Sau khi vượt qua gánh nặng tâm lý này, hắn đã trở thành một người ích kỷ thật sự lạnh khốc, mang hai đại Huyết Sát Quân Vương vô tình tàn sát yêu thú khắp hải vực.
Trong lúc nhất thời, phạm vi mấy chục dặm của hải vực bị nhuộm thành màu máu.
Trong quá trình này, thực lực của hai đại Huyết Sát Quân Vương không ngừng tăng lên, huyết quang trên người chúng càng ngày càng khủng bố, chỗ nào Huyết Sát Lĩnh Vực đến, máu chảy thành sông.
Bọn chúng chém giết không ngừng, ngân diễm của Trương Hằng cũng theo đó cắn nuốt không ngừng.
Từng điểm máu tanh lan tràn từ Ma Xà Phủ đến thế lực Yêu Tộc khác, rồi rất nhanh tràn khấp Cửu U hải vực.
Trong quá trình này, còn có thể trông thấy hai đại Huyết Sát Quân Vương thăng cấp, thậm chỉ còn đến mức độ thiên kiếp.
Trương Hằng trở thành một gã sát thần, quét ngang mọi vật, bề nghễ vô địch.
Khi huyết tinh bao phủ cả Đông Vân đại lục thì cảnh tượng đột nhiên biến chuyển.
Vào lúc nào đó, toàn bộ không gian đều bị thiêu cháy sôi nổi bởi Hỏa Diễm màu vàng. Trương Hằng ôm thi thể Ninh Tuyết Dung mà khóc thảm thiết trên không trung, sau đó kim quang trên người bắn lên trời, rồi biến mất trong một giới này...
Khi bóng dáng hắn biến mất thì cả Hạ giới hóa thành một vùng tử vong màu máu, không còn sự sống.
Thê lương, huyết sát, tử vong, chém giết, vô tình, lạnh giá, bi thống, Cừu hận...
Vô số cảm xúc trái ngược trôi nổi khắp không gian.
Ầm!
Sương trắng màu bạc phía trước trong nháy mắt biến mất, ý thức của ba người đã trở lại.
Phốc!
Sắc mặt Trương Hằng trắng bệch, phun ra một búng máu, thân thể lung lay sắp đổ.
- Sư tôn!
Đệ tử Vân Dịch kinh hô, vội đỡ lấy Trương Hằng.
- Chuyện này thực sự quá đáng sợ...
Mặt Lam Ngọc Điền không còn chút máu. nói.
Khi cả Hạ giới biến mất trước mặt hắn thì sẽ tồn tại như thế nào.
- Trương đạo hữu! Không nghĩ tới chỉ một quyết sách cỏn con của ngài đã quyết định vận mệnh của cả Hạ giới, không biết ngài có tính toán gì không?
Tử Yên Vũ hoảng sợ hỏi.
- Tiền bối! Ngài nên suy nghĩ cận thận!
Lam Ngọc Điền nói với vẻ ngưng trọng.
- Không biết tiền bối có bỏ qua cho chúng ta không?
Lam Ngọc Điền lại hỏi vấn đề mình rất quan tâm.
- Bỏ qua cho các ngươi?
Thoạt nhìn Trương Hằng rất suy yếu nhưng vẫn cười lạnh, nói:
- Không thể nào!
Nói xong, hắn đột nhiên vươn tay ra, khiến hai người Lam Ngọc Điền không ngừng kinh sợ.
Chẳng lẽ không thể nghịch chuyển vận mệnh? Mọi thứ cho thấy thời không tương lai sẽ từng bước xảy ra sao?
Phốc!
Cùng lúc đó, phân thân thứ hai của Trương Hằng ở Tam Tinh Vực xa xôi đột nhiên phun ra một búng máu, sắc mặt không ngừng tái nhợt.
Điều này còn chưa nói đến, pháp lực trên người và linh hồn lực lượng của hắn đang nhanh chóng trôi đi.
Trong phút chốc, hắn từ cảnh giới Hợp thể đại viên mãn thối lui đến Hóa Thần sơ kỳ, vả lại nguyên khí còn đại thương, không mất thời gian mấy chục năm thì đừng mơ tường khôi phục tu vi.
Tuy nhiên, cho dù bị thương năng ngoài dự đoán như thế nhưng trên mặt phân thân thứ hai của Trương Hằng lại lộ ra vẻ cười vui mừng, thấp giọng lẩm bẩm:
" Cũng được! Mình đã chuyển dời hơn phân nửa cái giá cho chuyện nhìn trộm thời không lên trên phân thân. Thực lực bản tôn vẫn dừng lại ở mức Hợp thể đại viên mãn. vẫn chưa bị giáng cấp, Chỉ là linh hồn lực lượng lại rơi xuống, tiếp cận Độ kiếp kỳ...
Phân thân thứ hai mang hình dáng lão già, ngồi trong trang viên. Nơi này trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo.
Nếu dùng thần thức quét qua một hồi thì sẽ phát hiện trong trang viên này, ngoại trừ Trương Hằng, còn có một nữ tu băng tuyết xinh đẹp, nhìn qua có vẻ hai mười bảy hai mười tám. Nàng chính là Băng Vi đã từng sống chung với Trương Hằng ở Triệu Quốc.
Ngoài ra, chỗ trang viên đó còn có một phần mộ.
Trước phần mộ lập bia đá, bên cạnh còn có hoa tươi, bức họa, điều này hoàn toàn dựa theo cách bố trí theo phong tục Hoa Hạ ở Địa cầu.
Trên bước họa kia có khuôn mặt tuyệt mỹ kiều diễm của một người phụ nữ, đó chính là Yến Vũ Tình.
Trương Hằng chỉ cách xa phần mộ Yến Vũ Tình mấy chục thước, trong mắt mang theo ý vị khác nhau.
Qua nhiều năm như vậy, Trương Hằng vẫn luôn dùng thân phận tu sĩ bậc thấp để xuất hiện bên cạnh Yến Vũ Tình và Băng Vi để phụ trách bảo hộ sự an toàn cho bọn họ, nhưng không can thiệp vào sinh lão bệnh tử của hai người.
Yến Vũ Tình không thể đột phá tu vi, thọ nguyên cận kề mà chết. Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến vẻ chán nản thời còn trẻ cùng với bóng ma trong lòng nàng.
Vốn Yến Vũ Tình chết là lẽ hiển nhiên, giải quyết xong một đoạn nhân quả thì xem như sứ mệnh phân thân thứ hai của Trương Hằng cũng hoàn thành. Nhưng trước khi Yến Vũ Tình chết, nàng lại yêu cầu Trương Hằng hỗ trợ chiếu cố Băng Vi.
Vì thế, sứ mệnh phân thân thứ hai của Trương Hằng lại tiếp tục, thuận tiện thủ hộ rất nhiều nhân vật ở Tam Tinh Vực liên quan với mình.
Sau khi hết một nghìn năm, phân thân thứ hai của Trương Hằng phủi tay rời đi, ân oán của hắn với Tam Tinh Vực không còn quan hệ.
- Ta có lẽ nên đi tìm Lạc Hà đại ca nói chuyện...
Trương Hằng suy nghĩ, rồi đi tới chỗ của Lạc Hà, cấm địa Tiên Nho Trai.
Qua nhiều năm như vậy, phân thân Lạc Hà cũng tuân thủ sứ mệnh của mình, phải bảo hộ Tiên Nho Trai, môn phái có căn nguyên với hắn.
Ở cấm địa môn phái Tiên Nho Trai, trong một từ đường, nơi thờ cúng hương hòa cho lịch đại tổ sư.
Ở trong đó, Ninh Tuyết Dung và Lạc Ngưng Tuyết hiển nhiên được liệt vào.
Nơi này còn sót lại kí ức khó quên nhất thời Lạc Hà còn trẻ.
Đối với những chuyện cũ ở cõi trần, Lạc Hà không lảng tránh, cũng không cảm thán quá nhiều.
- Ngươi lại đến đây...
Lạc Hà thản nhiên nói.
Tuy nhiên, khi hắn tiếp xúc với tình trạng phân thân thứ hai của Trương Hằng thì thần sắc hơi đổi:
- Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ ngươi bị thương nặng đến ngay cả tu vị cũng giảm đến một cấp lớn sao? Không biết tình huống bản tôn thế nào?
Khuôn mặt Lạc Hà lộ ra vẻ lo lắng, thần thức đảo qua, trực tiếp từ Tam Tinh Vực quét qua Cửu U hải vực, thậm chí không úy kỵ nhân vật cấp thần toại trong
một giới.
Quả nhiên, thần thức dao động của Lạc Hà khiến cho mấy vị nhân vật cấm kỵ của Chu Vương Triều cảm nhận, bao gồm hai tán tiên khác của Tam Tiên Đảo.
Đối với chuyện này Lạc Hà không thèm quan tâm, đó không phải vì hắn tự tin mà vì hắn hiểu được, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ giao phong với những nhân vật này.
Trong phút chốc, Lạc Hà nắm rõ ràng tình huống của bản tôn Trương Hằng đang ở Ma Xà Phủ ở Cửu U hải vực.
- Cũng được! Bản tôn của ngươi vẫn chưa giáng cấp, tổn thất cũng không lớn.
Lạc Hà khẽ thở dài, trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phân thân thứ hai của Trương Hằng vội kể lại chuyện nhìn trộm thời không có liên quan đến bản tôn Trương Hằng.
- Nhìn trộm thời không?
Ánh mắt Lạc Hà chợt nghiêm lại, lắc đầu nói:
- Điều này dường như không có khả năng? Mặc dù cấp tiên nhân thông thường cũng Chỉ có thể lờ mờ nắm giữ một ít hung cát tương lai, cùng với một chút dấu hiệu báo trước mơ hồ.
- Thần Linh Nhãn của đệ không tầm thường, lúc này đệ đã tu luyện đến cảnh giới khá cao, hiện tại thăm dò thời không đích xác rất khó khăn nhưng cũng không phải không thể. Tuy nhiên, cũng vì vậy mà đệ để cho tu vi hai phân thân cùng lúc giáng cấp, linh hồn lực lượng bản tôn cũng giảm một ít, tạm thời mất đi quyền lợi dụng lực lượng của uy tự nhiên.
Trương Hằng giải thích nói.
Lạc Hà trầm tư suy nghĩ, sau một lúc thật lâu, hắn cũng không nghĩ ra nguyên do.
Hắn thở dài nói:
- Thời gian, nhân quả đều là chuyện thế gian rất khó nắm giữ. Thăm dò thời không là thứ ta không thể tiếp xúc.
Vừa nghe lời ấy, phân thân thứ hai của Trương Hằng cũng ngẩn người.
- Tuy nhiên, ta cũng phải nói cho ngươi, cường giả nghịch thiên chân chính khẳng định không phải hoàn toàn lý trí hóa thành lợi ích. Chỉ cần là sinh linh, đều có được bản tính của mình. Nếu hủy diệt một chút lương tri cuối cùng trong lòng thì ngươi vẫn còn là Trương Hằng trước đây sao?
- Đệ vẫn là Trương Hằng trước đây sao?
Tâm thần Trương Hằng chấn động, đột nhiên hiểu rõ.
- Thực lực hiện giờ của đệ ở Hạ giới đã xem như cường đại, hoàn toàn có thể làm theo bản tính của mình...
Lạc Hà tiếp tục hướng dẫn.
- Đa tạ Lạc đại ca Chỉ điểm, đệ hiểu rồi...
Thần quang trong mắt Trương Hằng chớp động:
- Đệ muốn giết thì giết, không muốn giết sẽ không giết. Mọi thứ đều dựa theo bản tâm cho phép mà làm, căn bản không cần quan tâm một chút lợi ích bé nhỏ không đáng.
- Đúng vậy! Mặc dù ở Chu Vương Triều, đệ gần như đứng trên đỉnh cao.
Lạc Hà nở nụ cười khiến trong lòng Trương Hằng có thêm mấy phần tự tin.
Hắn có đủ sự hiểu biết về Trương Hằng. Trong thời gian ngắn không đến trăm năm, tu luyện đến cảnh giới hiện tại, thực lực đột nhiên tăng mạnh, hắn vẫn còn giữ cách xử thế của tu sĩ bậc thấp.
- Ngươi trở về tĩnh dưỡng tốt đi, bản tôn cũng tạm thời mất đi phần tinh thần uy năng kia, có cảnh giới tương ứng thì chuyện khôi phục cũng không phải chuyện khó. - .
Lạc Hà khoát tay, rồi khoanh chân nhắm mắt giống như tăng lừ khổ tu.
Trương Hằng thầm thở dài. Mặc dù bực cường đại như Lạc Hà mà còn vất vả tu luyện, thì mình cũng nên cố gắng gấp đôi.
Sau khi nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt, hắn thuấn di ra ngoài, đi trên hư không Tiên Nho Trai, ngửa mặt lên trời thét một tiếng.
Lạc Hà ngồi trong phòng trúc của cấm địa Tiên Nho Trai, mở to mắt, lộ ra nụ cười thiện ý.
- Đúng rồi! Trương huynh đệ! Còn có một chuyện ngươi đừng quên. Đó là chuyện có liên quan đến Huyền U Thiên Ma. Đến Chu Vương Triều lâu như vậy mà ngươi còn chưa kết thúc chuyện tên ma đầu kia.
Âm thanh Lạc Hà vang trong đầu Trương Hằng.
- Đúng vậy! Không ngờ đệ lại quên chuyện này. Tên Huyền U Thiên Ma thật sự khó chơi, giết cũng giết không chết. Tuy nhiên đệ đã sớm nghĩ biện pháp giải quyết tên ma đầu kia
Trương Hằng cười với tâm tình rất sảng khoái, rồi rời khỏi Sở Quốc Tam Tinh Vực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...