Tử Lượng trong lòng khẽ động, phát hiện ra lão già gầy nhom này không ngờ lại là yêu tu Hợp thể đại viên mãn, Thậm chí đã tu luyện tới đỉnh phong của Hợp thể kỳ, chỉ còn một bước nữa là có thể bước vào Độ kiếp kỳ.
Khi hắn tới gần quan sát cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, lão già này chẳng những là một yêu tu Hợp thể đại viên mãn, mà còn là tồn tại đồng cấp với mình- Thần thú.
- Không ngờ trong La Sát Mật Ngục này lại giam cầm nhân vật đáng sợ bậc này.
Tử Lượng trong lòng thất kinh, nhưng cũng không để ý tới lão già gầy nhom này nữa. ánh mắt hắn đảo qua những yêu tu hoặc con người đang bị trói trên những cây cột.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt một thanh niên loài người trong góc phòng.
- Ngươi tới tìm ta sao? Đại công tử của Tử Hoàng Phủ.
Thanh niên kia mở mắt ra. như cười như không nhìn Tử Lượng.
Không cần hỏi. nam tử thanh niên này chính là phân thân của Trương Hằng bị Tử Hoàng giam trong La Sát Mật Ngục.
Tử Lượng nói với vẻ phức tạp:
- Ngươi đã đoán trước là ta sẽ tới sao?
- Không, nhưng khi ngươi tới chỗ này. thì ta đã biết là ngươi tới để tìm Trương mỗ.
Trương Hằng cười thản nhiên, trên mặt hiện lên một vài tia thần thái, bình tĩnh nói:
- Nhìn chấn động kịch liệt vừa rồi. thì dường như Tử Hoàng Phủ đang gặp phải một chút nguy hiểm.
- Ha ha! Thì ra Tử Hoàng Phủ đã tới lúc sức cùng lực kiệt, có lẽ không bao lâu nữa lão phu sẽ có thể được tự do rồi.
Lão già gầy nhom kia ở trên cây cột sắt cười lên ha hả, sợi xích vàng quán ở quanh thân phát ra từng trận tiếng kêu vang.
Toàn bộ bên trong La Sát Mật Ngục, chỉ có ba người bị xích vàng trói buộc, những tu sĩ và yêu tu còn lại đều chỉ bị trói băng xích sắt thông thường.
Ba người này hiển nhiên là được đối xử đặc biệt.
Trương Hằng và lão già gầy nhom này đều được dùng xích vàng để trói buộc.
Ngoài ra, còn có một nữ tu mặc váy tơ cũng bị trói buộc bằng xích vàng, tuy nhiên vẻ mặt của nàng bình tĩnh, dung nhan tuyệt lệ ở trong bóng đêm vẫn hiện rõ vẻ xinh đẹp và quý phái. Thân sắc của nàng điềm tĩnh không chút nao núng, như thể nếu trời có sập xuống cũng không liên quan tới nàng.
- Trương đạo hữu. lúc này Tử Hoàng Phủ gặp phải đại nạn. ta tới nơi này là để xin ngươi trợ giúp.
Tử Lượng nói với vẻ chân thành..
- Cầu cứu ta sao? Ngươi có lầm không, ngươi cho rằng ta là thần tiên sao?
Trương Hằng không khỏi cười nhạo, dường như nghe thấy một chuyện đáng cười nhất trên đời.
Ánh mắt hắn đảo qua toàn bộ mọi người trong La Sát Mật Ngục, thản nhiên nói:
- Xem ra tu vi của ta lúc này trong số những người ở đây là kém nhất, ngươi hoàn toàn có thể tới tìm lão đầu kia. à. còn có vị thần tiên tỷ tỷ kia nữa...
Mọi người trong Mật Ngục đều hướng ánh mắt lên người Trương Hằng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ không thể giải thích được đại công tử của Tử Hoàng Phủ vì sao lại cầu cứu một tu sĩ loài người nhìn có vẻ như không chịu nổi một đòn này.
Điều càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là ở trên người hắn lại có xích vàng trói buộc, đây là thứ khi đối phó với nhân vật có thực lực gần tới cấp phủ chủ mới dùng tới.
Lão già gầy nhom kia hướng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trương Hằng, không nói gì. nhưng thần sắc cũng có một chút khó hiểu.
Nữ tử mặc váy tơ kia ánh mắt cũng khẽ động, liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi có chút bất ngờ. nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ ung dung bình tĩnh như nước.
- Trương đạo hữu. ta tin trong những người này. ngươi là người có thực lực mạnh nhất, cũng là người có nhiều hy vọng nhất giải cứu Tử Hoàng Phủ khỏi nguy cơ này.
Trong ánh mắt Tử Lượng nhìn Trương Hằng tràn ngập một sự tự tin không hiểu từ đâu mà có.
Mỗi khi hắn nhớ tới cặp mắt màu bạc giống như thần linh của Trương Hằng. theo bản năng liền cho rằng đối phương không có chuyện gì là không thể làm được.
- Hừ, mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn. tiểu tử này rõ ràng chỉ là một tiểu tu sĩ Hóa Thần kỳ. sao có thể sánh được với ta. rồi lại còn nói là người có thực lực mạnh nhất trong chúng ta nữa?
Một tráng hán trung niên hừ lạnh một tiếng, trên người mơ hồ tản mát ra khí tức nguy hiểm.
Trương Hằng ngưng mắt nhìn lại. khá thật, không ngờ là một đại yêu tu, khó trách khẩu khí lại kiêu ngạo như vậy.
- Đại công tử. ngươi đánh giá Trương mỗ quá cao rồi ta ở nơi này cũng chỉ là một khối phân thân, thực lực phát huy ra thật sự chỉ có giới hạn. Nếu bản tôn đích thân tới có lẽ còn có chút hy vọng, ngươi hãy tìm người khác cao minh hơn đi.
Trương Hằng thở dài một hơi, khẽ lắc đâu.
Tử Lượng cắn rằng một cái, kiên quyết nói:
- Trương đạo hữu. không phải là ngươi đang muốn mười kiện linh bảo trung phẩm của Tử Hoàng Phủ sao? Chỉ cần ngươi chịu ra tay. đợi lát nữa ta sẽ đưa ngươi tới kho báu của Tử Hoàng Phủ đệ mặc cho ngươi lựa chọn mười kiện, không biết ý ngươi thế nào?
- Kho báu của Tử Hoàng Phủ?
Trong mắt Trương Hằng đột nhiên lóe lên ánh sáng khác thường, hiển nhiên là có chút động tâm.
Lập tức, ánh mắt những người khác trong La Sát Mật Ngục nhìn về phía Trương Hằng tràn ngập sự ghen tị và thù địch mãnh liệt, cả đám đều đỏ bừng mắt lên.
Kho báu của Tử Hoàng Phủ.
Vỏn vẹn chỉ vài chữ này có thể khiến cho bất cứ kẻ nào đều sinh ra sự mơ tưởng vô hạn trong lòng.
- Được, người chết vì tài. chim chết vì mồi. vì kho báu của Tử Hoàng Phủ. Trương mỗ sẽ liều một lần!
Trong mắt Trương Hằng chớp động ngân quang, hóa thành hàng ngàn vạn quang điểm, tạo thành một vòng xoáy thần bí sâu không lường được.
Trong phút chốc, hắn tiến vào một trạng thái thần kì dường như có thể nắm trong tay không gian thời gian và cả thiên địa.
Hắn ở trạng thái này có thể nắm giữ được vận mệnh của thiên địa và những dấu vết lưu lại trong không gian thời gian, từ đó có thể phán đoán một cách chuẩn xác nhất, cuối cùng có thể gặp dữ hóa lành.
Tạm thời quay ngược thời gian lại. ở một phương khác trong Cửu U hải vực vô tận. bản tôn của Trương Hằng đang thong thả cưỡi sóng bay về phía trước.
Trong lĩnh vực không gian, ngân diễm đang điên cuồng thiêu đốt, từng tảng lớn tinh túy của thiên địa dũng mãnh nhập vào tất cả mọi nơi trong cơ thể. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Trong đó, có một phần tinh túy của thiên địa tương đương bị linh hồn của Trương Hằng hấp thụ.
Linh hồn của hắn vốn đã bước được nửa bước vào cấp phủ chủ. lúc này dũng mãnh nhập vào nhiều tinh túy của thiên địa như vậy giống như là cá gặp nước, lực lượng linh hồn tầng tiến vùn vụt, mơ hồ đã vượt qua trình độ trước đây.
Đồng thời, trong lòng bàn tay của Trương Hằng đột nhiên bùng lên một ngọn Băng Diễm trong suốt như tuyết, đây chính là vẫn Đống Băng Diễm do Vẫn Đống Chi Khí ngưng tụ thành, so với Cửu U Lam Tinh Băng Diễm, uy lực không thua kém một chút nào.
Không cần phải nói, hắn đã đem lực lượng cực hàn ẩn chứa trong bộ phận vẫn Đống Bạch Tinh hấp thụ cho mình.
Giờ phút này, trong cơ thể Trương Hằng có ẩn chứa hai loại tinh hoa cực hàn cường đại mà trong toàn bộ hạ giới đều vô cùng hiếm thấy, chỉ cần thêm một thời gian nữa là có thể dung hợp chúng với nhau, từ đó tạo nên một lực lượng cực hàn rất dị thường.
- Ha haaa... phải lập tức tới Bát Yêu Đảo. nếu có thể thành công giết chết tám đại yêu tu này. thì mục đích của chuyến đi tới Cửu U hải vực này ít nhất có thể hoàn thành hơn một nửa.
Thần thức của Trương Hằng đảo qua, kéo dài ra tới ngoài mấy chục vạn dậm. mơ hồ nhìn thấy một hòn đảo rất to lớn.
- Hai người các ngươi chuẩn bị tốt cả chưa? Chúng ta sắp tới Bát Yêu Đảo. tới lúc đó. các ngươi sẽ được thỏa sức giết chóc.
Trương Hằng nói với Nam Kiếm Phong và Vân Dịch ở trong lĩnh vực không gian.
Vừa nghe thấy lời này, hai đại Huyết Sát Quán Vương lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, một đôi mắt đỏ như máu lộ ra khí tức sát lục xuyên thấu linh hồn.
Đặc biệt là Nam Kiếm Phong, quanh thân thể huyết quang mãnh liệt, mùi máu tanh tràn ngập, mặt lộ ra vẻ dữ tợn và cười lạnh.
Nếu không phải lúc này đang có Trương Hằng tọa trấn, lúc này chỉ sợ hắn đã bắt đầu tắm máu toàn bộ hải vực.
So với hắn trạng thái của Vân Dịch tốt hơn rất nhiều, tuy trong mắt cũng tràn ngập sát khí nông đậm. nhưng sát ý trong lòng cũng được khống chế vững vàng.
Có thể ở trong sát lục vô tình, duy trì một tâm tính bình tĩnh sáng suốt, đây chính là mục đích mà Trương Hằng định ra cho đệ tử của mình.
Không nói tới hai người Nam Kiếm Phong và Vân Dịch ở trong lĩnh vực không gian đang sát quyền ma chướng nóng lòng muốn thi thố nữa. Trương Hằng tận lực thu liễm khí tức trên người, hướng thần thức chạm tới Bát Yêu Đảo bay đi.
Dọc đường đi vẫn có những yêu thú cấp đỉnh có khứu giác nhạy bên cảm nhận được khí tức của Trương Hằng. lao ra khỏi mặt biển phát động tấn công.
Đối với chuyện này, Trương Hằng không nhanh không chậm, chỉ cần một ý niệm, từ trong hư không sinh ra một uy lực tinh thần rất lớn. trực tiếp đánh một đòn nặng vào những yêu thú muốn tấn công, khiến cho chúng nhẹ thì tâm thần bị thương, nặng thì thần hồn bỏ mạng.
Lúc này, thực lực Trương Hằng đã bước được nửa bước vào cấp phủ chủ. hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết những yêu thú cấp đỉnh bình thường, ngay cả đại yêu tu hoặc đại tu sĩ đích thân tới cũng rất khó có thể ở trước mặt hắn kiên trì được vài hiệp.
Trong toàn bộ Cửu U hải vực, người có thể thật sự uy hiếp được hắn chỉ có những kẻ cấp phủ chủ trở lên. Nhưng những nhân vật như vậy tuyệt đối là lông phượng sừng lần, rất ít có khả năng gặp được.
Lại phi hành thêm một lát trong mắt Trương Hằng lóe lên thần quang, đứng ở giữa hư không, ý niệm khẽ động, lại giết chết một yêu tu Hóa Thân đại viên mãn.
- Kỳ quái, sao lại mất đi liên hệ với phân thân, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Tử Hoàng này rốt cuộc là đã thi triển thủ đoạn gì với phân thân?
Trương Hằng nhắm mắt bắt đầu cảm ứng. nhưng cũng chỉ có thể cảm nhận được đại khái tình hình của phân thân, nhưng không có cách nào tiến hành liên hệ được với hắn.
Một lát sau, trên mặt hắn lộ ra một vẻ kinh ngạc, thấp giọng nói:
- Không ngờ Tử Hoàng Phủ lại gặp phải nguy cơ từ trước tới giờ chưa từng có?
Ha haaa... đây đúng là cơ hội trời cho!
Trương Hằng nhẹ nhàng cười, sau đó trong hai mắt sinh ra vô số quang điểm màu bạc. tạo thành một vòng xoáy thần bí khó lường.
- Tuy nhiên, ta phái trợ giúp cho phân thân một tay...
Mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm trọng, chậm rãi khoát tay. đem Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp đặt ở trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...