Vù!
Tại một khu vực trên Đông Vân Đại Lục, đột nhiên hiện ra sáu, bảy người.
- Ồ? Chuyện gì xảy ra?!
Thần thức Trương Hằng đảo qua, phát hiện nhóm bọn hắn đã rời khỏi Huyết Thần Địa Điện, trở lại Chu Vương Triều.
Hắn nhớ không lầm thì tại chớp mắt khi Âm Dương tán tiên phi thăng, tuy bọn họ có tìm được lỗ hổng không gian để rời đi động phủ, nhưng vẫn không thể thoát li ra bên ngoài.
Nhưng bên ngoài lại truyền tới một cỗ lực lượng, trợ giúp bọn họ về tới Đại Chu Vương Triều.
- Rốt cuộc là ai có thần thông kinh người này, lại trợ giúp chúng ta, hắn có mục đích gì?!
Trương Hằng nổi lên nghi ngờ, ánh mắt nhìn qua mấy người, thấy Lạc Hà cùng đám người Hoàng Phủ Lân đều có vẻ nghi hoặc.
Chỉ có Triệu Tịch Nguyệt vẫn bình tĩnh, trên miệng lộ ra ý cười hiểu ý.
- Triệu tiểu thư, vừa rồi người ra tay là...
Trương Hằng nhìn nàng, hơi suy nghĩ, trong lòng đã hiểu ra vài phần.
- Đúng vậy, là gia phụ ra tay!
Triệu Tịch Nguyệt khẽ cười, thanh âm như trong trẻo, giải đáp nghi hoặc của mọi người.
Trương Hằng đột nhiên hiểu ra, phụ thân Triệu Tịch Nguyệt khẳng định là đại nhân vật thần long kiến thủ bất kiến vĩ, thậm chí khiến cho Thái thượng Yêu Long Hoàng cũng phải cố kỵ.
Khó trách trong nháy mắt khi Âm Dương tán tiên phi thăng, đối phương hiển lộ thực lực, đưa cho mọi người rời khỏi Huyết Sát Chủ Động Phủ.
- Thì ra là Triệu bá phụ ra tay giúp đỡ, không biết giờ người đang ở đâu?
Thần thức Trương Hằng tỏa ra bốn phía, lại không thu được bất kỳ dấu vết này.
- Phụ thân ta vẫn đang ở nhà uống trà, người muốn ta chuyển giúp tới ngươi một câu, mời ngươi tới thăm nhà chúng ta!
Triệu Tịch Nguyệt cười hì hì:
- Đệ đệ của ta cũng rất mong ngươi đến đấy. :
- Tới nhà ngươi? Bây giờ sao?
Trương Hằng giật mình hỏi.
- Đúng vậy, hiện tại gia phụ đang chờ ngươi tới!
Triệu Tịch Nguyệt cười nói.
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, Trương mỗ cũng đang muốn cảm ơn Triệu bá phụ một tiếng!
Trương Hằng thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương.
Dù sao thì hắn cũng sắp gặp mặt người có thể coi như nhân vật nghịch thiên trong ba mươi sáu giới, đến ngay cả Thái thượng Yêu Long Hoàng cũng không muốn dễ dàng đắc tội.
Đồng thời, trong lòng Trương Hằng cũng có chút mong chờ, phụ thân Triệu Thụy tìm mình có việc gì? Theo lẽ thường thì với quan hệ của mình với Triệu Thụy, đối phương cũng không dễ dàng ra tay thương tổn mình, có lẽ là khinh thường xuống tay với mình.
- Lạc đại ca, ngươi về Phàm Vân Đảo trước đi, ta còn có việc đi theo Triệu tiểu thư.
Trương Hằng nói với Lạc Hà.
- Đi sớm về sớm!
Lạc Hà dặn dò, trong lòng có chút lo lắng, truyền âm:
- Ngươi đi theo Nghê Thường tán tiên gặp phụ thân thần thông khó lường của nàng, có thể sinh ra biến cố nào đó...
Hơn phân nửa là sẽ không có chuyện đâu, Triệu tiểu thư là tỷ muội tốt của Tuyết Dung, mà Triệu Thụy lại là đệ đệ của Triệu tiểu thư...
Trương Hằng trấn định nói:
- Đương nhiên, ta sẽ nhanh chóng trở về, huynh về nhớ an ủi Tuyết Dung bọn họ một tiếng, về việc của Vân Dịch, tạm thời nên giấu đi, chỉ nói là hắn kế thừa y bát của Huyết Sát Thần Đế, cần một thời gian sau mới quay về sơn môn được.
- Thì ra là vậy, nếu thế thì ta an tâm rồi.
Biết được quan hệ của Trương Hằng cùng Triệu gia, Lạc Hà khẽ thở dài nhẹ nhõm.
- Hoàng Phủ đạo hữu, chúng ta cùng từ biệt thôi. Hiện giờ các nhân vật cấm kỵ tại Đại Chu Vương Triều đã chết gần hết, sau này Trương mỗ cũng sẽ phi thăng. Ngày sau Đại Chu Vương Triều sẽ là thiên hạ của các ngươi rồi, khi Trương mỗ không ở đây, nếu Phàm Vân Đảo có gặp khó khăn gì, mong các vị giúp đỡ một chút!
Trương Hằng khách sáo nói với Hoàng Phủ Lân vài câu.
- Trương tiền bối nghiêm trọng rồi, lần đi động phủ này ngài có ân cứu mạng với chúng tôi, nếu sau này có gì cần giúp đỡ, dù nước sôi lửa bòng chúng tôi cũng sẽ tới!
Hoàng Phủ Lân nghiêm mặt nói, trong mắt là một mảnh thản nhiên.
- Tốt. Mọi người cứ tự nhiên, Trương mỗ đi trước.
Trương Hằng cùng Triệu Tịch Nguyệt nhìn nhau, Vũ một cái liền biến mất.
Ánh mắt Lạc Hà đảo qua vài tên tu sĩ Độ Kiếp Kỳ và Phủ chủ một chút, thầm nghĩ, bọn họ có thể ra khỏi Huyết Sát Chủ Động Phủ, không kể các thu hoạch khác, chỉ riêng tâm cảnh tất nhiên sẽ có tăng trưởng. Sau này rất có thể trở thành đỉnh phong một giới.
Vù!
Lạc Hà CŨNG biến mất, trở về Phàm Vân Đảo.
- Các vị, hiện giờ cường giả cấm kỵ của Chu Vương Triều gần như đã chết hết, Trương Hằng cùng sẽ phi thăng Thượng giới, Nghê Thường tán tiên và Lạc Hà đều là những người không hỏi thế sự. Chúng ta có thể an toàn rời khỏi động phủ đã là vạn hạnh rồi, chính là đại nạn không chết tất có hậu phúc. Hay là chúng ta ước định lẫn nhau, tạm thời giấu chuyện phát sinh trong Huyết Sát Chủ Động Phủ, tránh cho các thế lực đại loạn...
Một lão già Độ Kiếp Kỳ đưa ra đề nghị.
- Phải, như thế cũng tốt, nhưng không có khả năng giấu được lâu. Nếu giấu được mấy ngàn năm đã là thành công rồi. Đến lúc đó chúng ta mới có thể cùng nắm quyền tại Chu Vương Triều này.
Mấy người cùng gật đầu đồng ý. Hoàng Phủ Lân hơi do dự một chút, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Trương Hằng trước khi đi, liền lập tức đồng ý.
- Ha ha ha... Vậy chúng ta li khai thôi, xem ai đạt tới trình độ cấm kỵ trước.
Mấy người sau khi ước định liền bay về phạm vi thế lực của mình hoặc đi tìm chỗ lánh đời để tu luyện.
Trải qua hành trình kinh tâm động phách đi Huyết Sát Chủ Động Phủ, chứng kiến cường giả chém giết cùng uy lực thần thông, thể hội pháp tắc thiên địa thay đổi trong nháy mắt. Những đồ vật thu hoạch được ngược lại trở nên không phải là thứ quan trọng nhất.
Thu hoạch lớn nhất của bọn họ chính là biến hóa tâm cảnh cùng nhãn quan. Chúng sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này của bọn họ.
Thực ra, Trương Hằng cùng Lạc Hà đều có thể đoán được xu thế biến hóa này. Nhưng Trương Hằng thấy rõ hơn một chút.
Tại Tinh Nguyệt Thần Điện trên Phàm Vân Đảo.
- Đã qua hơn một trăm năm rồi, sư tôn cùng với Lạc tiền bối vẫn chưa trở về!
Một nơi trên Phàm Vân Đảo, Quách Phong đứng bên một dòng suối tĩnh lặng, cảm nhận dòng nước mắt lạnh nhẹ trôi.
- Sư phụ chắc chắn không có việc gì đâu...
Một thanh âm nữ nhân thở dài từ phía sau Quách Phong truyền tới.
Người nói chính là Tú Ninh, nàng mặc một chiếc váy dài xanh nhạt, khuôn mặt thanh tú, lộ vẻ thánh khiết, bất cứ ai nhìn vào đối mắt sâu sắc của nàng đều tự thấy xấu hổ.
- Hài, ngươi lúc nào cũng nói vậy. Sư phụ lúc trước đã nói, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu thì một hai năm. Nhưng giờ đã hơn một trăm năm rồi, chúng ta vẫn có tin tức gì của Huyết Sát Chủ Động Phủ, những cường giả cấm kỵ khác cùng không thấy trở về"
Quách Phong vẫn không ngừng lo lắng.
- Đại sư huynh, huynh bình thường tin tưởng sư phụ nhất mà, giờ lại là người lo lắng nhất?!
Tú Ninh khẽ cười, đẹp như một nữ thần.
Nhưng liệu có ai hiểu được nội tâm của nàng?
Quách Phong nhếch miệng cười:
- Ta chưa bao giờ mất tin tưởng vào sư phụ... Chỉ là người tiến vào động phủ lâu quá chưa về, ta rất nhớ người a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...