Viên tướng quân tay cầm trường kiếm to một lần nữa nhảy lên.Các phù văn hình dáng mãng xà trên bộ giáp hắn mặc tỏa ánh sáng đen lành lạnh, thanh kiếm to trong tay hắn cũng phát sáng lên. Cho đến lúc này, mọi người mới có thể thấy trên thanh trường kiếm to hắn đang cầm có khắc những phù văn hình dạng lông chim ưng."Vèo!"Thanh trường kiếm to của hắn đâm thẳng vào cổ của một con rắn mối khổng lồ đằng trước, kéo dài một đường khiến da thịt bị cắt đứt. Chỉ trong chốc lát, thanh kiếm này đã làm cho cổ con rắn mối này xuất hiện một vết thương sâu dài gần nửa thước.Máu tươi tanh hôi trong vết thương tuôn ra bên ngoài như nước suối, nhưng trong lúc rên rỉ con rắn mối khổng lồ này lại không té xuống, vẫn mang theo kỵ sỹ Huyệt man đang cưỡi trên đầu xông tới phía trước, bàn chân khổng lồ không ngừng đạp mạnh lên nền đất màu đen, tạo nên tiếng vang to rõ.Cả nền đất rung động, bụi đất màu đen tung bay, tạo thành một làn sương mù màu đen dày đặc.Từ bên trên nhìn xuống, không thể nào nhìn thấy rõ trận chiến trong làn sương mù này thảm thiết như thế nào.Chỉ có những âm thanh va vào nhau to rõ, tiếng động binh khí đinh tai nhức óc, từng gốc từng gốc cây khoai môn lữ hành khổng lồ tràn đầy sắc thái huyền ảo ầm ầm đổ xuống, khiến cho bụi đất màu đen tiếp tục phủ khắp không trung....Rốt cuộc không còn gốc cây khoai môn lữ hành nào bị đốn ngã nữa, không còn bụi đất màu đen bay lên.Những cành cây khoai môn lữ hành trắng nõn bị gãy lìa, nước ở bên trong đổ ra ngoài.Bụi bậm từ từ quay trở lại mặt đất, thân ảnh viên tướng lãnh Vân Tần cầm trường kiếm to hiện ra.Xung quanh hắn là những hố sâu giống như bị vẫn thạch từ trên cao rớt xuống tạo thành, thi thể của những con rắn mối khổng lồ với làn da bị tróc nằm ngổn ngang khắp nơi.Hai tay và thân thể của viên tướng lãnh quân Hắc Xà này không ngừng run rẩy.Xen giữa thi thể của những con rắn mối khổng lồ này, chỉ còn mười ba quân sĩ Hắc Xà đứng vững với hắn.Cũng như viên tướng lãnh bên cạnh, xung quanh bọn họ là những trường thương thô to, thi thể các Huyệt man và cả những thi thể đồng bạn Hắc xà quân mặc giáp đen.Viên tướng lãnh quân Hắc Xà đột nhiên ho khan liên tục. Hắn nhìn những thi thể mặc giáp đen, nhìn các hố sâu xung quanh mình, khóe mắt của hắn đột nhiên rách ra một mảng lớn, từng giọt máu tươi nhỏ xuống trông như huyết lệ đang rơi....Viên tướng lãnh quân Hắc xà này có tên Yến Huyền Nhất, cũng là một cường giả xuất thân từ học viện Tiên Nhất.Khắp biên quan Long Xà này, ai cũng biết Hắc xà quân không phải là một đội quân bình thường. Nhưng chỉ có giới cao tầng trong quân đội cùng với thành viên của ba đội quân Hắc xà, Hắc long, Hắc kỳ mới biết ba đội quân thần bí và cường đại này vốn nhắm vào người tu hành địa phương mà được xây nên.Đây là một phương võ lực mạnh mẽ dùng để chặn đánh người tu hành.Nhất là ở những địa phương như sơn mạch Long Xà và vùng đất hoang vu, nếu muốn dựa vào số đông để giết chết người tu hành là việc gần như không thể. Ở những nơi như vậy, phần lớn kỵ binh không thể hành động được, người tu hành hoàn toàn có thể lợi dụng tốc độ và thể lực mạnh mẽ của mình để chạy trốn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao có rất nhiều trọng phạm Vân Tần nghĩ cách chạy trốn tới sơn mạch Long Xà để làm giặc cỏ.Ở nơi này, mỗi một quân sĩ đều rất mạnh, ít nhất có thể đuổi theo hoặc cuốn lấy người tu hành.Những quân sĩ như vậy, ngoại trừ không có hồn lực chống đỡ, không thể nào sử dụng hồn binh và sức bền ra, thật sự họ không khác những người tu hành bình thường quá nhiều. Hơn nữa, muốn có được chiến lực như vậy, những quân sĩ này chăc chắn đã trải qua không biết bao lần sinh tử, cho dù là những quân sĩ bình thường phục vụ quân đội nhiều năm cũng không thể bằng họ được.Các quân sĩ này có kinh nghiệm và thủ đoạn hơn người, mỗi người đều có thể làm trưởng quan biên quân bình thường. Nhưng cũng vì họ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nên số lượng tất nhiên không thể quá nhiều được.Giống như đội quân Hắc xà thần bí và cường đại, tổng số thành viên còn chưa đến hai trăm người.Từng quân sĩ trong đội quân Hắc xà cũng là người rất "giảo hoạt", rất khó để giết chết trận. Nhưng trong trận chiến tại khu rừng này, Hắc xà quân đã phái ra đến một trăm ba mươi quân sĩ, đến lúc này chỉ còn mười bốn người đứng vững.Bởi vì những cường giả này rất khó chết, nên rất nhiều người trong đó đã ở trong quân đội cùng với Yến Huyền Nhất đến sáu bảy năm, có vài người cùng hắn tiến vào Hắc xà quân, có vài người lại từng cùng huấn luyện với hắn, cùng nhau sinh tử ma luyện qua từng trận chiến. Nhiều năm như vậy, không thể dùng bất kỳ ngôn từ nào để hình dung tình cảm của họ, thậm chí họ còn ăn ý đến mức trên chiến trường chỉ dùng một ánh mắt đã có thể truyền ý nghĩ cho nhau.Tuy nhiên, cuối cùng chỉ còn mười bốn người đứng vững với Yến Huyền Nhất...Mặc dù tâm tính của một tướng lãnh như Yến Huyền Nhất rất mạnh mẽ và trầm lãnh hơn người khác nhiều lần, nhưng hắn cũng không thể nào chấp nhận kết quả như thế này....Huyết lệ từ gương mặt Yến Huyền Nhất chảy xuống.Yến Huyền Nhất yên lặng nhìn những hố sâu đằng trước.Bởi vì Hắc xà quân không phải là đội quân bình thường, nên hắn và những thành viên của Hắc xà quân đã sớm biết nhờ có nữ tu hành đến từ sau vùng đất hoang vu, nên hiện giờ các Huyệt man đã có thể sử dụng rắn mối khổng lồ, dẫn đến sự xuất hiện của kỵ sĩ rắn mối khổng lồ.Nhưng đối với Hắc xà quân, đối với quân đội Vân Tần, hay xa hơn là cả đế quốc Vân Tần, kỵ sĩ cưỡi rắn mối khổng lồ vẫn là một nỗi nghi hoặc không thể giải thích.Làm thế nào để thuần phục được những con rắn mối ăn thịt người vô cùng tàn bạo, sức mạnh thuần túy vượt xa người tu hành, đao kiếm của quân sĩ bình thường cũng không thể xuyên phá lớp da ngoài của chúng? Đó là một nỗi nghi hoặc.Sau khi giết chết kỵ sĩ khống chế ở trên đầu, rắn mối khổng lồ vẫn có thể phân rõ địch ta, tiếp tục đánh chết quân sĩ Vân Tần, không làm bị thương các Huyệt man khác, đây là một nỗi nghi hoặc.Làm cách nào để huấn luyện những con rắn mối khổng lồ này có thể đi lại dưới mặt đất? Đây cũng là một nỗi nghi hoặc.Theo những gì thám báo đưa về, tất cả quân sĩ Vân Tần đều đoán rằng các Huyệt man đã đào những con đường đi dưới đất, sau đó để bọn rắn mối khổng lồ tiềm phục bên dưới. Bởi vì mặc dù chân sau của đám rắn mối khổng lồ này rất mạnh, thậm chí có thể mang theo nhiều tên Huyệt man đã được võ trang đầy đủ mà vẫn nhảy xa một lần đến bảy tám thước được, nhưng chân trước của bọn rắn mối này lại không được như vậy, cũng không giỏi đào bới dưới đất.Tuy nhiên, lần này là chính bọn họ chủ động phục kích đại đội Huyệt man này, đám rắn mối khổng lồ không thể mai phục khu vực này từ trước, cho nên, những phán đoán của quân đội Vân Tần đối với đám rắn mối cũng như các kỵ sĩ Huyệt man cưỡi chúng là hoàn toàn sai lầm!Nhất định Huyệt man đã có phương pháp giúp cho các rắn mối khổng lồ nhanh chóng đi dưới mặt đất, sau đó đột nhiên công kích người ở trên!Hơn nữa, hắn có thể chắc chắn phương pháp này, bao gồm cả chiến pháp Huyệt man đột kích từ dưới đất đều do nữ tu hành kia dạy cho các Huyệt man.Cũng vì đã có thám báo thăm dò từ trước, nói rằng sẽ có một đại đội Huyệt man đi qua nơi này, rất có thể là tới tiếp ứng cho đám tàn quân Huyệt man có nữ tu hành kia, nên Hắc xà quân mới lĩnh mệnh ở đây mai phục. Nhưng Yến Huyền Nhất không thể ngờ lại gặp phải đám kỵ sĩ rắn mối khổng lồ ở đây...Trong khoảng khắc khi nãy, có khoảng hơn bốn mươi con rắn mối khổng lồ đã giao chiến thảm thiết với bọn họ trong đám bụi đen dày đặc.Sau khi bỏ lại hơn ba mươi thi thể rắn mối khổng lồ, đã có vài con rắn mối khổng lồ đào thoát chạy ra ngoài.Khu rừng "khoai môn lữ hành" này có hơn mười dặm, tầm mắt rõ ràng, đáng lẽ đại đội Huyệt man kia cho dù muốn chạy trốn cũng không chạy trốn được, một trận đại thắng đã nằm chắc trong tay Hắc xà quân...nhưng sự xuất hiện của đám rắn mối khổng lồ đã làm đảo lộn tất cả, những bước chạy của chúng làm bụi đất màu đen bay khắp nơi, khiến cho tầm mắt của các quân sĩ Hắc xà bị che khuất và họ gần như không thể thở được, dẫn đến một trận chiến vô cùng thảm thiết.Yến Huyền Nhất trầm mặc một hồi lâu, cho đến lúc khi huyết lệ đã hoàn toàn khô đi. Tại Hắn đứng thẳng người, thực hiện nghi thức kính chào của quân đội đối với những thi thể mặc áo giáp màu đen ngày càng trở nên lạnh lẽo kia.Tất cả quân sĩ Hắc xà đang đứng yên cùng với hắn cũng yên lặng chào theo.Hết thảy vì Vân Tần.Hết thảy vì vinh quang.Các đồng bạn này vĩnh viễn không thể đứng lên, nhưng bọn họ còn đứng, nên bọn họ phải thực hiện sứ mạng của mình.Một đại đội Huyệt man có thực lực như vậy muốn đi qua nơi vậy...tất cả cho thấy việc điều động nhiều quân đội Vân Tần đến đây là chính xác, nhất định nữ tu hành đến từ sau vùng đất hoang vu đã bị quân đội Vân Tần vây khốn bị bị chèn ép đến khu vực này, cho nên, mới có vô số Huyệt man từ bốn phương tám hướng đến tiếp ứng.Dưới ánh nắng mặt trời ảm đạm, hơn mười quân sĩ Hắc Xà chào theo nghi thức quân đội, tỏa sáng lạ thường."Vèo!"Đến khi hoàn tất nghi thức, một quân sĩ Hắc Xà lấy một ngọn pháo ra bắn lên trời cao.Trương viện trưởng đã sớm nói với Lâm Tịch trên đời này không có thuốc nổ, cho nên, thế gian này không hề có ngọn pháo sáng trưng trên trời đêm.Đến khi ngọn pháo này bay lên thật cao, gần như đã đụng đến tầng mây lơ lửng, tên quân sĩ Hắc xà này mới bắn ra một mũi tên.Mũi tên này chuẩn xác bắn trúng ngọn pháo đang bắt đầu rơi xuống, đầu mũi tên và ngọn pháo cùng nổ, một chùm phấn vụn tản ra, đốt cháy, hóa thành một chùm khói vàng dày đặc, tản khắp không trung.......Lâm Tịch và quân tuần mục đi lại cẩn thận trong vùng đất hoang vu.Đột nhiên hắn cảm giác được điều gì đấy, ngẩng đầu, thấy ở đường chân trời hướng đông bắc có một luồng khói màu vàng tản ra.Cùng lúc đấy, ở sau lưng Lâm Tịch và quân tuần mục, có một thân ảnh nhỏ bé xinh xắn mặc trường bào màu đen nhỏ che kín cả người, quỷ dị xuất hiện trong khu rừng như một tử thần.Từ vóc dáng bên ngoài, có thể đoán người này là một cô gái gầy yếu. Bộ áo bào màu đen nàng đang mặc vô cùng kỳ lạ, giống như là bằng da, nhưng lại không ngừng tản ra khói đen, giống như là đêm tối vĩnh hằng.Nàng bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía bầu trời bao la đang có khói vàng dày đặc tỏa ra, nhưng gần như là cùng một lúc, nàng chợt sững người, chăm chú nhìn về bên trái.Bên trái nàng là một khu rừng cây hương bồ.- Không cần lo lắng, ta không phải là kẻ thù của cô.Một âm thanh nhẹ nhàng vô cùng dễ nghe từ khu rừng cây hương bồ truyền ra, giống như là một gió nhẹ, nhưng lại rõ ràng truyền vào trong tai cô gái nhỏ gầy xinh xắn trong đêm tối vĩnh hằng.Một cô gái mặc hồng sam, dùng khăn lụa mỏng che mặt mình, tay cầm một chiếc hộp gỗ lớn, từ khu rừng cây hương bồ bước ra ngoài. Đôi mắt sáng ngời của cô gái này rất cảnh giác, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho cô gái mặc áo bào đen gầy yếu kia, tiếp theo, cô ta cười nhạt, nhìn phương hướng của Lâm Tịch và quân tuần mục:- Tu vi cô như vậy lại phát hiện được tung tích của ta, chắc đã nhận được truyền thừa đặc biệt...cô là thủ dạ giả học viện Thanh Loan? Nếu như vậy, có lẽ mục đích của cô và ta giống nhau.Trong chiếc áo bào đen tựa như đêm tối vĩnh hằng, cô gái gầy yếu không hề vì những lời này mà buông lỏng, thân hình nàng khẽ cong lại, thể hiện sự khẩn trương và lo lắng.- Ngươi là ai?Ngay lúc cúi đầu xuống, nàng nhẹ giọng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...