Thiền trượng màu vàng trong tay quân sĩ Thần tượng quân này đánh lên cao, không hề có khói lửa tỏa ra ngoài.Người tu hành chiến đấu với nhau, mặt đất bắn bụi mù mịt, gió thổi ào ào, thân thể và binh khí cùng phát ra ánh sáng...đó chính là hình ảnh và dấu hiệu đặc biệt của người tu hành. Vân Tần trọng võ, trong thành Trung Châu hiển nhiên thường xuyên có người tu hành quyết đấu với nhau. Ngay từ nhiều năm trước, đã có văn nhân miêu tả trận chiến giữa hai người tu hành, đó ắt hẳn là một trận chiến khiến người xem thỏa mãn, không phải ở trong nháy mắt đao kiếm đối phương va vào nhau, mà chính là khoảnh khắc hai người tu hành ra chiêu chiến đấu. Đã có một tài tử dùng bút ghi lại, cảm thấy trận chiến của người tu hành giống như hai người đầu bếp tỷ thí với nhau, ngọn lửa vừa mới bùng lên, các dụng cụ nấu ăn đã được bày ra, cả quá trình nấu nướng đều hoàn mỹ tuyệt đẹp.Từng có lời nói rằng người dân ở hoàng thành Trung Châu nhìn thấy người tu hành chiến đấu với nhau quá nhiều, nên có một số người tinh ý có thể nhận ra được uy lực trong chiêu thức.Nếu như chiêu thức quá bình thường, họ sẽ lập tức khinh thường, nói thầm với nhau chứ không nhiệt liệt hoan hô. Việc này cũng như khi trổ tài nấu ăn, nếu như không có lửa bốc lên hừng hực, vậy thi thố với nhau làm gì?Nếu bây giờ có một người dân thành Trung Châu ở đây nhìn thấy cách tên quân sĩ Thần tượng quân vung thiền trượng đánh lên như vậy, họ nhất định sẽ khinh thường đánh giá thấp.Sự thật đúng là như vậy, trong nháy mắt người tu hành Thần tượng quân vung gậy đánh trả, khí thế của chiêu thức của hắn không thể gọi là kinh người được.Nhưng ngay lúc thiền trượng màu vàng trong tay hắn và chiến đao màu lam sắc bén của quân nhân Vân Tần chuẩn bị chạm vào nhau, con voi trắng mặc giáp vàng đang được hắn cưỡi bỗng nhiên đạp mạnh hai chân xuống đất, cả thân thể to lớn rung động không thôi. Thế ngồi của quân sĩ Thần tượng quân vẫn vững chãi, thiền trượng màu vàng trong tay tiếp tục đánh lên.Đại tác phẩm giao chiến giữa hai người tu hành lập tức xuất hiện.Hai vòng bụi đất hình tròn xuất hiện trên mặt đất, nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.Bộ giáp của voi trắng và của quân sĩ Thần tượng quân tỏa ánh sáng vàng chói mắt.Giáp vàng và không khí cùng lúc chấn động, khiến cho khu vực xung quanh xuất hiện tiếng động không khí bể tan tành vô hình vô ảnh.Một luồng sức mạnh khủng khiếp từ dưới mặt đất dâng lên, thông qua thân thể quân sĩ Thần tượng quân truyền vào trong thiền trượng màu vàng trong tay hắn."Keng!"Một tiếng vang thật lớn xuất hiện, tựa như có hai chiếc xe ngựa kim loại va chạm với nhau ngay trên không trung.Hai tay của quân sĩ Thần tượng quân khẽ trầm xuống, hổ khẩu rách toác, thiền trượng rớt khỏi tay.Người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma phun một ngụm máu tươi ra ngoài, ướt cả tấm mặt nạ đang đeo, ngay cả hai hốc mắt được che lấp lại bởi hai mảnh thủy tinh màu trắng cũng bị nhuốm đỏ, thân thể bằng sắt chợt ngừng lại trên không trung.Tiếng ngựa hí vang trời từ bên dưới truyền lên.Một luồng khí màu trắng từ trong miệng voi trắng khổng lồ mặc giáp vàng phun ra ngoài, khí nóng bay lên."Keng!"Một tiếng động vang lên, chiếc mũi dài của con voi trắng mặc giáp vàng này mạnh mẽ đánh lên người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma.Người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma vừa mới bắt đầu rớt xuống đất bị đánh ngược bay ra ngoài....Tất cả người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma đang chuẩn bị nhảy lên, hoặc đang chạy tới phía trước lập tức ngừng lại.Ánh sáng màu xanh ngọc của bộ giáp Thiên Ma người tu hành đang mặc và ánh sáng màu trắng đục của đôi mắt được che lấp bởi tinh thạch cùng lúc sáng lên, cho thấy người tu hành bên trong đang rất kinh hãi.Bất cứ ai cũng có thể nhận ra phần lớn sức mạnh trong chiêu thức vừa rồi của quân sĩ Thần tượng quân này không phải bắt nguồn từ bản thân quân sĩ Thần tượng quân. Trong chớp mắt vừa rồi, tên quân sĩ Thần tượng quân ngồi trên voi trắng khổng lồ chỉ điều chỉnh thế ngồi của mình, đưa thiền trượng lên chống đỡ, vô hình đã biến thân thể mình thành một cái trụ đỡ vững chắc, sau đấy thông qua sức mạnh của voi trắng khổng lồ khi bật lên truyền vào trong thiền trượng của mình, gián tiếp đánh trả người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma.Điều khiến mỗi quân sĩ Vân Tần e ngại phải dừng lại không phải là quân sĩ Thần tượng quân, mà chính là đám voi trắng khổng lồ kia.Bọn họ sợ hãi mỗi một con voi trắng khổng lồ mặc giáp vàng, sợ hãi sức mạnh kinh khủng của chúng.Cho dù binh khí của họ có thể xuyên thủng thân thể voi trắng mặc giáp vàng, nhưng đối với thân thể khổng lồ như vậy, liệu có thể làm nó ảnh hưởng bao nhiêu?Sợ rằng chỉ tương đương với việc trên người bình thường xuất hiện một vết xước nhỏ.Nếu muốn giết chết quân sĩ Thần tượng quân ngồi trên voi trắng mặc giáp vàng, bọn họ phải nhảy lên thật cao.Nhưng nếu thân đang ở trên không, bọn họ không thể tùy ý thay đổi phương hướng.Cách thức chiến đấu của quân sĩ Thần tượng quân tương đương với việc họ đã tự biến mình thành một cây trụ, sau đấy phối hợp với voi trắng mặc giáp vàng để biến binh khí thành một vật nặng đến mấy trăm cân, uy hiếp đến tính mạng người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma.Đây không phải là cách thức chiến đấu bọn họ am hiểu.Hoặc có thể nói đây không phải là cách thức chiến đấu phù hợp với người tu hành mặc trọng khải như bọn họ.Trong nháy mắt các quân sĩ khiếp sợ và ngừng lại, thậm chí người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma bị đánh bay về sau còn chưa rơi xuống đất, tên tướng lãnh đang ngồi trên con voi trắng khổng lồ đầu tiên, cũng là con voi to nhất, khẽ nhếch miệng cười, thần sắc đùa cợt hiện rõ trong mắt.Con voi trắng khổng lồ hắn đang ngồi chợt bước nhanh.Đây cũng là một cách thức di chuyển mà người tu hành Vân Tần không thể học hỏi được.Trông cước bộ thật không nhanh, nhưng một bước lại tương đương với vô số bước của người tu hành Vân Tần.Một người tu hành vừa mới ngừng lại chợt hoảng sợ nhìn thấy có một bàn chân khổng lồ rơi xuống nơi mình đang đứng.- A!Trong nháy mắt, người tu hành đã tràn đầy ảo ác đối với tốc độ và khoảng cách chỉ còn có thể kêu lên một cách thê lương, quán chú toàn bộ sức mạnh vào trong chiến đao, đâm lên bên trên."Ầm!"Bàn chân khổng lồ rơi xuống.Người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma trực tiếp bị voi trắng khổng lồ đè bẹp.Voi trắng khổng lồ mặc giáp vàng giơ chân lên, tiếp tục đi tới phía trước.Toàn bộ thân thể người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma không bị lõm sâu vào bên trong, phần ngực vẫn còn lộ trên mặt đất. Nhưng chính cảnh tượng này lại khiến những người còn lại phải hoảng sợ.Sau khi giẫm người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma thứ nhất tựa như dùng búa đóng cọc xong, bàn chân khổng lồ kia tiếp tục giẫm xuống người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma thứ hai.Lòng bàn chân giơ lên, tiếp tục đi tới trước.Người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma thứ hai này chỉ còn phần đầu lộ trên mặt đất.Sau đó con voi trắng khổng lồ mặc giáp vàng giơ lên bước chân thứ ba, đi tới phía trước.Người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma này hoàn toàn biến mất trên mặt đất, chỉ còn một chút ánh sáng màu vàng lấp lóe ngay đầu hố vừa xuất hiện.Tất cả người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma hoàn toàn mất dũng khí chiến đấu, bắt đầu lui về sau.Bọn họ không biết nên làm gì để chiến đấu với một đội quân như vậy? Làm sao có thể giết chết một con voi trắng khổng lồ?Tất cả kỵ quân mặc trọng khải Vân Tần cũng mất ý chí chiến đấu.Người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma còn như vậy, còn bọn họ thậm chí không thể khống chế được chiến mã của mình bình tĩnh. Trước mặt đội Thần tượng quân này, kết quả của bọn họ chắc chắn chỉ có một, đó chính là bị giết chết như từng con ốc sên.Trương Thu Huyền ho nhẹ một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng ông ta phun ra ngoài, rơi xuống bảo y chân long ông ta đang mặc.Ông ta không hề có chiến ý chiến đấu với Thần tượng quân.Ông ta biết rằng trên thế gian này không có người tu hành vô địch, cũng không có quân đội vô địch. Ông ta còn biết từ khi được thành lập đến nay, số lượng quân sĩ trong Thần tượng quân không quá một ngàn. Nhưng ông ta cũng đồng thời biết rằng khi đối mặt với đội Thần tượng quân này, những người tu hành cũng như quân đội như bọn họ lại không thể địch nổi.Ông ta lại ngẩng đầu lên.Trên bầu trời biên giới Bàn Nhược có một con Thần mộc phi hạc lấp lánh ánh sáng vàng.Hiện tại chỉ tiễn thủ trên con Thần mộc phi hạc này mới có thể đối phó quân sĩ Thần tượng quân...Mặc dù tên tiễn thủ này không thể giết sạch quân sĩ Thần tượng quân, nhưng có thể che chở cho phần lớn bọn họ rút lui. Thậm chí trong tình huống xấu nhất, đó chính là hi vọng giúp ông ta rút lui.Một cây tên bắn xuống.Tên tiễn thủ trên Thần mộc phi hạc cũng vì quá kinh hãi mà do dự.Ban đầu hắn muốn bắn tướng lãnh của Thần tượng quân, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, cảnh tượng kinh hãi kia xuất hiện trong mắt hắn khiến cho lòng tin của hắn bị dao động. Cho nên, cây tên này của hắn lại bắn thẳng vào một quân sĩ Thần tượng quân sau lưng tướng lãnh cầm đầu.Tên quân sĩ Thần tượng quân đó không thể ngăn chặn cây tên này, cả người rớt xuống con voi trắng khổng lồ mặc giáp vàng....Một bóng người xuất hiện trong ánh sáng thần bí của biên giới Bàn Nhược, đứng ngay cổng ra vào.Trời chiều bắt đầu xuống núi.Bóng người xuất hiện ngay trên đường lui của đám người Trương Thu Huyền này trông rất bình thường, cả người không bộc lộ khí thế hùng hồn hay sắc bén. Nhưng chỉ nháy mắt người này vừa xuất hiện, phần lớn đám người Trương Thu Huyền, cả tiễn sư trên Thần mộc phi hạc cũng đá chú ý.Hai tay Trương Thu Huyền đột nhiên rung động.Tiễn sư ngồi trên Thần mộc phi hạc bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, toàn bộ lỗ chân lông trên người hắn bị mồ hôi lạnh làm ướt dẫm, trái tim co thắt lại đau đớn.Tên tiễn sư được chính hoàng đế bí mật bồi dưỡng này không hiểu tại sao mình có cảm giác trên, nhưng trực giác của hắn lại nói rằng nếu như mình không thể giết chết người đang đứng trên đường lui của đám người Trương Thu Huyền, chính mình nhất định sẽ phải chết ở chỗ này.Cho nên hắn ta nín thở, bắn một cây tên với tốc độ nhanh nhất trước giờ chưa từng có vào bóng người đang đứng trong ánh sáng mờ ảo, không thể thấy rõ khuôn mặt này.Ngay lúc cây tên đó vừa thoát ra khỏi Thần mộc phi hạc, bỗng nhiên có một quả cầu phát ra ánh sáng màu đen xuất hiện ngay trước ngực người này, sau đó co rút lại, khiến cho sắc trời tựa hồ cũng phải thất sắc.Một màn đêm đen như mực trong nháy mắt ăn mòn ánh sáng quanh cây tên.Thân tên kim loại chắc chắn lập tức bị chấn nát.Ánh sáng màu đen tiếp tục tiến tới càn quét.Thần mộc phi hạc nát bấy, hai người tu hành trên Thần mộc phi hạc vô cùng sợ hãi mà hét to lên, sau đấy cũng bị nát bấy.Hiện giờ, Lý Chân Thạch đang ngồi cách Trương Thu Huyền không xa còn sống.Trong nháy mắt Thần tượng quân xuất hiện, khóe miệng của lão nhếch lên tạo thành nụ cười trào phúng.Bởi vì sắp chết đi nên lão ta không thể nói lời nào, nhưng lão ta lại dùng chút sức lực cuối cùng trong cơ thể ngẩng đầu lên, nhìn Trương Thu Huyền đang run rẩy, lúc này lại cảm thấy thật sung sướng mà thầm nói:- Thiên ý thiên tử gì chứ? Toàn là chó má!...Tướng lãnh cầm đầu ngồi trên con voi trắng khổng lồ mặc giáp vàng to lớn nhất nhìn Thần mộc phi hạc vỡ vụn trên bầu trời, kiêu ngạo mà hài lòng gật đầu, đồng thời hơi mệt mỏi nói:- Bảo thạch chân long khó thấy, đừng làm hư.Lời này là hắn đang nói với người chặn đường lui của đám người Trương Thu Huyền.Người đó không lên tiếng, chỉ gật đầu.Quả cầu phát ra ánh sáng màu đen một lần nữa xuất hiện trước ngực người này.Trương Thu Huyền cảm thấy đau đớn vô cùng, toàn bộ hồn lực còn trong cơ thể cuồn cuộn phóng ra ngoài, vô số tia chớp màu vàng tạo thành một đại dương tia chớp trước người hắn.Quả cầu phát ra ánh sáng màu đen vẫn đứng yên, người kia không ra tay.Trương Thu Huyền mang theo vô số tia chớp màu vàng tiến tới gần người đó.Khi khoảng cách giữa hai người còn khoảng mười bước xa, một tia ánh sáng màu đen nhanh chóng tiến vào đại dương tia chớp.Sau khi bị vô số tia chớp màu vàng cản phá, tia ánh sáng màu đen này càng lúc càng mỏng hơn, cuối cùng tựa như biến thành một cây tên màu đen, đâm thẳng vào đan điền Trương Thu Huyền."Phốc!"Một tia máu rất nhỏ từ sau lưng Trương Thu Huyền phóng ra ngoài.Trương Thu Huyền tiếp tục đi tới, nhưng tia chớp ngoài thân đã biến mất.Ông ta vô lực ngã xuống mặt người kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...