nơi trung chuyển quân lương, quân giới, bên trong có rất nhiều kho hàng lớn, đó là những tài nguyên vô cùng quan trọng đối với quân đội phía nam cũng như quân đội Vân Tần, nên đối với người thủ thành, cách chiến đấu ở lăng Trụy Tinh vô cùng phức tạp và phải được chuẩn bị kỹ càng, mà yêu cầu quan trọng nhất chính là hoàn toàn ngăn cách quân địch bên ngoài tường thành.Cho dù là Cố Vân Tĩnh, nhưng trước đó ông ta cũng đã tự tính là chỉ giữ được lăng Trụy Tinh ba ngày. Nếu như vượt quá ba ngày, một khi lăng Đông Cảnh hoặc lăng Thiều Hoa bị công phá, quân đội tới không phải là Vân Tần, mà là đại quân Đại Mãng, vậy lăng Trụy Tinh sẽ thất thủ.Nhưng cuộc chiến đấu này thậm chí còn gian khổ hơn cả tình xuống xấu nhất mà Cố Vân Tĩnh đã từng dự đoán.Được dược vật ma nhãn hoa ủng hộ, phần lớn quân nhân Đại Mãng có thể liên tục chiến đấu mà không cần ngủ trong suốt hai ngày. Tuy sĩ khí quân đội Vân Tần được duy trì rất cao, đồng thời các đội quân luôn hỗ trợ luân phiên nhau nghỉ ngơi để hồi phục sức lực, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tinh thần mệt mỏi và thể lực tiêu hao tột độ, có một số quân sĩ không được nghỉ ngơi thậm chí còn nguy hơn, tinh thần đã bắt đầu hoảng hốt, phản ứng vô cùng chậm chạp.Ngay cả vị giáo quan vừa rồi ra lệnh thay người bắn tên cũng đã rất mệt mỏi, hai tròng mắt đỏ lừ.Lỗ hổng ở đoạn tường thành sụp đổ quá lớn, đối phương bắt đầu liên tục tấn công vào, vừa rồi đã bổ khuyến đến hơn năm trăm quân lính Vân Tần mặc giáp nhẹ, nhưng lập tức không còn ai nữa. Mà ngay bây giờ, đối phương đã triển khai Trọng khải quân, áp sát vào lỗ hổng.Bộ quân Vân Tần ở sau lỗ hổng liên tục giương cung bắn tên, nhắm thẳng vào đội quân trọng khải Đại Mãng, tạo nên những âm thanh dày đặc chói tai, nhưng căn bản không thể uy hiếp được đối phương.Phần lớn quân đội Vân Tần đằng sau lỗ hổng chỉ là bộ binh bình thường, trong hai ngày chiến đấu vừa rồi, toàn bộ trọng khải quân và hồn binh trọng khải quân bên phía Vân Tần đã hi sinh.Điều khiến quân đội Vân Tần lo sợ nhất chính là không ngờ quân đội Đại Mãng còn có thể phái ra một ngàn mấy trăm trọng khải quân.Tên giáo quan quân đội Vân Tần thấy như vậy bỗng chết lặng, hắn ta đã không còn thời gian để lo lắng đến chuyện bộ quân Vân Tần có thể ngăn cản đội quân trọng khải này hay không, chỉ sốt sắng la to lên với âm thanh khàn khàn:- Nhanh lên!- Chúng ta càng nhanh, các huynh đệ chúng ta sẽ càng ít người chết hơn!...Lỗ hổng hơn một trăm thước là một lỗ hổng rất lớn, quân đội đối phương có thể cùng lúc dàn hàng đến hơn hai trăm người.Hiện giờ, hơn một ngàn mấy trăm trọng khải Đại Mãng đã bắt đầu dàn trận, hàng đầu tiên có đến hai trăm trọng khải, phia sau lại có thêm bảy tám hàng như thế, cùng lúc tiến công vào.Có thể nói bên quân đội Đại Mãng triển khai rất chặt chẽ, hàng quân sĩ phía trước sẽ cách hàng quân sĩ đằng sau khoảng năm thước, như vậy cho dù hàng phía trước có bị quân giới đối phương giết chết, trọng khải đằng sau vẫn có thời gian phản ứng, các chiến mã có thể giẫm trên thi thể đi qua, hoặc trực tiếp phóng qua.Cảnh tượng một ngàn mấy trăm trọng khải cưỡi ngựa xếp thành bảy tám hàng song song, cùng lúc tấn công quả thật là một hình ảnh vô cùng rung động, bất cứ ai nhìn vào hoặc đối mặt cũng phải thấy áp lực nặng nề.Ngay trên đường đi vào thành thông qua lỗ hổng đấy, đã có hơn ngàn thi thể nằm chất chồng lên nhau.Trong đống hỗn loạn bao gồm rất nhiều thi thể và gạch đá vụn này, còn khoảng mười Khinh khải quân Vân Tần còn sống.Không biết là vì đã hoàn toàn kiệt sức, hay là vì hơn một ngày không chợp mắt, tinh thần hoảng hốt, mà hơn mười tên quân nhân Vân Tần đang đứng giữa vùng giao chiến khốc liệt này lại đứng sững ra, không biết phản ứng như thế nào.Đối mặt với mấy hàng trọng khải quân dũng mãnh tiến đến, hơn mười quân nhân Vân Tần này thật nhỏ yếu, tựa như ánh nến trước cuồng phong.- Chạy đi!- Chạy!Vô số quân nhân Vân Tần đằng sau điên cuồng kêu lên.Đây không phải là vấn đề tinh thần, mà chính là sinh tử của mỗi người.Vó ngựa tung bay, âm thanh như sấm vang giữa trời xanh.Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này, rất nhiều người đã nhận ra với tốc độ của các chiến mã bên quân đội Đại Mãng cùng với phản ứng chậm chạp của hơn mười quân nhân Vân Tần đấy, huynh đệ của họ đã không thể chạy kịp được nữa....Ở khu vực đoạn tường thành sụp đổ này, hầu hết ánh mắt mọi người đều tập trung vào đội quân Đại Mãng đang xông tới, cho nên, không có bao nhiêu người phát hiện ra rằng trên không trung cao xa, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng vàng nhạt xuất hiện rồi đáp nhanh xuống.Cho đến khi luồng ánh sáng vàng nhạt này đáp xuống ngay trên đỉnh đầu mười mấy quân nhân Vân Tần đang hoảng hốt, không biết phản ứng như thế nào kia, mọi người mới phát hiện đây là một con Thần mộc phi hạc vừa bay từ phương hướng lăng Thiều Hoa tới.- Chúng ta đã thắng ở lăng Thiều Hoa.- Văn Nhân Thương Nguyệt bị thương nặng, bỏ chạy.Từ trên Thần mộc phi hạc, có hai âm thanh lạnh như băng truyền vang khắp chiến trường."Ầm!""Ầm!"Hai tiếng vang khổng lồ với ý nghĩa hoàn toàn khác nhau từ trong thành và ngoài cùng cùng lúc trỗi dậy.Khi Thần mộc phi hạc còn cách mặt đất sáu bảy thước, một giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen từ trên nhẹ nhàng đáp xuống, đứng trên một khối đá.Đây là một nam tử kiêu ngạo như chim ưng trên trời cao, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như ai ai cũng đang thiếu hắn rất nhiều ngân lượng.Đội quân trọng khải Đại Mãng đang xung phong đang sợ hãi bởi vì hai lời nói khi nãy của giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen này.Nhưng bọn họ không thể xác định lời nói đối phương có thật sự như vậy hay không.Hơn nữa, hiện giờ bọn họ đang xung phong, tất nhiên không thể chỉ vì hai câu nói mà đừng lại.Mặc dù lăng Thiều Hoa thua, nhưng ít nhất còn có lăng Đông Cảnh...Tất cả tướng lãnh Đại Mãng đang ở đây đều đồng thời nghĩ như vậy.- Một đám ngu xuẩn!Đối mặt với đội trọng khải đã cách mình rất gần, tên giảng viên tựa như chim ưng này lại lạnh lùng quát một câu.- Sao không ném ta ra vị trí đằng sau an toàn hơn một chút, ngươi có quan hệ gì với tên Đông Vi kia hả, sao lại làm vậy với ta?Đồng thời, tên giảng viên mặc áo bào đen này lại liếc xéo lên bầu trời, miệng lẩm bẩm vài tiếng chỉ có hắn mới nghe được....Gần hai trăm trọng khải Đại Mãng ở hàng đầu tiên đang xung phong bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt các quân nhân Vân Tần đằng sau.Tiếng va chạm nặng nề vang lên khiến cho trái tim người nghe muốn nhảy khỏi cổ họng, vô số bụi mù bốc lên.Tất cả chiến mã mà đội ngũ trọng khải này đang cưỡi đều bị cắt đứt một vó trước.Đối với các chiến mã đã được quân đội huấn luyện, cho dù thiếu một chân, sợ rằng cũng có thể giữ thăng bằng được, nhưng trong tình huống xông tới với tốc độ cao, thiếu một chân như vậy chỉ có thể ngã mạnh xuống đất.Thứ gây nên cảnh tượng này chính là một ánh kiếm đang huyền phù trước người giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen.Trong khoảnh khắc vừa rồi, chính ánh kiếm đó đã lần lượt chém qua chân của các con chiến mã.Tất nhiên là chuyện này phải có trước sau, chém xong vó con ngựa này mới đến vó con ngựa khác, nhưng bởi vì ánh kiếm di chuyển quá nhanh, nên mọi người hầu nhưu không thể thấy rõ.Nhanh tới mức có người chỉ vừa nhấp nháy mắt một hai cái.Cả hai trăm trọng khải quân đều cùng lúc ngã mạnh xuống đất.Chiến mã to lớn hí lên thảm thiết, khiến trên mặt đất xuất hiện những cái hố nhỏ. Các trọng khải quân đang cưỡi bên trên theo quán tính rớt ra ngoài, đụng vào đống đá đằng trước. Bởi vì lực quán tính quá lớn nên các trọng khải quân này tựa như những con cóc bị ném mạnh vào tảng đá, xương cốt gãy nát, máu tươi văng khắp nơi!Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy trên một số tảng đá lớn xung quanh, có rất nhiều thịt nát và máu tươi trộn chung vào một chỗ, cảnh tượng thật rợn người!Đội trọng khải quân đứng hàng thứ hai cảm thấy lạnh cả người!- Lại một đám ngu ngốc!Không quan tâm đến việc đám trọng khải quân đứng hàng thứ hai đang nghĩ gì hoặc định làm gì, tên giảng viên học viện Thanh Loan lại lạnh lùng nói một câu.Sắc mặt hắn ta lạnh lẽo, ánh kiếm nhanh chóng bay ra ngoài."Rầm!", "rầm!", "rầm!"...Xung quanh các đống đá lộn xộn lại có thêm vô số xương cốt và máu tươi, chiến giáp gãy vụn văng ra khắp nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...