Trương Hằng còn đang ở trạng thái ẩn thân, quay đầu lại nhìn lão nhân kia, trong lòng buồn bực không thôi. Chăng lẽ lão nhân nhìn như người bình thường này lại có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của mình?
Theo kính nghiệm bản thân của Trương Hằng. muốn nhìn thấu thuật ẩn thân của hắn hoặc là có công pháp hoặc pháp thuật khá cao. hoặc là tu vi cao hơn rất nhiêu so với hắn.
- Ha ha! Một tu sĩ Luyện khí kỳ.
Trong mắt lão nhân chợt lóe sáng như sao. ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Hằng, khiến hắn sinh ra một loại dự cảm nguy cơ gần kể.
"Xem ra thật đúng là bị lão già này phát hiện rồi!"
Trong lòng Trương Hằng hơi kinh hãi. Chính mình nhìn không thấu thực lực của lão nhân này, mà đối phương lại có thể khám phá thuật ẩn thân của mình, nói như vậy. đối phương tối Thiểu là tu sĩ Trúc cơ kỳ.
"Không ngờ Đường phủ này còn che dấu một người tu tiên."
Trương Hằng không đổi sắc đứng ớ tại chỗ. lại mơ hồ cảm giác được một tia dao động thần thức.
"Lão nhân này không ngờ là một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn?"
Theo phân tích trên dao động thần thức của đối phương. Trương Hằng phán đoán ra đại khái thực lực của đối phương.
Công pháp của Trương Hằng vừa mới tiến vào cảnh giới tầng một đại viên mãn, thậm chí còn chưa kịp củng cố. giờ phút này thân thức cũng không kém đối phương.
- Tiểu tử! Ngươi là người phủ Tề Uy Vương tới phải không?
Lão nhân chống cái chồi, nhìn Trương Hằng hỏi với vẻ châm chọc.
- Lão nhân! Đã là Trúc cơ kỳ đại viên mãn. còn có Thời gian nhân rỗi ở trong này có phải hết hy vọng Kết Đan hay không?
Trương Hằng cười lạnh, khóe miệng mang theo vẻ bình thản, không chút khách sáo chế giễu.
Lão nhân biến sắc, Thật không ngờ đối phương lại có thể nhìn ra tu vi của mình. Công pháp lão tu luyện chính là sở trường về ẩn giấu khí tức. trong cùng một cấp. hiếm có người có thể nhìn ra tu vi của lão.
Mà người Thanh niên trước mắt này thấp hơn mình một cấp. lại có thể nhìn thấu tu vi của mình. Lão vô tình không biết rằng: để bại lộ tu vi ngược lại là do chính thần thức của lão. Vừa thấy biểu hiện của đối phương, trong lòng Trương Hằng lập tức nắm chắc.
Nếu đối phương là một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ. chỉ sợ hắn chỉ có nước chạy trối chết, còn như chỉ trong vòng Trúc cơ kỳ thì uy hiếp đối với hắn sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Độ chênh lệch giữa Kết Đan Kỳ cùng Trúc cơ kỳ trong đó cũng không phải chỉ là một chút mà thôi. Nhìn bộ đáng bình thản khí định thần nhân của Trương Hằng. trong lòng lão nhân sinh ra nghi hoặc.
- Lão nhân gia ngài tên là...?
Trương Hằng này sinh hứng thú với thân phận của lão nhân trông coi từ đường.
- Tiểu lão họ Ngô. Trước nay vẫn luôn trông coi từ đường Đường gia này. cũng không biết đã qua bao nhiêu năm rồi.
Nói tới đây, trong mắt lão nhân họ Ngô còn toát ra một vẻ bất đắc dĩ.
Có lẽ là nhìn ra sự phi phàm của Trương Hằng. hoặc có thể là do quá hiu quạnh, lão nhân họ Ngô cũng không có dấu hiệu gì muốn ra tay. ngược lại đặt mông ngồi xuống.
- CÓ một nhân vật tu tiên Trúc cơ kỳ như ngài ở đây. phủ Tề Uy Vương sao còn có uy hiếp gì với Đường gia? Đường Viễn Kiêu kia thật đúng là đưa ta ra để đùa bỡn rồi.
Trương Hằng nói có vẻ trào phúng. Trong nội tâm hắn lại rất nhanh suy đoán tình thế trước mắt.
Lão nhân họ Ngô này có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó, mới không thể không ở lại chỗ này. Đường Viễn Kiều chưa chắc đã biết thân phận thực sự của lão.
- Nhiệm vụ của ta là trông coi từ đường này. về phần thịnh suy của Đường gia không quan hệ gì với ta, chỉ cần không bị diệt sạch là được.
Lão nhân họ Ngô này dường như rất cô quạnh, không thèm để ý chút nào với câu nói thăm đỏ của Trương Hằng, lại tùy tiện giải thích sự nghi ngở trong lòng Trương Hằng.
Tuy nhiên, trong nội tâm Trương Hằng lại nảy sinh một mối nghi hoặc khác, lão nhân họ Ngô này rốt cuộc là bị ai bức bách phải đến đây canh giữ từ đường.
Trong lòng Trương Hằng đột nhiên nghĩ tới điều gì. một tên người hiện lên trong đầu hắn:
"Đường Phương Chu."
VỊ thuỷ tổ Đường gia này vì kéo dài kế thừa đồng Thời để tìm truyền nhân thích hợp cho minh, nhất định phải làm cho từ đường này vẫn tiếp tục tồn tại.
Nếu đúng như suy đoán thì lão nhân họ Ngô này tất nhiên có quan hệ đặc thù nào đó cùng với Đường Phương Chu năm xưa.
- Không biết trong từ đường này có ẩn giấu bí mật gì đây?
Trương Hằng liền nói rõ ra Ý nghĩ của mình, có Ý đồ nhìn xem phản ứng của lão nhân thế nào.
Thần quang sắc bén trong hai mắt của lão già họ Ngô rơi trên mặt Trương Hằng, rồi lão khẽ thở dài một hơi:
- Có bí mật gì, ta cũng không thể nói ra.
Trương Hằng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão già họ Ngô. làm như vô tình hỏi:
- Ngài hãn là biết Đường Phương Chu chứ? Đúng rồi còn có Đới Dực Bằng dùng tên giả là Âu Dương Thiên Đức kia nữa?
Theo như lời ô Lăng lúc ấy. Tử Cực tán nhân trước khi chết, có hai đệ từ Kết Đan Kỳ. một vị là Đường Phương Chu. vị kia chính là Đới Dực Bằng lúc trước.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Vừa nghe lời ấy, lão già họ Ngô lập tức từ Trên mặt đất đứng dậy. Ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Trương Hằng.
Trương Hằng cười nói:
- Mười mấy năm trước. Đường gia có vị con tư sinh chiếm được kế thừa gì đó trong từ đường này. lúc ấy ngài ở đâu?
-Ngươi... ngươi...
Lão già họ Ngô rốt cục lộ ra thần sắc kinh ngạc. Chứng thực lời nói của ỏ Lăng lúc trước không sai.
- Nếu nguyên thần của Đường Phương Chu đã không còn nữa. ngài canh giữ từ đường này còn có ý nghĩa gì chứ?
Trương Hằng mỉm cười nhìn lão già họ Ngô trước mắt nói tiếp:
- Giữa ngài và Đường Phương Chu có ước định gì. có thể nói ra xem.
Lão già họ Ngô liếc nhìn Trương Hằng một cái với ánh mắt phức tạp. mới chậm rãi nói:
- Kỳ thật, ta là đệ tử cuối cùng Đường Phương Chu thu nhận khi còn sống...
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị. nhưng vừa nghe kết quả này. Trương Hằng cũng giật mình kinh ngạc không ít.
Không nghĩ tới Đường Phương Chu còn lưu lại một quân cờ như vậy.
- Vậy sư tôn của ngài lúc trước vì sao không lựa chọn ngài để đoạt xá?
Trương Hằng tuy răng nghe ô Lăng nói qua. Đường Phương Chu vì trúng độc. nên nguyên thần suy kiệt đoạt xá hắn thất bại.
Nhưng trong lòng hắn còn có chút hoài nghi. Dù sao cũng là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, đoạt xá một tên đệ tử vừa mới bước vào tiên đạo. hẳn là không thành vấn đề lớn.
Lão già họ Ngô cười lạnh nói:
- Ông ấy Ngay cả một người phàm bình thường cũng không thể đoạt xá thành công, Huống chi người trong tiên đạo? Tỷ lệ đoạt xá ở tu Tiên giới rất thấp, Huống chi còn trúng phải Thực Hồn Tán của Độc Ma Tông.
Trương Hằng không khỏi thầm than, trách không được ở Thời điểm cuối cùng. Đường Phương Chu đành phải lựa chọn chủ động dung hợp, dựa vào thân thể ô Lăng để hoàn thành ý nguyện của mình.
- Đường Phương Chu trước khi chết, bức bách ta phát hạ linh hồn Huyết thệ. nếu tu vi của ta chưa đạt tới Kết Đan Kỳ. phải suốt đời coi giữ từ đường Đường gia. Nếu đạt tới Kết Đan Kỳ. nhất định phải tu luyện một bộ công pháp đặc thù. giết chết Âu Dương Thiên Đức. sau đó mới có thể Lấy lại tự do của mình.
- Đáng tiếc tư chất của ta không được tốt lắm. dưới trợ giúp của Trúc Cơ Đan dễ dàng tiến vào Trúc cơ kỳ, nhưng cuối cùng lại không có hy vọng Kết Đan.
Trong lời nói của lão già họ Ngô mang theo vài tia bất đắc dĩ.
Thì ra là thế, nhưng thật ra Trương Hằng hiểu được sự tình từ đầu đến cuối. Trong nhẫn không gian ô Lăng lưu lại. có không hề ít linh đan cao cấp. ngay cả Hóa Anh Đan cũng có một viên, nhưng lại không có linh được cố Linh Đan như vậy. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nếu không lão già này dưới trợ giúp của cố Linh Đan. không chừng có thể đạt tới Kết Đan Kỳ từ lâu.
Nghĩ lại lúc đó ở trên Hỏa Diễm Kiều, Triệu Thụy đã vứt bỏ cả một bình cố Linh Đan. trong lòng Trương Hằng cũng cảm thấy thật đáng tiếc.
- Ta đã nói nhiều như vậy. các hạ có thể nói ra thân phận của mình Hay không?
Lão già họ Ngô nói ánh mắt sáng rực chờ đợi,
- Ta là bằng hữu của Đường Lăng. Trước khi chết hắn nhờ ta đến Đường gia.
Trương Hằng cũng không có định giấu diếm lão già họ Ngô.
- Hắn đã chết?
Lão già họ Ngô đầu tiên là sửng sốt. theo sau liền cất tiếng cười to:
- Đường Phương Chu ơi Đường Phương Chu! Ngươi cuối cùng vẫn thất bại. ha ha ha...
"Thất bại? Vậy thì chưa chắc!?" Trương Hằng cười thầm trong lòng, nhớ rõ lúc chia tay cùng Lạc Hà ở trong Huyết Sát động phủ. chính mình còn nhờ hắn đi giáo huấn một chút Âu Duơng Thiên Đức này. không biết cuối cùng như thế nào rồi?
Nhưng nghĩ đến. Lạc Hà này cũng không phải là hạng người hay nuốt lời. Nhìn lão già họ Ngô cười lớn một tràng dài. lúc này Trương Hằng mới thản nhiên nói:
- Ngài cười đủ chưa? Nếu Đường Phương Chu đã thất bại. như vậy hãy để ta vào nhìn thử xem trong từ đường này còn có bí mật gì khác hay không.
- Không được! Từ đường Đường gia này chỉ có người của Đường gia mới có thể đi vào. Ngươi đã vào đây thì đừng mơ tướng còn sống đi ra ngoài. Nếu không, ta sẽ bị linh hồn huyết thệ trừng phạt.
Trên người lão già họ Ngô trào ra một cỗ sát khí. linh áp vô hình phủ xuống trên người Trương Hằng.
Trương Hằng không khỏi kính ngạc, không nghĩ tới lão nhân này trở mặt nhanh như thế. Có lẽ đối phương chính vì quá tịch mịch, mới nói chuyện phiếm với mình ở trong này một hồi lâu như vậy.
Nói thật ra, Trương Hằng cũng không muốn là địch với một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn. Nơi này cũng không phải là so đấu với học viện tu chân trên tinh cầu lúc trước, công pháp tu luyện của lão già họ Ngô này khẳng định sẽ không quá thấp kém.
Nếu thực sự đánh nhau, toàn bộ Đường gia còn khôngbị sụp đổ tan tành hay sao?
- Ai nói ta không phải là người của Đường gia?
Trương Hằng cười ha hả, đột nhiên gỡ xuống tấm Mặt Nạ Như Ý mang ở trên mặt mình...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...