"Ầm!" Giống như một tràng tiếng sấm nổ ầm vang trên không trung. Các tu sĩ trong phạm vi mười dặm đều bị chấn động trong lòng.
Thậm chí một số tu sĩ tu vi thấp kém còn trực tiếp từ trên bầu trời rơi thẳng xuống.
Đầu quyền của Vũ Vô Cực hình như đã dồn tất cả tinh khí thần trên người hắn thành một thể. không chỉ có lực lượng cơ thể cùng khí tức hủy diệt cực Kỳ mãnh liệt, thậm chí còn ẩn chứa uy áp tinh thần cường đại.
Một quyền này tuy là vô cùng đơn giản, nhưng từ trong tay Vũ Vô Cực phát ra lại tấn chức đến một nghệ thuật cao độ!
Bởi vì trong một quyền này hàm chứa tinh thần ý cảnh cùng ý niệm chấp nhất tột cùng của Vũ Vô Cực.
Đối mặt với chiến đấu cấp độ này, tâm linh của Trương Hằng trong khoảnh khắc sinh ra một ít sơ hở.
Mắt thấy một quyền kia đã sắp đập vào mặt. nhưng mà Ngay lúc này, hai tròng mắt Trương Hằng đột nhiên nở rộ ra một chùm tia sáng bạc sáng rực.
Trong phút chốc, Trương Hằng tiến vào một cảnh ngộ Kỳ diệu Dường như thời gian ngưng lại. Trong tầm mắt của Trương Hằng. tốc độ đầu quyền của Vũ Vô Cực đang công kích vào mình chậm lại.
Trương Hằng có ý đồ tìm ra sơ hở trong một quyền của đối phương, lại phát hiện chính mình căn bản là không thể nắm được chút gì trong đó. Dường như công kích của đối phương đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ không kẽ hở.
Điều hắn có thể làm chỉ là tập trung tất cả chiến ý và lực lượng của mình vào một điểm, dùng cứng đối cứng, nếu không chỉ có kết quả đơn giản là bị đánh bại.
Trong mắt ngân quang ngưng tụ làm một điểm. Trương Hằng vận dụng hết toàn lực tung ra một quyền, đánh ra một mảng màu bạc sáng chói bao bọc Vũ Vô Cực ở trong đó.
Nhưng theo một tiếng nổ vang trời, không một chút nương tình, thân thể Trương Hằng bị đánh bay ra xa mấy chục thước, loạng choạng suýt nữa rơi xuống mặt đất.
về phần Vũ Vô Cực ở trên không trung chỉ lắc lư vài cái. trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên vui mừng.
Một quyển này của hắn Tuy rằng không có sử dụng toàn lực, nhưng đủ để dễ dàng giết chết một tu sĩ Trúc cơ kỳ. dù tu sĩ Kết Đan KỲ bình thường tiếp một quyền này. đều phải bị thương. Vậy mà đối phương cứ đứng ở nơi đó không một chút thương tích nào.
Trương Hằng có cảm giác cánh tay mình tẻ rần. Từ khi đi vào thế giới này đến nay. lần đầu hắn dụng phải một nhân vật có lực lượng cơ thể cũng cực kỳ biến thái giống như mình.
Hư ảnh hình rồng sau lưng Vũ Vô Cực phát ra vài tiếng long ngâm, dường như là chúc mừng chủ nhân, lại dường như là chế giễu Trương Hằng không biết tự lượng sức mình.
"Rồng..."
Trong lòng Trương Hằng hiện ra bức họa rồng bay phổ biến ở Hoa Hạ (Trung Quốc) lúc trước.
Hư ảnh hình rồng sau lưng Vũ Vô Cực cùng Thần Long trong truyền thuyết ở Hoa Hạ cơ hồ giống nhau như đúc.
Trong các bộ tiểu thuyết "Tiên Hiệp" Trương Hằng đã từng đọc qua. rồng bình thường đều là tồn tại có lực lượng cơ thể vô cùng biến thái. Thậm chí rồng chính là một loại sinh, vật hoàn mỹ. trên cơ bản là không có khuyết điểm gì.
Tuy rằng Vũ Vô Cực không có dùng hết toàn lực, nhưng ở lần giao kích đầu tiên này rõ ràng Trương Hằng đã rơi vào thế hạ phong.
Không để cho Trương Hằng nghĩ ngợi nhiều. Vũ Vô Cực khẽ thốt ra mấy chữ:
- Quyền thứ hai!
"Vù" một tiếng. Vũ Vô Cực vẫn như trước đánh ra một quyền vô cùng đơn giản, đấm
thẳng tới ngay mặt Trương Hằng.
Lần này có Điều bất đồng là có thể nhìn thấy hoa vãn màu đen rải đều trên đầu quyền của Vũ Vô Cực. Theo một quyền của hắn phóng ra. một cổ khí tức hủy diệt thuần túy ép tới khiến Trương Hằng hít thở khó khăn.
Một dự cảm nguy cơ làm cho trong lòng Trương Hằng run lên.
Áp lực tâm lý đè nặng trong lòng Trương Hằng.
ở dưới tác dụng của Thần Linh Nhãn. Trương Hằng nhìn thấy Vũ Vô Cực đang thong thả tới gần mình, trong đầu quyền của đối phương ẩn chứa khí tức hủy diệt khiến cho linh khí ở chung quanh chấn động từng hồi.
Đối mặt với loại nguy cơ trước nay chưa từng có này, trên người Trương Hằng bất thình lình bộc phát ra một vâng sáng bạc rực rỡ lộng lẫy.
Những vầng sáng bạc rực rỡ này cũng không phải Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể hắn mà là lực lượng tiềm tăng trong thân thể.
ở Giờ khắc này, Trương Hằng cảm thấy sức chiến đấu của mình ước chừng tăng lên gấp
đôi!
Một loại cảm giác tràn ngập lực lượng khiến cho Trương Hằng chỉ trong phút chốc khôi phục tự tin. trong lòng hắn nảy sinh một cổ chiến ý rào rat.
Vũ Vô Cực cũng cảm nhận được biến hóa của Trương Hằng, hoa văn màu đen trên đầu quyền của hắn trở nên mãnh liệt thêm vài phần, cổ khí tức hủy diệt khiến người ta run sợ kia hóa thành một đoàn ngọn lửa màu đen bám vào trên đầu quyển của hắn.
Trong khoảnh khắc đó. uy lực một quyển của Vũ Vô Cực này tăng lên một nửa. lực công kích chỉ sợ đã vượt qua cực hạn của tu sĩ Kết Đan kỳ.
Đối mặt Với một quyền như vậy, tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường hơn phần nửa là vừa chạm tới là chết ngay!
"Phổc!"
Vầng sáng bạc trên người Trương Hằng hóa thành một đoàn ngọn lửa màu bạc tuyệt đẹp bám vào trên nắm tay hắn.
Công kích này đã không phải là ngân diễm đơn thuần.
Đặc điểm lớn nhất của Ngân diễm là cắn nuốt, mà trong một quyền này còn ẩn chứa tính công kích hung tàn.
Đây là một quyền cường mãnh nhất của Trương Hằng từ khi đi vào Tam Tinh Vực tới nay.
Đây là một quyền mà bất cứ tu sĩ Kết Đan Kỳ nào đối mặt Với nó đều phải lâm vào ran
sợ.
Rốt cục, một quyền tự tin toát ra ngân diễm cùng một quyền tràn ngập uy thế hủy diệt kia tranh chấp va chạm cùng một chỗ.
Không có nổi lên chút tiếng động gì. toàn bộ thế giới Dường như rơi vào cảnh tĩnh mịch.
Đây là giao kích và va chạm không một tiếng động, là "ngân diễm" cùng "hắc viêm" tàn phá bừa bãi và tranh nhau giành thắng lợi.
Có lẽ có tiếng động nhưng đã vượt qua phạm vi thính giác của nhân loại.
Một cổ dao động sóng gợn vô hình thổi quét ra khắp Bốn phương tám hướng.
Bất kỳ sự vật gì trên Mậu Sơn đều không thể chống lại cổ dao động sóng gợn vô hình này.
Nó dễ dàng xuyên qua từng ngọn núi. sau đó lan tràn ra xa xa.
Cũng có tu sĩ ở vùng phụ cận bị dao động sóng gợn này quét trúng.
Trên vùng trời Mậu Sơn. toàn thân Trương Hằng được bảo vệ bên trong một vầng sáng bạc. trên tay tuôn ra ngân diễm giao kích cùng một chỗ với hắc viêm của Vũ Vô Cực.
"ống.."
Hai luồng lực lượng ẩn chứa năng lượng đặc thù đang không ngừng tranh phong, mà chủ nhân của hai bên đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hoa văn màu đen trên người Vũ Vô Cực giống như nòng nọc đầy trời, không ngừng hiện lên và lưu chuyển cả người hắn trông giống như một Ma Thần giáng xuống phàm trần.
"Ầm!"
Dãy núi ở gần đó đổ sụp xuống một mảng, phần lớn đều là bị cắt đút ngang giữa sườn núi, dường nhưbị một Thanh đao vô hình chém đứt thành hai đoạn.
Vài tu sĩ vận số xui xẻo không kịp kêu la một tiếng, thân thể trực tiếp hóa thành bụi bậm, biến mất trong thiên địa mênh mông này.
Mà trên không trung hai người vẫn như trước đứng lơ lửng trong hư không, giống như hai pho tượng được khảm ở trên không trung, trông rất sống động.
Hai quyền của hai người va chạm nhau tạo thành dao động sóng gợn kinh khủng, không ngừng lan ra khắp không gian với tốc độ cực nhanh.
Trong phạm vi mười dặm. tu sĩ Trúc cơ kỳ bình thường gần như chạm trúng là chết ngay.
Trong phạm vi năm mươi dặm. tu sĩ bậc thấp trúng phải đều cảm thấy không khoẻ. không rõ vì lý do gì.
Trên thực tế, phàm là người bị cổ dao động sóng gợn này xuyên thấu qua mình, cho dù không chết ngay. nhưng cơ năng sinh mệnh trong cơ thể đều đã bị hủy hoại phần lớn. trong việc tu hành sau này. rất có thể trở thành tai họa ngầm tiềm tăng trong thân thể.
Nhưng hai người ở ngay giữa dao động sóng gợn lại không bị ảnh hướng chút nào.
Trương Hằng lộ vẻ mặt ngưng trọng và lạnh. lùng, còn phần Vũ Vô Cực thì lộ vẻ mặt vô cùng hưng phấn và cuồng nhiệt.
Hai loại biểu hiện thần sắc cực đoan, hai loại lực lượng cực đoan va chạm nhau.
Rốt cục, chỗ hai loại lực lượng giao kích đột nhiên bộc phát ra một lực lượng khổng lồ. đầy bắn hai người ra ngoài xa mấy dặm.
"Rẩm rẩm!"
Thân thể Trương Hằng và Vũ Vô Cực hóa thành hai viên đạn pháo xuyên thật mạnh qua đãy núi, cuối cùng phân biệt bị khảm vào bên trong hai ngọn núi đối diện nhau.
Trương Hằng phun ra một búng máu. thân thể lún sâu trong một ngọn núi cao lớn.
Hắn biết mình bị nội thương không nhẹ.
Vừa rồi hai loại năng lượng giao kích bùng nổ. lực lượng thật sự đáng sợ. đối làm tu sĩ bình thường e rằng đã sớm bị chấn thành bột phấn.
"Phù!" Vầng sáng bạc chói mất trên người Trương Hằng vẫn không có biến mất. hắn nhanh chóng bay ra tạo thành một cái hang động hình người trên vách núi.
- Quyềnthứba!
Vũ Vô Cực ung dung sải bước, từng bước một đạp trên hư không, kẻm theo uy áp tinh thần cực lớn.
Tia sáng bạc trong mắt Trương Hằng hóa thành một điểm sáng kinh người, hắn nói với giọng điệu bình thản:
- Lần này hãn là tới phiên ta ra tay trước...
Nói tới đây, hắn vươn ra bàn tay. đột nhiên trong thiên địa sinh ra một loại dao động kỳ dị, dường như có sự vật gì rất đáng sợ sinh ra trong thế gian này. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Bàn tay nắm chặt tạo thành nắm tay. thân thể Trương Hằng nhẹ nhàng bay vể phía Vũ Vô Cực...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...