Uy lực của Huyền Ấn Phiến phải lớn hơn những Thông linh pháp bảo bình thường. Tuy rằng tên Viên Hồng kia nhẹ nhàng vung lên nhưng uy lực cường đại nháy mắt đã phong tỏa không gian xung quanh Triệu Cương, những quang ban màu xanh nhanh chóng xẹt qua Triệu Cương đang hoảng sợ.
Trong thời điểm nguy cơ này, Ngụy linh bảo khải giáp màu bạc trên người Triệu Cương nổi lên ngân quang chói mắt, hình thành một hư ảnh khải giáp xung quanh thân hình hắn. Đồng thời thanh trường kiếm trong tay hắn chém ra quang hồ thể lành, phốc một cái liền va chạm với quang ban màu xanh.
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên khi hai người va chạm, uy lực dư tán cũng lan tới gần động phủ chỗ Trương Hằng, khiến cho cấm chế bên ngoài lay động, ảo trận bị phá vỡ.
Lập tức động phủ lâm thời này bại lộ.
- Ô? Mộ sư muội!
Triệu Cương cả kinh kêu lên, khải giáp trên người có mấy chỗ vỡ tan, cố nén xuống một búng máu trong cơ thể, sắc mặt trắng bệch. Khi hắn nhìn thấy Mộ Linh Nhi trong động phủ kia thì ánh mắt bỗng dưng sáng ngời.
- Có chuyện gì...
Mộ Linh Nhi chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm ngủ trên mặt đất, còn Trương Hằng đang đứng bên cạnh mình, mặt đất cũng hơi rung động một chút.
- Triệu sư huynh, Viên sư huynh! Các ngươi sao lại đều ở nơi này?!
Thân thể Mộ Linh Nhi có chút suy yếu nhưng cũng đủ khí lực đứng dậy. Khi ánh mắt nàng nhìn thấy Huyền Ấn Phiến trong tay Viên Hồng thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
- Viên sư huynh... Huyền Ấn Phiến của phụ thân ta sao lại ở trong tay ngươi?!
Mộ Linh Nhi vừa nhìn thấy dấu vết đánh nhau nơi này và thương thế trên người Triệu Cương, trong lòng lập tức hiểu ra đôi chút.
- Tiểu sư muội, rất xin lỗi, nhưng Huyền Ấn Phiến này tuyệt đối ta sẽ không trả lại cho muội!
Khi Viên Hồng nhìn thấy Mộ Linh Nhi, trong lòng lập tức hoảng hốt, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
- Ngươi đã làm gì cha ta...
Sắc mặt Mộ Linh Nhi trắng bệch, thân thể mềm mại khẽ run lên.
- Sự phụ lão nhân gia hắn tẩu hòa nhập ma, hiện tại không rõ tình huống như thế nào.
Sắc mặt Viên Hồng bình thản, ánh mắt nhìn xẹt qua Trương Hằng bên cạnh Mộ Linh Nhi, thấy tu vi đối phương chỉ là Hóa Thần sơ kỳ nên cũng không để vào mắt.
- Tiểu sư muội, muội đừng nghe hắn nói. Tên súc sinh này vốn là muốn sát hại sư phụ nhưng ở thời khắc mấu chốt thì sư phụ vốn đã bị trọng thương đã sử dụng bí thuật bỏ chạy, hiện tại cũng không rõ như thế nào rồi...
Ánh mắt Triệu Cương tràn ngập hỏa quang, hung hăng nhìn Viên Hồng, hận không thể một ngụm cắn nuốt đối phương.
- Viên sư huynh, không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy... Khiến ta rất thất vọng rồi!
Mộ Linh Nhi nếu muốn lao lên đoạt lại Huyền Ấn Phiến nhưng lực bất tòng tâm, nguyên khí trong cơ thể gần như biến mất, thương thế cũng không nhẹ, không khỏi chuyển mắt nhìn sang Trương Hằng xin trợ giúp.
- Trương đạo hữu... Ngươi có thể giúp ta một tay được không?!
Trong lòng Trương Hằng vừa động, không bằng ra tay một lần, kết thúc nhân tình của đối phương, miễn cho ngày sau phải vướng víu.
Nghĩ tới đây, Trương Hằng đã định chuẩn bị đáp ứng.
Đúng lúc này, sắc mặt Viên Hồng phát lạnh, ánh mắt lạnh như văng nhìn qua Trương Hằng và Triệu Cương:
- Hôm nay, hai người các ngươi đều phải chết!
- Viên Hồng, ngươi không nên ép người quá đáng! Triệu sư huynh đã là đồng môn với ngươi cả ngàn năm, mà vị Trương đạo hữu này lại là bằng hữu của ta, không có thù oán gì với ngươi cả!
Khuôn mặt Mộ Linh Nhi hiện lên một tia tức giận.
- Ha ha ha... Tiểu sư muội, ngươi không cần phải làm gì cả! Chờ ta giải quyết hai cái phiền phức này, chúng ta sẽ cùng nhau chưởng quản Bích Vân Đảo. Đến lúc đó, muội sẽ thành song tu đạo lữ của ta, có gì không tốt chứ!?
Ánh mắt Viên Hồng ấm áp nhìn Mộ Linh Nhi một cái, không chút che dấu vẻ say mê:
- Một ngàn năm... Ta thích muội một ngàn năm... Tiểu sư muội nàng có biết không?!
- Ta khinh! Cho dù chết ta cũng không theo ngươi...
Mộ Linh Nhi dùng ánh mắt châm chọc, khi nhìn sang Trương Hằng thấy đối phương còn không có ý ra tay thì trong lòng chợt cảm thấy một trận bi thương, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm xuống.
- Hay là tiểu sư muội nàng đúng là gửi gắm hy vọng vào tên tiểu tử này?
Viên Hồng cầm Huyền Ẩn Phiến trong tay, đôi mắt hiện lên một tia dị sắc, không khỏi nhìn kỳ Trương Hằng, phát hiện đối phương từ đầu tới cuối cũng không có chút sợ hãi nào, thậm chí bộ dáng còn như đang xem kịch hay.
Cách cách!
Cây thiết phiến màu xanh trong tay Viên Hồng nhằm về phía Trương Hằng phẩy một cái. Một cỗ uy áp cường đại hiện lên, thanh quang ngưng tụ một chút trên mặt quạt, dường như đang chờ thời khắc bùng nổ.
Thấy tình cảnh này, Trương Hằng rốt cục động! Chỉ thấy hắn duỗi tay ra, một cây quạt lông bị hắn nắm trên tay. Cây quạt này vừa xuất hiện liền tạo nên một mảnh sóng gợn màu xanh, khiến linh khí bốn phía cũng rung động.
Uy áp đặc biệt của Thông linh pháp bảo liền tản mát ra bốn phương tám hướng, khiến sắc mặt Viên Hồng hơi đổi:
- Phong Linh Phiến?
Nếu chỉ là Phong Linh Phiến bình thường thì thôi nhưng cây quạt trong tay Trương Hằng lại có sự khác biệt rất lớn với kiện Thông linh pháp bảo hạ phẩm trong truyền thuyết kia.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mặt ngoài cây quạt lông trong tay Trương Hằng cũng không mềm mại, mặt trên lóe ra một loại quang mang màu bạc như ánh sáng kim loại.
Bên cạnh quạt lông còn có hai lưỡi sắc, lóe ra hàn quang khiến người ta run sợ.
Toàn bộ mặt ngoài cây quạt lông hiện ra một cỗ khí tức hủy diệt.
Chi chi
Đột nhiên trên cây Phong Linh Phiến này nổi lên một mảnh lôi quang với âm thanh sấm sét, bốn phía cũng nổi lên từng đạo lôi hồ.
- Cái này có chút giống Phong Lôi Phiến - Thông linh pháp bảo trung phẩm! Nhưng bề ngoài lại có sự khác biệt rất lớn.
Cách đó không xa, Triệu Cương thấy cây quạt lông trên tay Trương Hằng nổi lên lôi điện thì trong miệng kinh ngạc nói, cũng đoán không ra nguyên nhân vì sao.
Cây quạt lông trong tay Trương Hằng đương nhiên là thứ thu được của Thái Huyền chân nhân, nhưng trải qua mười tám năm ngưng luyện của thiên địa tinh túy trong cơ thể, rõ ràng phẩm chất đã có gia tăng. Đồng thời, Trương Hằng cũng dùng thần thông lôi điện của mình tiến hành rèn luyện Phong Linh Phiến, khiến nó có thuộc tính lôi điện.
Cây quạt này đã được Trương Hằng đổi tên thành Phong Lôi Phiến, cùng tên với Thông linh pháp bảo trung phẩm. Tuy rằng cây quạt này vẫn có phẩm cấp là Thông linh pháp bảo hạ phẩm nhưng có năng lực tác chiến gần người, phong nhận ở cạnh quạt chính là kiệt tác của Trương Hằng.
Dưới sự gia trì của Luyện Hư Linh Khí, trong cây quạt này phát ra từng trận âm thanh phong lôi, trên không trung hoang đảo lập tức nổi lên từng đạo sấm sét, cuồng phong quay cuồng, bầu trời thậm chí còn hình thành một mảnh mây đen.
Ông!
Một mảnh sóng gợn màu xanh và lôi hồ nhộn nhạo quanh thân Trương Hằng, uy lực cường đại như hỏa tiễn kéo lên, lập tức vượt qua Huyền Ấn Phiến trong tay Viên Hồng.
Trệc thực tế, phẩm cấp của Huyền Ấn Phiến cũng tương đương Thông linh pháp bảo trung phẩm, uy lực cũng không kém hơn Phong Lôi Phiến của Trương Hằng. Nhưng dưới sự gia trì của Luyện Hư Linh Khí, uy thế của Phong Lôi Phiến rõ ràng cao hơn đối phương nửa bậc.
- VỊ đạo hữu này, ân oán giữa ta và Triệu sư huynh, Tiểu sư muội dường như cũng không có quan hệ gì nhiều tới các hạ. Các hạ không đáng vì thế mà sống mái với ta!
Trong lòng Viên Hồng đột nhiên sinh ra thối ý. Hắn không thể ngờ được gã tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ này lại bằng vào một kiện Thông linh pháp bảo hạ phẩm nhưng lại dễ dàng thắng mình một bậc.
Nên biết rằng Huyền Ấn Phiến trong tay hắn cũng không phải là Thông linh pháp bảo bình thường, chính là Truyền thừa linh bảo cực kỳ hiểm có ở Chu Vương Triều.
Danh như ý nghĩa, Truyền thừa linh bảo được truyền thừa qua từng thể hệ, yêu cầu điều kiện đặc biệt mới có thể sử dụng, ví dụ như huyết mạch đặc thù, công pháp đặc thù, thậm chí chủng tộc đặc thù!
Mỗi một kiện Truyền thừa linh bảo ở Chu Vương Triều đều có uy lực lớn lao và bí mật không muốn người khác biết. Nó ở trong tay tu sĩ hoặc yêu thú đều có thể phát huy ra uy lực vượt xa Thông linh pháp bảo cùng cấp.
Đáng tiếc chính là Viên Hồng tuy có được kiện Truyền thừa linh bảo này, thậm chí còn tu luyện cùng một bộ công pháp nhưng không thể mở ra bí mật chân chính của nó, cho nên không thể phát huy hoàn toàn uy lực.
- Uhm, lời các hạ nói rất có đạo lý!
Trương Hằng khẽ gật đầu, bộ dáng như đồng ý với đối phương.
Sắc mặt Viên Hồng vui vẻ:
- Không sai... Ta và đạo hữu vốn không Cừu không oán, không nên đánh nhau gây tổn thương hòa khí. Hôm khác ta sẽ cùng đao hữu trao đổi một ít tu luyện tâm đắc!
- Vị đạo hữu này đừng nghe lời hắn nói. Hắn là một tên tiểu nhân đê tiện, phản bội sư môn là một minh chứng rõ ràng! Hơn nữa ngươi là bằng hữu của Tiểu sư muội, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn hắn xúc phạm tới bằng hữu của mình?!
Triệu Cương thấy Trương Hằng dường như có ý lùi bước thì cảm thấy nóng ruột, liền bước lên khuyên nhủ.
- Trương đạo hữu...
Mộ Linh Nhi khẽ hô một tiếng, trong đôi mắt của nàng có thể thấy được hai giọt lệ trong suốt, khuôn mặt cũng có vài tia chờ mong.
Trương Hằng không nhìn sang Mộ Linh Nhi, sắc mặt thản nhiên, Phong Lôi Phiến trong tay dần dần ép về phía Viên Hồng.
- Đạo hữu, ngươi có ý gì? Không phải vừa rồi ngươi đã đồng ý với đề nghị của ta sao?
Sắc mặt Viên Hồng lộ ra tức giận, trong lòng lại hơi chột dạ, chuyển mắt nói với Trương Hằng:
- Không bằng thế này đi. Đạo hữu ngươi có điều kiện gì cứ trực tiếp nói ra. Chỉ cần bảo trì trung lập, cái gì cũng có thể thương lượng.
Ánh mắt Trương Hằng sáng lên:
- Thật sự điều kiện gì đều có thể nói sao?! Ngươi không gạt ta đó chứ?
- Chỉ cần điều kiện không quá mức, đồng thời ta có thể làm thì được!
Viên Hồng hơi thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ Tu chân giới này quả nhiên luôn lấy lợi ích làm đầu. Tên thanh niên này cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ mong yêu cầu của hắn đừng quá mức.
Thấy tình cảnh này, Mộ Linh Nhi và Triệu Cương đều hiện ra vẻ lo lắng. Bản thân hai người đều bị trọng thương, nếu mất đi sự trợ giúp của Trương Hằng thì đối diện với Viên Hồng cũng không hề có lực chống cự.
- Yêu cầu của ta rất đơn giản...
Trên mặt Trương Hằng hiện ra nụ cười giả tạo, nhớ tới quá khứ, khi mình vì sao mà tới thế giới này?!
- Yêu cầu gì? Ngươi muốn gì?
Trên mặt Viên Hồng mang theo vài tia vui mừng, chờ đợi câu tiếp theo của Trương Hằng.
- Ta chỉ muốn một thứ trên người ngươi...
Trương Hằng thản nhiên nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Hay là ngươi muốn Huyền Ấn Phiến trong tay ta?! Điều này là không thể!
Vẻ mặt Viên Hồng cảnh giác nói.
- Không phải, thứ ta muốn chính là cái mạng chó của ngươi.
Sát khí bùng lên trong mắt Trương Hằng, Phong Lôi Phiến trong tay hắn mang theo hàng vạn ngàn đạo lôi quang và sóng triều màu xanh, bao phủ lấy Viên Hồng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...