Người bình thường muốn nhìn thế giới này tất phải dùng mắt của mình, nhưng đối với người tu hành, họ lại có thể dùng cảm giác để cảm nhận.Trong trời đất này có vô số nguyên khí đang chuyển động mà mắt thường không nhìn thấy được.Cho dù có lá cây bị gió nhẹ thổi lay động, trong thế giới cảm giác của người tu hành, việc đó cũng thật rõ ràng. Thậm chí khi nguyên khí trời đất vốn còn nhạt hơn gió nhẹ biến hóa, người tu hành cũng có thể nhạy cảm cảm giác.Địch Sầu Phi đang cấp tốc di chuyển trong núi Chân Long. Hắn ta đang đáng cược trong núi Chân Long hiện giờ không có Thánh sư trấn thủ, như vậy hắn ta phải khám phá nhiều địa phương hơn trong núi Chân Long trước khi có Thánh sư tiến đến.Hắn ta luôn luôn là đệ tử ưu tú nhất học viện Tiên Nhất, có tu vi Đại quốc sư đỉnh phong không thua kém Trạm Thai Thiển Đường bao nhiêu. Cảm giác nhạy cảm của hắn giúp hắn ta phát hiện được có vài chỗ trong núi Chân Long rất lạ thường. Chỉ trong vài tíc tắc ngắn ngủi, hắn ta đã liên tiếp lướt qua ba tòa đền, từ trên đỉnh mái nhà lướt nhanh xuống, trực tiếp phá tan một cửa sổ tiến vào bên trong.Trong điện không có ánh đèn, ánh sáng theo cánh cửa sổ bị hắn đụng vỡ chiếu vào bên trong, nhưng khắp đại điện vẫn bị bóng đen bao phủ."Vèo!"Hai chân của hắn di chuyển, trong nháy mắt lướt qua bảy bước, từ bên hông rút trường kiếm ra, đâm xuyên cổ họng một cung nữ.Máu tươi vừa phóng ra ngoài, đầu của hắn hơi cúi thấp xuống trước, ngay lập tức có một bóng kiếm lạnh lẽo xẹt qua đầu hắn. Trường kiếm trong tay hắn trở ngược đâm về sau, một lần nữa đâm xuyên cổ họng một cung nữ khác.Không đợi trường kiếm thoát khỏi cổ họng cung nữ này, cả người hắn đột nhiên bộc phát khí thế vô cùng mạnh mẽ, cả người ầm ầm đụng mạnh vào thân thể cung nữ này, đẩy lùi nàng ta về phía sau. Người của cung nữ này ầm ầm đụng trúng ngực một người khác, khiến cho gân cốt của người sau bị chấn vỡ vụn.Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Địch Sầu Phi đã liên tục giết chết ba người tu hành này, thậm chí không để cho ba người này nói được một lời nào.- Người nào?Nhưng cùng lúc đó, có một tiếng quát chói tai vang lên. Một ánh kiếm từ dưới đất bay lên cao, lúc này Địch Sầu Phi vừa mới dùng hết sức, chưa thể hoàn lực kịp. Ánh kiếm này đâm thẳng vào bụng Địch Sầu Phi, trong nháy mắt đâm xuyên chiếc áo trắng bên ngoài và nội giáp, đâm vào máu thịt đúng một tấc.Địch Sầu Phi thấp giọng quát lên, trường kiếm trong tay đột nhiên như một dòng suối lớn chảy xuống, dán chặt vào ánh kiếm của người này, nhanh chóng lướt tới trước. Dựa vào xu thế thân kiếm ma sát mạnh với thân kiếm, kiếm của hắn ta mạnh mẽ dán chặt vào trường kiếm đối phương, khiến cho trường kiếm đối phương trong lúc nhất thời không thể tiến sâu hơn, cũng không thể xoáy mạnh được. Nền gạch màu vàng dưới chân hắn trong nháy mắt vỡ vụn, cả người lui về sau một bước, thoát khỏi thanh trường kiếm này.- Tiên Nhất thiếp kiếm kích! Ngươi là người học viện Tiên Nhất!Hồn lực trên người đối phương bộc phát, khiến cho cả đại điện rung động như có sóng lớn đánh xuống. Nhưng trong lúc nhất thời, hắn lại phát hiện ra rằng cho dù trường kiếm của mình di chuyển như thế nào, kiếm của đối phương vẫn dán chặt vào thân trường kiếm của hắn, khiến cho trường kiếm của hắn không thể làm bị thương Địch Sầu Phi được. Đến khi hắn phát hiện ra, quát lên một tiếng chói tai kia, thân kiếm của Địch Sầu Phi đã dọc theo trường kiếm của hắn đâm trúng vào bả vai của hắn!"Phốc!"Người tu hành này phun ra một ngụm máu tươi, vấy trúng vào chiếc áo trắng của Địch Sầu Phi, tựa như một đóa hoa màu đỏ đang nở rộ.Cả người Địch Sầu Phi theo thế ập tới, trường kiếm trong tay thoát khỏi trường kiếm đối phương, đâm thẳng vào cổ họng người tu hành này.- A!Người tu hành này rớt xuống đất.Địch Sầu Phi nhanh chóng bó chặt vết thương ở bụng mình. Tuy trường kiếm đối phương vừa rồi không đâm sâu vào trong, nhưng hồn lực trên thân kiếm lại truyền vào, khiến nội phủ của hắn bị thương không nhẹ. Nhưng trong giây khắc dừng lại thở dốc này, ánh mắt của hắn bỗng sáng rực lên, tựa như có một ngọn lửa đang đốt cháy.Kiếm sư bị hắn đánh chết cuối cùng không phải là cung nữ, mà là một nam tử ngoài năm mươi tuổi, nhưng nam tử này lại có một đặc điểm giống như ba cung nữ kia, chính là hai mắt lõm sâu vào trong, là một người mù.Cũng vì là người mù, nên bốn người mới có thể sinh sống trong đại điện tối đen này mà không cần đến ánh lửa.Núi Chân Long là cấm địa, nhưng ngay cả người bên trong cũng là người mù, điều này càng cho thấy núi Chân Long không chỉ là đất truyền tổ địa của dòng họ Trưởng Tôn đơn giản như vậy, bên trong nhất định có một bí mật mà người khác không thể nhìn thấy, không thể biết được!Trong lúc thở dốc, Địch Sầu Phi có thể cảm giác được luồng khí tức lạ lùng mình cảm nhận được khi nãy là ở sâu trong đại điện này phát ra.Hắn không dừng lại, hai chân nhanh chóng di chuyển, cấp tốc xuyên qua mười ba màn che chấm đất bên trong đại điện. Hắn thấy ngay chính giữa các màn che rất trống trải, trên mặt đất có ánh vàng tỏa sáng, nhưng đồng thời cả người hắn cũng bị chấn động mạnh, lập tức lui về sau hơn mười thước, cúi người nhìn xuống dưới chân mình.Ngay chỗ hắn đứng, bên dưới chân không phải là nền gạch màu vàng nữa, mà là một miếng kim loại lạnh lẽo màu xanh lá nào đấy, bên trên có một số khe rãnh sâu và dài, tựa như một dãy phù văn huyền ảo!Ngay biên giới giáp ranh giữa kim loại màu xanh và nền gạch màu vàng là vòng tròn. Hắn nín hơi bước qua bước lại, lập tức xác định được mình đang đứng trong một vòng tròn kim loại có chu vi đến mấy chục thước!Vòng tròn kim loại màu xanh lá này không biết khảm sâu trên mặt đất bao nhiêu lần, mà ở giữa vòng tròn này lại có hơn mười viên bảo thạch chân long ở chung một chỗ, cùng nhau tỏa sáng.Đây là đồ vật Địch Sầu Phi chưa từng nhìn thấy, hắn cũng chưa nghe thấy ai nói đến, nên trong lúc nhất thời hắn ta hơi thất thần....Ngày hôm đấy, người nhân lúc thành Trung Châu hỗn loạn mà thừa nước đục thả câu không chỉ có riêng Địch Sầu Phi.Trạm Thai Thiển Đường mang theo hơn mười kẻ tù tội được hắn cứu khỏi thiên lao, bước đi trong miệng giếng ngầm dưới thành Trung Châu.Thành Trung Châu không thiếu nước, mà trên mặt đất trong thành không phải chỗ nào cũng được lát gạch đầy đủ, nên nền đất thành Trung Châu vốn là nơi thấm nước rất tốt. Cũng vì nguyên nhân này, hệ thống thoát nước trong thành Trung Châu không cần được xây dựng nghiêm mật như thành Lưu Sa ở Đường Tàng, phần lớn các miệng thoát nước đều dẫn ra ngoài nhánh sông, còn các miệng thoát nước còn lại đều rất nhỏ hẹp, con người không thể đi qua được.Mới chỉ đi gần trăm bước, Trạm Thai Thiển Đường và hơn mười kẻ tù tội này đã thấy phía trước bắt đầu nhỏ hẹp, không có người nào có thể đi qua.Nhưng mười kẻ tù tội đi theo sau Trạm Thai Thiển Đường không những không tuyệt vọng, mà còn tỏ ra khiếp sợ.Bọn họ nhìn thấy khu vực đằng trước đã được đào bới từ trước, có một chút cỏ khô được đặt bên trên, mà ở phía trên đống cỏ khô đấy là năm quả trứng cao khoảng nửa thân người.Bởi vì mấy quả trứng màu vàng nhạt này không chỉ cao lạ thường, mà thể tích xung quanh lại có hình tròn, nên trông chúng rất khổng lồ.Trong ánh mắt khiếp sợ của những kẻ tù tội này, Trạm Thai Thiển Đường đi đến trước năm quả trứng, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào một quả. Ngay lúc âm thanh trầm thấp như tiếng chuông đồng vang lên do ngón tay của hắn gõ vào mặt ngoài của quả trứng, những kẻ tù tội này lập tức nghe được có âm thanh vỡ vụn từ bên trong vỏ trứng phát ra ngoài....Ngày hôm đấy, người can đảm dám xâm nhập vào núi Chân Long cũng không chỉ có riêng Địch Sầu Phi.Nam Cung Vị Ương không chỉ là người thông minh, hơn nữa từ nhỏ nàng đã lớn lên trong thành Trung Châu, rất quen thuộc thành Trung Châu cũng như hoàng cung Trung Châu. Quan trọng nhất là so với mọi người trên thế gian này, mỗi khi làm việc, nàng ta đều chân thành và chuyên chú, đồng thời nàng ta cũng là người gan lớn, dám làm mà bất chấp hậu quả sẽ như thế nào.Đối với một người như nàng, luật pháp Vân Tần hay quy tắc thế gian cũng giống như mây trôi, không khác gì cả.Từ lâu về trước, nàng ta đã muốn tiến vào núi Chân Long.Mặc dù trước khi rời khỏi thành Trung Châu cùng với trưởng công chúa, chỉ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi, nàng ta đã đột phá đến tu vi Thánh sư. Nam Cung Vị Ương cũng biết rằng ở thành Trung Châu này, số lượng Thánh sư có mặt nhiều hơn bất kỳ địa phương nào, đồng thời trong thành Trung Châu cũng không thiếu người lợi hại hơn nàng, nên nàng không thể giương oai tự tung tự tác được. Ngoài ra, nàng ta còn biết rằng cho dù là những ngày bình thường nhất, trên núi Chân Long chắc chắn cũng có một người lợi hại, cho dù nàng là Thánh sư, cũng không thể tự do vào trong rồi bình yên vô sự đi ra.Nàng và Trạm Thai Thiển Đường tổ chức cướp thiên lao là vì muốn thu nhận một số tượng sư và những người hữu dụng với mình, nên hai người mới xâm nhập vào thành Trung Châu, thậm chí không báo cho Lâm Tịch biết.Ngay lúc nhận thấy có đại chiến giữa hoàng đế và Chung gia, mà phi kiếm của nàng đã mạnh hơn lúc trước, sức chiến đấu dũng mãnh hơn trước, trong hình huống như vậy, nàng hiển nhiên có nhiều lý do hơn Địch Sầu Phi để tiến vào núi Chân Long.Trong khi Địch Sầu Phi phá cửa sổ tiến vào một đại điện trên ngọn núi nào đấy, phát hiện mình đang đứng trên một vòng tròn kim loại cực lớn, Nam Cung Vị Ương cũng đang ở hậu sơn, đứng trước một ngôi đền cổ.Đây là một ngôi đền cổ, toàn bộ được xây dựng bằng đá, ở ngay dưới vách núi.Vách núi này chỉ cao khoảng bốn mươi đến năm mươi thước, nhưng bởi vì điểm cuối cùng của nó là đỉnh núi, một khi ngẩng đầu lên sẽ có cảm tưởng như cả ngọn núi đã chạm vào bầu trời, nên khiến cho người ta cảm thấy nó thật là hùng vĩ.Những sợi dây leo màu xanh trên vách núi có kích thước to như bắp đùi một người trưởng thành, có vô số nhánh cây chẻ ra rơi xuống, không những bao trùm các vách đá, mà còn rủ xuống ngôi đền cổ trông như được thiên nhiên tạo nên mà Nam Cung Vị Ương đang nhìn thấy. Những nhánh cây xanh tươi tốt trải khắp đại điện bằng đá, che khuất đi ánh sáng mặt trời, nên càng khiến ngôi đền này trông u ám, yên tĩnh, thậm chí là kinh khủng.Cảm giác của Nam Cung Vị Ương hiển nhiên còn mạnh hơn Địch Sầu Phi.Ngay từ khi xâm nhập vào núi Chân Long, nàng ta thậm chí chưa từng đi qua chỗ khác, đã bị nơi này hấp dẫn đầu tiên, không phải vì ngôi đền cổ bằng đá này quá lâu năm, mà là vì bên trong ngôi đền đá này có một luồng khí tức vô cùng kỳ lạ.Đứng trước ngôi đền bằng đá này, khuôn mặt luôn thành thật của Nam Cung Vị Ương bỗng nhiên xuất hiện thần sắc do dự hiếm thấy. Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn di chuyển, đi tới phía trước, dọc theo thềm đá đầy vết loang lổ của thời gian, đi thẳng vào trong đại điện bằng đá u tĩnh....Đối với Địch Sầu Phi, bảo thạch chân long hiển nhiên vô cùng quý giá. Một khối bảo thạch chân long có thể giúp hắn có thêm một hồn binh lợi hại, khiến thực lực của hắn như hổ thêm cánh. Nhưng vòng tròn kim loại cực lớn dưới chân lại tỏa ra một khí tức kỳ lạ mà hắn ta không thể nhận biết được, khiến hắn không dám xúc động mà gỡ lấy những viên bảo thạch chân long ở trung tâm vòng tròn ra.Hắn lướt nhanh qua đại điện này, tiếp tục cấp tốc tiến sâu vào núi Chân Long.Trong cảm giác của hắn, ngôi đền hắn vừa đi qua lại xuất hiện một luồng khí tức kỳ lạ, nhưng bên trong đấy lại có thêm vài phần quen thuộc.Thần sắc khiếp sợ bắt đầu xuất hiện trong đôi mắt của hắn, dưới tấm mặt nạ lạnh lùng đấy, sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt, tựa như rất sợ hãi.Luồng khí tức này rất giống với luồng khí tức mà vòng tròn kim loại khi nãy tỏa ra, tựa hồ giúp cho bí ẩn trong lòng hắn được giải khai vai phần, nhưng hắn lại nhất thời không hiểu được.Ngay lúc này, đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.Hắn cảm giác được có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, luồng khí tức này từ trong đại điện vô cương ở trên một ngọn núi cách đấy không xa phát ra.Đây là một trực giác nhạy cảm khi hắn đã gần biết được bí mật, trái tim của hắn khẽ co lại từng đợt. Sau một lúc, hắn bất chấp cả, một lần nữa phóng thích hồn lực trong người mình, mạnh mẽ lao tới đại điện đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...