Trần Triệu Cát không lên tiếng, thầm lắc đầu. Đôi mắt của ông ta tràn đầy thần sắc đau đớn và thất vọng vô hạn, nếp nhăn trên mặt tựa như nháy mắt đã thêm nhiều hơn.- Ngươi điên rồi.Hồ Trầm Phù nhìn hoàng đế, chậm rãi nói.- Là bị các ngươi ép điên.Hoàng đế nở nụ cười.Hiện giờ hàm răng của hắn không dính máu tươi, nên khi cười để lộ ra bên ngoài những cái răng trắng tinh, hết sức rét lạnh.Hồ Trầm Phù cũng tươi cười, cười đến nỗi điên cuồng:- Không phải là phản, là bị ngươi ép phản.Hoàng đế lạnh lùng trêu chọc:- Nếu như các ngươi có lòng thần tử, căn bản không nói những lời này. Vân Tần này là của trẫm, tất cả mạng người ở Vân Tần đều là của trẫm.- Ngươi sai rồi.Hồ Trầm Phù lập tức phản kích lại:- Vân Tần này là do chúng ta và tiên hoàng cùng nhau gây dựng. Lập quốc dễ, giữ còn khó hơn, quan trọng nhất là không thể để thành Trung Châu loạn. Nhưng ngay lúc này, thành Trung Châu này, Vân Tần này, lại loạn.- Sau hủy diệt ất có tân sinh.Hoàng đế cười lớn, đáp:- Không quản các ngươi có tin hay không, sau khi quyết định chuyện này, trẫm cảm thấy khí trời thật là mát mẻ. Cho đến hôm nay, xem như trẫm mới thật sự sống trong hoàng cung, cảm thấy thoải mái vô cùng.- Ngươi sai rồi.Hồ Trầm Phù lại càng phản kích quyết liệt hơn:- Ngươi cho rằng tích lũy nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ đến lúc học viện Thanh Loan nội đấu, khiến cho thực lực của họ giảm mạnh...Hơn nữa, những thế lực phản đối học viện Thanh Loan còn phái ngươi gia nhập vào ngươi, không còn chỗ đi nữa, nên thực lực ngươi tăng mạnh...nhưng ngươi có từng nghĩ rằng năm xưa chiến cuộc như thế nào không? Tại sao đối thủ của tiên hoàng mạnh hơn tiên hoàng, sức mạnh của tiên hoàng không bằng ngươi bây giờ, nhưng cuối cùng vẫn có thể chiếm được cả thiên hạ?- Không phải chỉ vì võ lực của Trưởng Tôn thị các ngươi.Hồ Trầm Phù tựa hồ không để ý đến những lời đại nghịch bất đạo, tiếp tục cười nhạo:- Mà bởi vì hắn có nhiều người tương trợ, có nhiều huynh đệ vào sanh ra tử. Ngươi xem người khác như tay chân, người khác mới chân thành đối đãi. Ngươi xem thần tử như cỏ rác, thần tử lấy gì đền đáp?Hoàng đế Vân Tần cười cười.Hắn hoàn toàn không có chút ý thức tỉnh lại, ngược lại còn tươi cười:- Vậy thì như thế nào? Ít nhất là đã từng sống.- Không có người nào có thể tùy tâm sở dục làm mọi chuyện, dù là tiên hoàng hay Trương viện trưởng.Sắc mặt Hồ Trầm Phù càng lúc càng lạnh lùng, nhìn thẳng vào hoàng đế Vân Tần nói:- Ngay cả chuyện này ngươi cũng không hiểu, chỉ vì không thể được làm những chuyện mình muốn, ngươi đã nói rằng mình chưa từng sống sao? Tâm trí của ngươi như vậy, sao có thể vượt qua chiến công của tiên hoàng? Tâm khí ngươi như trẻ con, coi Vân Tần và lê dân thiên hạ như đồ chơi trong tay mình, hậu quả sẽ khiến Vân Tần mất đi không biết bao nhiêu lãnh thổ. Đến lúc đó, ta xem ngươi còn mặt mũi nào xuống cửu tuyền gặp tiên hoàng.- Cách nhìn mỗi người khác nhau, nhất thời được, nhất thời mất, có gì khác nhau?Sắc mặt hoàng đế Vân Tần vẫn bình thản, không hề nổi giận như lúc trước, đáp lại:- Sao ngươi dám chắc chắn rằng sau khi quét sạch mọi chướng ngại, trẫm sẽ không khiến lòng dân vững kết hơn? Tại sao Vân Tần sẽ không mạnh mẽ hơn?- Các ngươi cũng là tuấn mã, kéo chiếc xe ngựa khổng lồ tên Vân Tần thẳng tới trước, chỉ là không kéo chung một đường. Trẫm đang muốn tập trung tất cả tuấn mã lại, cùng nhau kéo thẳng tới trước. Lúc trước Vân Tần vừa định, các ngươi phải trấn giữ, nhưng đã đến bây giờ, tại sao cần duy trì chế độ cũ?Sau khi dừng lại một hồi, hoàng đế Vân Tần lạnh lùng mà ngạo nghễ nói:- Trẫm chỉ muốn tiêu diệt phản nghịch Chung gia, muốn gạt đi những màn che làm trẫm chướng mắt, tâm bất an. Trẫm không muốn giết chết các ngươi, ít nhất trẫm tin các ngươi trung thành với đế quốc. Cho nên, trẫm có thể đảm bảo con cháu các ngươi sẽ được trẫm bảo vệ như Hoàng gia, Văn Nhân gia, có thể bình yên sống sót ở Vân Tần.- Ngươi vẫn sai rồi.Hồ Trầm Phù tiếp tục trêu chọc:- Ta sẽ không phó thác tính mạng bằng hữu, thân nhân của mình cho một tên điên như ngươi. Huống chi, sao ngươi tự tin tới mức mình có thể khiến đế quốc khổng lồ này phát triển thêm? Dựa vào Văn Huyền Xu sao?- Trẫm sẽ không tin bất kỳ ai.Hoàng đế Vân Tần hiểu ý của Hồ Trầm Phù, bình tĩnh nói:- Trẫm tất nhiên sẽ không tin hắn.Hồ Trầm Phù chăm chú nhìn hoàng đế Vân Tần một hồi, trầm mặc một hồi, rồi chân thành nói:- Ta thật sự không hiểu sao ngươi có thể tự tin như vậy...Ngươi tất nhiên hiểu rằng bất kể hôm nay chúng ta lựa chọn như thế nào, việc làm của ngươi hôm nay đã hoàn toàn đẩy chúng ta về phía đối lập với ngươi. Ngươi muốn đối phó chúng ta, Văn Huyền Xu rất có thể nhân cơ hội cắn ngươi một cái, rốt cuộc tại sao ngươi tự tin như vậy?- Trẫm tự tin bởi vì trẫm là Trưởng Tôn thị.Hoàng đế Vân Tần bỗng nhiên nhếch miệng cười, để lộ sự hung tàn và điên cuồng của mình, lạnh giọng nói:- Nhiều người trong các ngươi đã quên điều này, nhưng các ngươi cũng có thể hiểu rằng bất kể trẫm làm cái gì, trẫm cũng là đại diện cho cả Vân Tần, là hoàng đế trong lòng nhiều con dân! Bọn họ sẽ vì trẫm mà chiến đấu cho tới khi từng giọt máu tươi trong người họ cạn khô! Bất kể thiên hạ này còn có công lao của các ngươi, nhưng trẫm mới là chân mệnh thiên tử trong lòng bọn họ! Đây chính là điều ngay cả Trương viện trưởng cũng không thể thay đổi!Hồ Trầm Phù trầm mặc.- Cho nên, bất kể ý kiến của ngươi khác với trẫm thế nào, bây giờ là lúc ngươi phải lựa chọn.Hoàng đế Vân Tần nhìn lão ta, nói tiếp:- Ngươi không thể giết chết ta, cũng không thể xông ra khỏi hoàng cung. Trẫm đã giúp ngươi nghĩ rồi, ngươi chỉ có hai sự lựa chọn: một là ngay lúc này ám sát trẫm, sau đó chết trong hoàng cung, trẫm đồng thời bắt đầu tiêu diệt Hồ gia các ngươi. Nói như vậy, không quản các ngươi sẽ điên cuồng như Giang gia hay không, sẽ làm trẫm tổn thương bao nhiêu, nhưng chắc chắn phần lớn người trong Hồ gia các ngươi ở thành Trung Châu sẽ không còn bao nhiêu người sống sót. Lựa chọn thứ hai chính là ở lại đây một ngày, đến lúc ngươi ra ngoài, có thể dẫn Hồ gia các ngươi rời khỏi thành Trung Châu, tiếp tục đối địch với trẫm. Trẫm không muốn quá lưỡng bại câu thương với các ngươi, nên sẽ cho các ngươi một chút thời gian.Nếp nhăn trên mặt Trần Triệu Cát lại có thêm vài cái.Từ ban đầu là tức giận, đau đớn, thất vọng, cho đến lúc này, trái tim của lão đã hoàn toàn chết lặng.Lão biết ở thế gian này, trong vô số triều đại đã từng tồn tại rồi suy đổ, có rất nhiều đế vương ngu xuẩn.Tỷ như Đường Tàng Tuệ Quang đế, cả đời không lâm triều bao giờ, suốt ngày chỉ ham mê điêu khắc rồi tin tưởng vào bói toán ngu xuẩn. Có đại thần lén lún khắc một gốc hoa sen trắng ngay trên tường cung đình, dâng sớ nói rằng đó là điềm lành trời giáng, thật không ngờ hắn ta cũng tin tưởng, sau đấy còn nghe lời đại thần đó trừng trị những quan viên can gián. Tỷ như tên hoàng đế cuối cùng của nước Nam Ma, một dạng người ngu xuẩn mà ham công vô cùng, không lo chánh sự, thường ngày chỉ tự gia phong tướng cho con cháu mình, cổ vũ quân đội đi xâm lăng. Kết quả thảm bại ở Vân Tần, nhưng sau khi về nước, trong tình huống binh lực không chiếm ưu thế quá lớn, lại tự mình lĩnh quân đi thảo phạt nghịch tặc, cuối cùng chết trong binh biến.Nhưng Trần Triệu Cát không thể ngờ rằng tên hoàng đế mới nhiều năm trước còn là thánh minh chi quân trong mắt mình, nhưng bây giờ đã giống như vậy rồi!"Hắn đúng là điên" - Hiện giờ, trong lòng của lão, câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại, tựa như đang trêu cợt chính lão.- Ta muốn biết lựa chọn của ngươi.Hồ Trầm Phù xoay đầu nhìn hắn, trầm tĩnh nói:- Ngươi hẳn biết rằng trong tình huống này, ngoại trừ hắn ra, ta và ngươi chính là hai người có thế lực mạnh nhất ở thành Trung Châu, là người có thể thay đổi thế cục.Hoàng đế biết suy nghĩ hiện giờ của Hồ Trầm Phù, nhưng hắn ta không lên tiếng, chỉ là bình tĩnh và lãnh đạm nhìn Hồ Trầm Phù và Trần Triệu Cát.Trần Triệu Cát trông già hơn rất nhiều.- Đời này, ta sẽ không nợ Trưởng Tôn thị...ta sẽ quy lão.Lão trầm mặc hồi lâu, lên tiếng một cách khó khăn.- Ta khinh!Hồ Trầm Phù chửi thề một tiếng, phun một bãi nước bọt về phía Trần Triệu Cát.Trần Triệu Cát tất nhiên có thể dễ dàng tránh bãi nước bọt này, nhưng bởi vì tâm thần đang kích động, nên lão ta lại không có chút phản ứng nào, bãi nước bọt này rơi xuống vạt áo của lão ta.Lão ta cũng không tức giận mà có hành động quá khích đối với Hồ Trầm Phù, chỉ thừ người ngồi xuống chiếc ghế lớn màu đen, mặt mày xám như tro.Hoàng đế không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.Có những lúc nếu như không tự mình đối mặt với một lựa chọn khó khăn, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết mình lựa chọn như thế nào, nhưng lúc này Trần gia đã thực hiện lựa chọn hắn ta mong muốn nhất.Có vài người cảm thấy nên ngọc đá cùng vỡ, có vài người cảm thấy rằng không thể rời đi, không bằng lựa chọn tuổi già sống an tĩnh.Hắn đương nhiên biết mặc dù là nguyên lão, nhưng suy nghĩ của từng lão già này lại không giống nhau.Hiện giờ Trần gia nếu đã lựa chọn như vậy, Hồ Trầm Phù cũng phải đành tiếp nhận điều kiện của hắn. Bởi vì Hồ Trầm Phù vốn là đại tướng, đương nhiên hiểu rằng nếu như không có Trần gia ủng hộ, việc Hồ gia phản kích hay không cũng không thể quyết định được đại thế. Một người giống như Hồ Trầm Phù, tất nhiên sẽ suy nghĩ đến việc phải làm sau đại loạn này.- Tranh đấu với những người này...quả nhiên có nhiều hứng thú hơn đối với mấy quan viên suốt ngày chỉ biết dâng sớ tấu chương kia.Hoàng đế nhẹ nhàng bước đi trong hoàng cung giữa ngày hè nóng bức, mỉm cười tự nói, nhưng trong lòng hắn lại không có chút vui mừng. Bởi vì sau khi Vân phi chết đi, tâm của hắn đã trống rỗng, không còn những vui buồn của người bình thường nữa, thay vào đó là sự hoài nghi, dã tâm và dục vọng không ngừng bành trướng....Một tướng lãnh mặc giáp bạc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt hắn. Khi còn cách hắn năm mươi bước, tướng lãnh này vội quỳ xuống, giọng nói run rẩy:- Văn thủ phụ lệnh thần tới gặp thánh thượng, Cấp sự trung Luật chính ti Diệp Tử Thấm dẫn theo hơn hai mươi quan viên các Ti ngăn trở quân đội, yêu cầu diện thánh.- Giết!Hoàng đế lạnh lùng cười:- Trong lúc này, càng quyết liệt sẽ càng ít người chết hơn. Truyền khẩu dụ của trẫm, bất kể ai ngăn trở Trung Châu vệ thi hành quân vụ, kẻ đó đang muốn giúp Chung gia nghịch phản! Giết chết tại chỗ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...