Đối mặt với lão giả áo bào đen rít gào, Trương Hằng ngồi trên Pháp bảo đám mây không khỏi sửng sốt một chút, tiếp đó khẽ mỉm cười.
- Hai vị đạo hữu, các ngươi không cẩn sợ tên phản đồ Lãnh Nguyệt Môn kia. Lúc này hắn đã sa cơ lỡ vận, thân bị thương nặng, hai vị chỉ cần trợ giúp một tay là chúng ta có thể bắt được người này.
Y Nguyệt trong đôi đạo lữ song tu cùng vội lên tiếng.
Lúc này, hai bên chiến đấu đã vào lúc mấu chốt, Tề Vân cùng Y Nguyệt chiếm thượng phong, còn lão giả áo bào đen Phương Thiên đang chống đỡ gắt gao, làm cho hai người không làm gì được.
Hiện giờ, chỉ cẩn một chút lực từ bên ngoài là có thể đánh vỡ cục diện bế tắc này.
- Ha ha, thật có lỗi, chúng ta chỉ là đi ngang qua...
Trương Hằng rất thản nhiên nói, sau đó chầm chậm khống chế Pháp bảo đám mây bay đi hướng chủ thành Vô Song, hoàn toàn không nhìn chiến đấu kích liệt của hai bên.
Tuy rằng hai phía chiến đấu rất kịch liệt, nhưng Trương Hằng chỉ xem như trò đùa, có khi còn gật đầu.
- Tiểu tử, coi như ngươi thức thời.
Lão giả áo bào đen cười ha ha, có vẻ khen ngợi nói, rất hài lòng với lựa chọn của Trương Hằng.
- Tại sao lại bay chậm như thế?
Thôn trưởng khẽ giọng hỏi.
- Đúng thể, đại ca, chúng ta mau cách xa họ một chút đi.
Đái Dung có vẻ lo lắng nói.
Hai người đều hy vọng sớm thoát ly chiến trường này.
- Được, chúng ta đi.
Trương Hằng cùng cảm thấy không thú vị, bị không gian trói buộc ảnh hưởng, tiên nhân thượng giới chỉến đấu ngược lại không có thanh thế hùng hồn như ở hạ giới.
Ý niệm vừa động, tốc độ Pháp bảo đám mây tăng thêm mấy lần, định thoát khỏi chiến trường này rồi tính sau. Chỉ là Trương Hằng vẫn duy trì tốc độ phi hành ở mức Chân Tiên hạ vị đỉnh phong, ở không gian tiên giới coi như hơi chậm.
Nhưng mà có lẽ trời không cho người toại nguyện, trong khi ba người giao chiến, di động tốc độ cao, vù vù hai ba cái di dời chiến trường, na di đên bén phía Trương Hằng.
Xì xì xẹt...
Lại có một mảnh sấm sét lan đến bén phía bén này, cùng với tiếng rống giận của lão giả áo bào đen.
Không biết cố ý hay vô tình, đôi đạo lữ song tu kia cứ ép lão giả áo bào đen về phía ba người Trương Hằng.
Thần sắc Trương Hằng chợt ngưng, bình thản như không, dùng tốc độ phi hành bình thường. Khi lôi điện uy lực không nhỏ kia tới gân, liền biến mất không thể biểu được, ngay cả uy lực lôi điện trên chiến trường cũng giảm mạnh.
-Hả?
Lão giả áo bào đen cảm thấy rất khiếp sợ, thần thức lại quét qua ba người Trương Hằng.
Đúng mà, hai cái Chân Tiên, một người tu tiên vừa mới nhập môn.
Nhưng mà ở trong cảm quan của hắn, lực lôi điện hùng mạnh lan ra mới vừa tiếp xúc ba người, đã bị tồn tại thần bí hút đi.
Oong oong...
Cái bao tay màu tím phát ra lôi điện của lão giả áo bào đen khẽ run mấy cái, bộ dạng như đang run sợ.
"Rốt cuộc có chuyện gì..."
Lão giả áo bào đen vô cùng hoảng sợ, không khỏi liếc nhìn Trương Hằng.
Tề Vân cùng Y Nguyệt cũng không chú ý chi tiết đó, bọn họ thấy khí thế lão giả áo bào đen vừa yếu đi, công kích càng thêm hung hiểm.
- Ngạo Nguyệt Hàn Sương!
Hai người liếc nhau, phi kiếm màu bạc trong tay như con bướm đan thành một đoàn bồ quang trăng khuyết kéo theo sát khí lẫm liệt trên bầu trời.
Đoàn hồ quang trăng khuyết kia lạnh băng như hàn sương, trong quá trình bay múa giữa bầu trời, đan xen va chạm với nhau, sinh ra thế công sắc bén.
Leng keng keng...
Phi luân màu bạc của lão giả áo bào đen huyễn hóa thành một mảnh hư ảnh, vô song phi luân bay múa xung quanh, va chạm với hồ quang trăng khuyết kia.
Vù vù vù!
Thân hình Tề Vân cùng Y Nguyệt mơ hồ không rõ, hai người liên tục biến ảo ở trên hư không, không ngừng rót pháp lực vào trong Tiên bảo. Sử dụng bí thuật, lại thêm thuật hợp kích liên thủ, phát huy mật kỹ Ngạo Nguyệt Hàn Sương đen mức tận cùng.
Phốc phốc!
Lão giả áo bào đen cuối cùng không địch lại, bị hai đạo hồ quang trăng khuyết đánh trúng- Mặc dù có Tiên bảo phòng ngự, nhưng đa số pháp lực đều rót vào trong Tiên bảo công kích, không đủ lực phòng ngự, lập tức thét to một tiêng, khóe miệng tràn máu.
Tề Vân cùng Y Nguyệt mừng rỡ, lập tức đẩy mạnh thể công, muốn đánh gục lão giả áo bào đen.
Trong mắt lão giả áo bào đen lộ ra vài phần tuyệt vọng, trước đó liều mạng với một tên Chân Tiên thượng vị có thực lực gần với mình, đã bị thương nặng, lúc này lại bị nội thương không nhẹ, đúng là tuyết phủ thêm sương.
- Thôi thôi, các ngươi dừng tay đi, ta mặc cho các ngươi xử lý.
Lão già áo bào đen thở dài một tiếng, bỏ qua thao túng phi luân màu bạc, ánh sáng trên người giảm mạnh.
Tề Vân cùng Y Nguyệt đồng thời dừng lại, thoáng cảnh giác nhìn hắn.
- Các ngươi còn không chịu tin ta hay sao?
Lão giả áo bào đen cười khổ một tiêng, cởi ra bao tay màu tím cùng Tiên bảo phòng ngự, ném sang một bên.
Thây cảnh này, Tề Vân cùng Y Nguyệt khẽ thở phào, bay đến gần.
Hai người liên thủ đánh ra cấm chế chồng chất xung quanh, phong tỏa lão giả áo bào đen ở bên trong.
- Sư thúc, đắc tội.
Tề Vân vươn tay ra, chuẩn bị phong tỏa pháp lực của lão giả áo bào đen.
Nhưng ngay vào lúc này, dị biến xảy ra.
- Các ngươi chết đi cho ta.
Lão giả áo bào đen tụ toàn bộ pháp lực không còn nhiều vào trong hồn thể, một cái hư ảnh màu xanh nhạt của lão giả áo bào đen bay ra từ trong người hắn.
Trong nháy mắt đỏ, thân thể tiên linh của hắn đột ngột nổ tung.
Thân thể Chân Tiên thượng vị tu luyện mấy chục vạn năm đến cả trăm vạn năm, ẩn chứa năng lượng đáng sợ cỡ nào?
BÙM!
Một cỗ ánh sáng bạc lạnh băng khủng bổ ầm ầm bùng nổ, vô cùng nhẹ nhàng phá tan cấm chế hai người bố trí.
Tự bạo thân thể!
Tề Vân cùng Y Nguyệt kinh hãi, vội vàng phát động thuật liên kích, muốn ngăn cản uy lực bùng nổ này.
Ấm!
Hai người bị lực lượng quá mạnh đánh bay ra mấy dặm, lập tức thiếu tay đứt chân, thân thể bị tổn thương rất lớn.
Ngay lúc này, hồn thể của lão giả áo bào đen dung nhập vào phi luân màu bạc kia.
Vũ xẹt....
Phi luân màu bạc lóe ra tia sắc bén lạnh lẽo, đuổi theo hai người kia.
- Không xong!
Tề Vân cùng Y Nguyệt sắc mặt trắng bệch.
Phốc phốc!
Phi luân màu bạc xẹt qua hai cái, thu gặt tính mạng của bọn họ.
Từ khi lão giả áo bào đen tự bạo thân thể, trọng thương hai người Tề Vân, đen khi dung nhập hồn thể vào Tiên bảo, phát động tập kích ngược như chớp, cả quá trinh chỉ không đến một nhịp thở.
Chỉ trong một nhịp thở, đã nghịch chuyển một trận đấu.
- Đấu với ta, hai tên các ngươi còn quá non!
Trong phi luân màu bạc truyền ra tiếng nói âm lãnh của lão giả áo bào đen.
Hắn thân là Chân Tiên thượng vị lâu năm, tu luyện hơn trăm vạn năm, hồn thể ngưng luyện đến Chân Tiên cực hạn Dù cho thân thể ngã xuống, vẫn có thể nghịch chuyển thế cục trong chớp mắt. Kinh nghiệm chiến đấu như the, tiên nhân bình thường không thể so sánh được.
Nếu không phải trước đó đã bị thương nặng, hai cái Chân Tiên trung vị căn bản không làm gì được hắn.
- Còn có ba tên các ngươi...
Phi luân màu bạc truyền ra một cỗ sát khí chí mạng, đánh thẳng về phía ba người Trương Hằng.
- Trương đại ca, chạy mau!
Đái Dung bị họa hoảng sợ, dứt khoát nhào vào trong lòng Trương Hằng.
Thôn trưởng cũng kinh hoàng, tuy nhiên hắn thấy bộ dáng bình tĩnh như thường của Trương Hằng, nhớ tới gì đó, lập tức cũng thôi phục trấn tĩnh
Vù!
Phi luân màu bạc như cánh tay đoạt mạng, nhanh chóng chém về phía ba người trên đám máy.
- Tới tốt, ta cùng nhìn ngươi không vừa mắt.
Trương Hằng cười khẽ một tiếng, tròng mắt bùng lên hào quang kỳ dị, không gian khu vực này đột nhiên xảy ra biến đổi huyền ảo khó lường.
- A... Sao có thể như thể được!
Trong phi luân màu bạc truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, hồn thể của lão giả áo bào đen bị lột ra ngoài.
Trương Hằng nhẹ nhàng vung tay, thu hồn thể của hắn vào trong tay, sau đó khẽ bóp một cái, chớp mắt làm hắn hồn phi phách tán.
Công pháp tầng năm có thể sánh với cấp Tiên Quân, Trương Hằng đã bước đầu nắm giữ một ít pháp tắc không gian, đối phó một cái Chân Tiên thượng vị chỉ là trò trẻ con.
Đái Dung trốn trong lòng Trương Hằng, thân thể nhỏ nhắn run run, không chú ý tới quá trình này, nhưng thôn trưởng lại nhìn rõ ràng toàn bộ quá trình.
"Quả nhiên là đại thần thông cấp Tiên Quân..."
Thôn trưởng trợn mắt há hốc mồm trên người toát hết mồ hôi lạnh.
Vừa nghĩ tới mình đang ngồi chung trên một kiện Tiên bảo phi hành với một nhân vật cấp Tiên Quân đáng sợ, hắn liền cảm thấy kinh hoàng.
Làm xong chuyện này, Trương Hằng lập tức thu liềm khí tức, thu thập chiến lợi phẩm, liền khống chế Tiên bảo đám mây nhanh chóng bay đi phía xa.
Đái Dung mặt nhỏ đỏ lên, hôi:
- Chúng ta không chết?
Trương Hằng cười nói:
- Lão giả áo bào đen kia bị ta cùng thôn trưởng liên thủ xử lý.
- Trương đại ca, hiện giờ muội mới phát hiện, thế giới tiên nhân rất đáng sợ...
Đái Dung lòng còn sợ hãi nói.
Trương Hằng nhẹ nhàng như không nói:
- Hiện giờ muội đã rõ, tự do phải trả cái giá đát cỡ nào? Thế giới tiên nhân là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nắm tay ai lớn thì do kẻ đó định đoạt, về sau nếu muội muốn không bị khi dễ, nhất định phải có được thực lực càng mạnh hơn kẻ khác.
Đái Dung im lặng, vẻ mặt biến đổi không ngừng.
- Đương nhiên, hiện giờ nếu muội muốn lui ra vẫn còn kịp, ta có thể đưa muội trở về Đái Hà Thôn.
Trương Hằng cười nói.
Sở dĩ hắn chỉ điểm Đái Dung, không chỉ là vì duyên phận.
Lúc ở hạ giới, từng có mấy cô gái làm cho Trương Hằng không thể dễ quên.
Người đầu tiên là Yên Vũ Tình.
Thứ hai là Mộ Linh.
Thứ ba là Băng Vi.
Đối với mấy cô gái này, Trương Hằng đều ôm lòng hổ thẹn.
Cảm tình của con người cuối cùng sẽ từ ngây ngô trở nên thành thục.
Lúc này Trương Hằng hồi tưởng lại những nữ giới mà mình từng qua lại, không khỏi cảm thán năm đó mình quá tùy tiện, chỉ là vì một ý niệm sai lầm của mình, đã tạo ra ba cái bi kịch.
- Đại ca, tuy rằng thế giới tiên nhân tàn khốc, nhưng càng đơn giản càng tự do hơn thế giới phàm nhân, không có những rườm rà...
Đái Dung cố lấy dùng khí, vẻ mặt hiện lên thần sắc kiên nghị.
- Cho nên, muội quyết định tu tiên, sinh hoạt không trói buộc ở thế giới tiên nhân.
- Tốt.
Trương Hằng gật đầu, ngộ tính của Đái Dung không kém, mặc dù thế giới tiên nhân tàn khốc, nhưng bản chất càng thêm đơn giản.
Là một cô gái, Đái Dung bị những quy định khuôn sáo trói buộc, chỉ là một con chim ở trong lồng. :
"Chỉ mong, ta đưa nàng vào thế giới tiên nhân, không phải là một sai lầm."
Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.
Ba người lại bay ra mấy trăm dặm, Tiên bảo đám mây xuyên qua tầng mây, Đái Dung cảm thấy rất hứng thú với tất cả những gì ở thế giới bên ngoài.
Vù!
Bỗng nhiên, một cỗ uy áp cực lớn truyền đến từ phương xa, một con chim lớn toàn thân thiêu đốt ngọn lửa màu xanh, chở một thanh niên lưng đeo bảo kiếm màu bạc, bay tới trước mặt.
Theo hắn đến đây, trong phạm vi ngàn dặm đều tràn ngập uy áp hùng hồn nặng nề.
Xung quanh lập tức chim vào một mảnh yên tĩnh.
"Người này thật đáng sợ... Tiên thú kia, dường như là Thần thú trong truyền thuyết - Thanh Loan!"
Trong lòng Trương Hằng nhảy dựng, toàn lực thu liễm khí tức trên người.
Trong tiếng hót sắc bén của thần điểu Thanh Loan, thanh niên kia ngừng lại, ánh mắt quét qua mấy người Trương Hằng, nói từng chữ một:
- Ai là hung thủ?
-o0o-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...