Đằng sau xe bắn đá của quân đội Đại Mãng, ở vòng ngoài cùng của đội quân Đại Mãng dày đặc như thủy triều chính là kỵ quân. Vào lúc này, cho dù là trọng kỵ cả người mặc giáp nặng, hoặc là Khinh kỵ quân người mặc giáp nhẹ...đôi mắt của các chiến mã mà bọn họ đang cưỡi đều toát lên sự hưng phấn không thể diễn tả được, con ngươi bị nhuốm đỏ một cách lạ thường. Đôi vó của các con ngựa này thỉnh thoảng lại nhấp nhổm, dường như muốn xông thẳng tới trước chứ không phải đứng yên tại chỗ, nên các quân sĩ đang ngồi ở trên cũng như các giáo quan đứng sau đều phải dùng roi da quất vào mông ngựa, kiềm chế chúng lại.Dựa vào đài quan sát cao nhất trong thành lăng Đông Cảnh, quân đội Vân Tần đã có thể xác định số lượng quân đội Đại Mãng tập hợp tới lăng Đông Cảnh đã vượt quá bảy vạn, gần như là tám vạn.Quân thủ thành lăng Đông Cảnh khoảng năm vạn, cộng thêm một số thanh niên trai tráng lưu lại không thành và dân chúng không chịu bỏ chạy, cùng với rất nhiều dân chúng và người tu hành từ nơi khác chạy tới, tổng quân số khoảng năm vạn năm.Quân lực giữa hai bên đối lập như vậy, mà quân đội Đại Mãng vẫn đang chậm rãi triển khai thế trận, nên quân đội Vân Tần tất nhiên không có lý do chủ động tấn công.Tuy đại quân tiếp cận, quân giới không ngừng tấn công lẫn nhau, nhưng đối với các tướng lãnh Vân Tần đang lạnh lùng đứng trên tường thành, đây thật sự là một khoảng thời gian nhàm chán. Cho nên, mặc dù trên các tòa vọng lâu xung quanh thành đã có không ít trống trận được đặt, các tay trống Vân Tần cũng nắm chặt dùi trong tay, nhưng không có một ai hứng thú vung tay gõ trống cả.....Thành lăng Đông Cảnh là một tòa thành lớn ở hành tỉnh Nam Lăng.Trước khi Vân Tần lập quốc, đây vốn là một vương thành của chư hầu.Lúc bình thường, nhân khẩu ở thành lăng Đông Cảnh thậm chí vượt quá ba mươi vạn người.Cho nên, thành lăng Đông Cảnh rất lớn, thậm chí thành Ma Đàn và thành Đoạt Nguyệt của Đại Mãng cũng không thể sánh bằng.Ngay khi lăng Trụy Tinh bị đội thủy quân Đại Mãng đánh lén thất thủ, trong ba mươi vạn dân chúng Vân Tần đã có hơn một nửa lặng lẽ rời khỏi. Hiện giờ xung quanh tường thành có tiếng động lớn điếc tai nhức óc, nhưng đó chỉ là ở bên ngoài, còn trong thành lại rất yên lặng.Ở phía nam thành có một tòa đạo quan tên Vô vi.Mái ngói màu đen, kiến trúc cổ truyền thống, tất cả tạo nên một tòa đạo quan thật sự cổ xưa. Tất cả đạo nhân ở đây không rút đi, họ đang pha trà uống nước như lúc bình thường, có người đi gõ chuông chào ngày mới, khói thơm từ trong lư hương toát ra ngoài, khói trắng dày đặc lượn lờ khắp đạo quân, tỏ rõ ý vị không tranh không đoạt, lòng tịnh như gương, an dưỡng tuổi thọ. Đối với bọn họ, chỉ cần còn ở trong đây, có nghĩa lòng họ còn thanh tịnh, chiến tranh bên ngoài vẫn chưa diễn ra.Tăng Nhu hiện đang ngồi trong đạo quán này, ở một căn gác gỗ, trước một khu vườn trà.Dung mạo hắn ta thanh tú, trông rất nho sĩ. Mặc dù người khoác giáp đen, nhưng lại khiến người ta cảm thấy giống như một thư sinh văn nhược.Nhưng đây chỉ là hình ảnh dối gạt người khác.Hắn ta là một mãnh tướng của quân đội Vân Tần, là tướng lãnh cao nhất của quân đội lăng Đông Cảnh.Đạo quán Vô vi này hiện giờ chính là chỗ ở của quân bộ lăng Đông Cảnh.Chẳng qua lựa chọn nơi này trở thành quân bộ lăng Đông Cảnh lại không phải do hắn. Bởi vì ngồi bên cạnh hắn trong căn gác gỗ này còn có một người khác, đó là một văn sĩ mặc thanh sam, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ rõ sự già nua, nhưng dung mạo lại trông như bốn mươi tuổi. Trước mặt người này, Tăng Nhu thật sự không dám nói gì.Tăng Nhu là mãnh tướng quân đội Vân Tần, nhưng tên văn sĩ mặc thanh sam có khuôn mặt già nua này lại là huấn luyện viên quân đội Vân Tần, chịu trách nhiệm dạy các tướng lãnh cách đánh giặc. Hơn nữa, lĩnh vực người này am hiểu nhất chính là thủ thành, mà quan trọng nhất, ông ta không phải là một huấn luyện viên chỉ biết nói suông.Ông ta tên Đường Sơ Tình, là con trai của Đường Ly Nhân - người chịu trách nhiệm phòng thủ lăng Trụy Tinh năm xưa. Nhớ lại hồi đó, khi nước Nam Ma xua ba mươi vạn đại quân tiến công lăng Trụy Tinh, Trương viện trưởng dẫn theo học viện Thanh Loan chặn đánh đẩy lui, ông ta mới chỉ mười ba tuổi.Khi ở đây, Đường Sơ Tình lại bắt đầu chiến đầu, cố gắng thủ thành.Trận chiến này, Cố Vân Tĩnh đã sử dụng toàn bộ quân giới mạnh nhất, tướng lãnh giỏi nhất của cả đế quốc Vân Tần, toàn bộ điều tới lăng Trụy Tinh, lăng Thiều Xuân và lăng Đông Cảnh.Hiện giờ Đường Sơ Tình đang khiêm tốn thỉnh giáo một đạo nhân cách pha và uống trà.Bên cạnh ông ta còn có một nam tử trung niên có khuôn mặt tái nhợt, một lão phụ nhân mặc nông phục bình thường.Ánh mắt bình tĩnh như nước của Tăng Nhu nhìn về phương xa.Trong tòa thành rất lớn này, trên nhiều ngõ phố lớn nhỏ khác nhau, có rất nhiều quân nhân Vân Tần và một số thanh niên khác tự nguyệt chạy đến đang cố gắng bình tĩnh và nhanh chóng phủ kín nhà cửa, nạy lỏng một số tảng đá, thậm chí rút sạch những thanh gỗ dùng để chống đỡ nhà cửa, khiến cho các bức tường trở nên lung lay...thậm chí họ còn đào hố trên mặt đất, phủ đây thép xuống bên dưới, lắp những mũi tên tự động, rồi phủ kín lại.Đối với chuyện thủ thành, thứ cần nhất chính là tuyệt đối tỉnh táo.Trong tòa thành này, nơi tỉnh táo nhất tuyệt đối chính là đạo quán mà tất cả đạo nhân lòng vẫn thanh tịnh này, cho nên, Đường Sơ Tình mới đặt quân bộ quan trọng nhất cả lăng Đông Cảnh trong đạo quán Vô vi.Ngoài ra, ngay từ lúc bắt đầu, ông ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ chiến đấu ngoài thành.Ông ta muốn cả tòa thành này sẽ cùng chiến đấu với quân đội Đại Mãng có quân lực vượt xa bọn hắn.Thành còn người còn, thành mất người mất....Một tướng lãnh trẻ tuổi, nhưng cả người lại toát ra khí tức thiết huyết rõ ràng chỉ có được sau khi trải qua vô số trận chiến sinh tử, đang đi xuyên qua đường phố trong lăng Đông Cảnh, chỉ huy mười đội nhân mã, chia ra dùng bùn đất và đá tảng ngăn ngừa các con hẻm.Tướng lãnh trẻ tuổi mặc giáp đen này chính là Khương Tiếu Y đã lâu Lâm Tịch chưa thấy.Hắn đang chỉ huy các quân sĩ của mình biến một thị trấn phồn hoa thành một mê cung.Bọn họ sẽ để quân đội Đại Mãng tiến vào thành này, huyết chiến với quân đội Đại Mãng trên từng ngõ phố.Chiến đấu khắp ngõ phố, huyến chiến đến cùng, đây chính là sự lựa chọn của quân nhân Vân Tần.Mà đội quân Đại Mãng này sẽ không có lựa chọn.Lăng Đông Cảnh chỉ cần thủ vững ba ngày. Trong ba ngày đó, quân đội Đại Mãng không thể đánh sập toàn bộ kiến trúc ngăn trước mặt bọn họ, hơn nữa quân đội Vân Tần cũng cố ý cho binh lính mai phục trên khắp ngõ phố.Cho dù muốn phóng hỏa đốt thành, quân đội Đại Mãng cũng không thể làm được. Bởi vì các Tế ti Vân Tần đã khẳng định bắt đầu từ tối nay, lăng Đông Cảnh thỉnh thoảng sẽ có mưa.Những cơn mưa đó mang theo không khí lạnh và ẩn ướt của mùa thu, còn có thể làm cho cả tòa thành này mấy ngày sắp tới sẽ hết sức trơn ướt.Tuy nhiên, Khương Tiếu Y lại có một điều khác cảm thấy lo lắng.Hơn năm vạn quân nhân Vân Tần, đối mặt với tám vạn quân nhân Đại Mãng, liệu có thể dựa vào tòa thành này mà tiêu diệt được ba vạn quân nhân Đại Mãng chênh lệch đó không?Hiện giờ Khương Tiếu Y đã biết Lâm Tịch sẽ đến, nên hắn tin mình sẽ chiến thắng trận chiến này. Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng biết trận chiến này nhất định sẽ rất thảm thiết....Cuộc chiến lăng Đông Cảnh, quân giới của quân đội Vân Tần và quân đội Đại Mãng đang tiếp tục công kích lẫn nhau.Ở những nơi quyết chiến quan trọng nhất, bởi vì đại quân kẻ địch đã áp sát, mà quân tình từ bên ngoài không thể truyền tới được, quân đội ở đấy không biết chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ có thể tự mình quyết đấu.Trong thành lăng Đông Cảnh đang rất yên tĩnh.Biết rõ mình và đồng bạn bên cạnh, phần lớn người khác có thể chết trong trận chiến này; biết rõ trận chiến của mình có thể ảnh hưởng đến cả chiến cuộc, nhưng thắng lợi sau cùng còn phải phụ thuộc vào những nơi khác, nhưng tâm tình của các quân nhân Vân Tần ở lăng Đông Cảnh rất bình tĩnh, đây là điều đáng kính nể của quân nhân Vân Tần.Lúc này, tại một sườn núi cao tiếp giáp giữa hành tỉnh Nam Lăng và hành tỉnh Nam Lệnh, có thể nhìn thấy núi Thiên Hà, Lý Khai Vân và Phương Trúc đang đứng đấy.Bọn hắn dõi mắt nhìn về hướng đông nam, loáng thoáng nghe thấy tiếng động huyên náo.Mặc dù không thể nhận biết rõ âm thanh từ nơi đó truyền đến, nhưng chỉ dựa vào tiếng động huyên náo ầm ĩ, Lý Khai Vân và Phương Trúc tựa hồ cảm thấy bên cạnh mình đang có đao kiếm chém vào nhau, xen lẫn là những tiếng kêu thảm sợ hãi.- Tới rồi!Phương Trúc đang trông rất khẩn trương bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, có mấy bóng đen nhanh chóng xuyên qua một lùm cây xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn.- Phương đại nhân! Lý đại nhân! Nhận được truyền báo! Phá phong doanh bị hai đội quân Đại Mãng giáp công, đã bị chia cắt rồi! Số lượng quân đội Đại Mãng có ít nhất ba ngàn người, trong đấy có khoảng hai trăm trọng khải, số lượng hồn binh trọng khải không rõ!Hai bên vừa nhìn thấy mặt nhau, người đứng đầu đội trinh sát này lập tức nói lớn với Lý Khai Vân và Phương Trúc.- Ba ngàn? Có trọng khải?Phương Trúc biến sắc. Ngay khi ba chữ "Phá phong doanh" xuất hiện trong đầu hắn, hắn lập tức quay đầu nhìn Lý Khai Vân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.Lý Khai Vân bây giờ cũng giống như bức tượng, ánh mắt trống rỗng.- Ngươi viết thư cho ta, ta đều nhận được...- Ngươi đừng hiểu lầm ý ta...ta muốn cho mọi người có nhiều thời gian hơn.- Mấy ngày tới ta đều đi theo đội quân này, ngươi có thể nhớ kỹ kỳ hiệu của bọn ta. Nếu như nhớ rồi, có thể biết được chúng ta đang ở đâu, nếu có cơ hội, tất sẽ còn gặp lại.Lồng ngực Lý Khai Vân hiện giờ phập phồng mãnh liệt.Ngay khi nghe thấy ba chữ "Phá phong doanh", hắn lập tức nhớ tới những lời Lãnh Thu Ngữ đã nói với hắn.Phá phong doanh chính là đội quân Lãnh Thu Ngữ đi theo hộ tống, chuyên phụ trách vận chuyển lương thảo và quân giới.Nhìn thấy thần sắc Lý Khai Vân hiện giờ, cổ họng Phương Trúc như có gì đấy chặn lại. Ngày đó hắn từ đằng xa nhìn Lý Khai Vân và Lãnh Thu Ngữ sóng vai trò chuyện, đồng thời nhận ra sau ngày hôm đấy Lý Khai Vân luôn phấn chấn, hắn biết tình cảm của Lý Khai Vân dành cho Lãnh Thu Ngữ, vì thế vào lúc này đây, hắn lập tức bị cảm động.- Ta muốn đi.Lý Khai Vân lên tiếng, âm thanh bình tĩnh.Phương Trúc hiển nhiên biết rõ chiến lực của quân đội Đại Mãnh chặn đánh Phá phong doanh, có đi cũng chỉ là chịu chết, nhưng hắn không ngăn trở, ngược lại còn gật đầu, nói:- Ta đi với ngươi.- Ngươi phải ở lại, ngươi phải thi hành quân lệnh, trấn thủ cứ điểm. Hơn nữa, phần lớn quân sĩ chúng ta đều là bộ binh, đi cũng không kịp.Lý Khai Vân lắc đầu:- Không cần để cho các huynh đệ theo ta chịu chết. Cho ta ba con ngựa tốt nhất, ta đi, có thể cứu thì cứu, không cứu được thì giết quân địch báo thù.Phương Trúc muốn nói gì đấy, nhưng lại nghẹn ngào không nói ra lời. Hắn cắn răng, không nói gì nữa, lặng lẽ tiến tới trước, ôm lấy Lý Khai Vân, vỗ vỗ thật mạnh vào vai Lý Khai Vân.- Bảo trọng!Mắt hắn có lệ nóng chảy xuống, trịnh trọng nói hai chữ này, sau đấy Phương Trúc quát lên thật to:- Ngựa tốt nhất! Ba con! Nhanh!Không có gì bi thương hơn việc phải trơ mắt nhìn thấy bằng hữu thân thiết đi vào chỗ chết.Nhưng hắn biết, hắn không thể nào ngăn cản Lý Khai Vân.- Bảo trọng!Lý Khai Vân vỗ mạnh một cái lên bộ giáp đen của hắn, khom mình hành lễ, đây chính là nghi thức tạ ơn. Sau đó hắn kiên quyết xoay người, chạy hết tốc lực tới chỗ ba con ngựa kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...