Tiên Luyện Chi Lộ

Màn đêm buông xuống, vài ngôi sao thưa thớt lơ lửng Trên không vương phủ. ánh trăng như thủy ngân rài xuống, rơi trên đại điện khí phách huy hoàng.

Trong đại điện cột chống bằng đá đại lý đèn đuốc sáng trưng, hai hàng thị vệ áo Bào tro đứng như tượng. Thần sắc đám thị vệ này ngây dại bên hông đeo bao đao. tay phải thống nhất toàn bộ đặt lên chuôi đao. Trên người Mỗi người đều tiềm ẩn một cỗ sát khí làm người ta áp lực.

Bên cạnh Tề Uy Vương Triệu Hưng Nghĩa có một cái cái bóng, dáng vẻ cái bóng này cực kỳ gầy gò. theo ngọn đèn chớp lóe. cái bóng này cũng lay động theo.

Đúng lúc này, lão già áo vải từ ngoài đại điện đi tới. bước lên thi lễ:

- Bẩm vương gia, đã điều tra ra rồi.

Đối với cái bóng như âm hồn bên cạnh Tề Uy Vương, trong mắt lão già áo vải lộ ra một sự sợ hãi từ trong đáy lòng.

- Các ngươi lui xuống đi.

Tề Uy Vương vung tay lên. lệnh cho hai hàng mười tám tên thị vệ áo Bào tro đi ra đại điện.

- Thủy tổ của Đường gia từng là một người tu tiên thần thông không nhỏ. không biết vì nguyên nhân gì lưu lạc đến trần gian. Thiếu chủ của Đường gia thế hệ này thậm chí lúc vài tuổi đã bị đưa đến một môn phái tu tiên. Mặt khác, nghe nói Đường Viễn Kiều mười mấy năm trước còn có một đứa con hoang, sau đó dường như bị mưu hại. về phần có phải sự thật hay không, rất khó nói...

Kế tiếp lào già áo vải lại nói không ít về tin tức nội bộ của Đường gia.

- Đường gia này quả nhiên không đơn giản, cắm rễ hơn hai trăm năm ở Triệu Quốc, cho tới bây giờ mới bắt đầu đi hướng suy sụp. Điều này đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội hiếm có.

Trong mắt Tề Uy Vương dần dần ngưng tụ hào quang, trần ngập chờ mong và tự tin. Dường như thấy được tương lai không lâu Sau đó, Trầm ngâm một lát, Tề Uy Vương đột nhiên nghĩ tới chuyện gì. hỏi:

- Đã điều tra rõ thân phận người kia chưa?

Lão già áo vải đáp:

- Trước đây người này và Trâu tiên sư không có bất kỳ quan hệ gì, lại thần không hay quỷ không biết xuất hiện trong phòng giam của vương phủ. Mà dường như Trâu tiên sư rất coi trọng hắn. Đến hiện tại người này vẫn chưa tỉnh lại. trước đây không lâu còn vào phòng của Băng Vi tiểu thư...

-Cái gì?

Sắc mặt Tề Uy Vương biến đổi dữ dội:

- Ngươi nói hắn ngủ cùng một phòng với Băng Vi?


- Đúng vậy. Đến hiện tại người này vẫn chưa tỉnh lại. ít nhất trước khi vào phòng của Băng Vi tiểu thư là như vậy.

Lào già áo vài thấp giọng hồi đáp.

- Nào có lý đó!

Tề Uy Vương từ trên ngai vâng phủ da hổ đứng bật dậy. Vẻ âm u trên mặt càng đậm. hô hấp cùng trở nên dồn dập.

Tuy nhiên chỉ sau vẻn vẹn hai hô hấp. Tề Uy Vương liền khôi phục thái độ bình thường, bắt đấu thong thả bước đi trong đại điện trống trải sáng ngời.

- Có thể thần không Hay quỷ không biết tiến vào phòng giam canh phòng nghiêm ngặt của vương phủ. còn tiến vào phòng giam số mười một. Ngươi thấy có mấy người trong vương phủ của ta cỏ bản lĩnh này?

Tề Uy Vương nhíu chặt mày.

- Cho dù người này không phải người tu tiên cũng nhất định là một vị võ lâm cao thủ cấp tông sư. Trong toàn bộ vương phủ. có bản lĩnh bậc này trừ ba vị tiên sư cùng Quỷ Ảnh tiền bối ra, không còn người nào khác có thể làm được điều này.

Lão già áo vải bình tĩnh phân tích.

Tề Uy Vương nói:

- Loại kỳ nhân này cùng là vương phủ ta muốn lôi kéo...

- Nhưng là người này dám có ý đồ với Băng Vi vậy đừng trách bản vương vô tình! Băng Vi là mỹ Nữ cực phẩm nhất Bổn vương ta tìm trong mười năm qua, quyết không thể dễ dàng nhường cho người khác.

Ánh mắt Tề Uy Vương lẫm liệt, đột nhiên nói với cái bóng phía sau:

- Quỷ Ảnh sư huynh. Huynh đi Thanh Ninh Cư một chuyến. Với thực lực của huynh. chỉ cần không gặp phải Trâu đạo sĩ hẳn là có thể dễ dàng giải quyết việc này.

- Quỷ Ảnh tuân mệnh!

Một Thanh âm khàn khàn nhẹ quanh quẩn trong đại điện, chỉ thấy một cái bóng xẹt qua một đạo hư ảnh trong đại điện, sau đó liền biến mất trong bóng đêm.

- Ngươi đi thông báo cho ba vị tiên sư một tiếng, vạn nhất Quỷ Ảnh gặp phải phiền toái, có thể để bọn họ tới tiếp ứng một chút.

***


Trong một gian phòng lịch sự tao nhã của Thanh Ninh Cư. Băng Vi thở phì phì ngồi ở trước bàn trang điểm. Trên thảm màu đỏ. Trương Hằng vẫn đang ngủ say. cái tay kia còn nắm chặt cánh tay tinh tế như ngó sen của cô gái.

- Ngươi tỉnh dậy đi. được không?

Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Băng Vi lộ ra thần sắc cực kỳ bất đắc dĩ. :

Trương Hằng ngủ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, dường như mất hết liên hệ với thế giới bên ngoài.

Lại ngồi trước bàn trang điểm nửa canh giờ. Băng Vi ngơ ngác nhìn dung mạo xinh đẹp như hoa của mình trong gương, cảm giác có chút mệt mỏi.

Nàng không tự giác nhìn về phía giường mềm mại một cái. Tuy nhiên Trương Hằng ngủ say trên mặt đất khiến nàng vứt bỏ quyết định này. Mà đúng lúc này, nàng nghe nam nhân đang ngủ này thấp giọng lẩm bẩm:

- Ta thăng rồi... Nam Minh... Mộ Tuyền... Lý Hoành, còn có Âu Dương Thiên Đức. Các ngươi đều bại bởi ta. người thăng chân chính là ta - Trương Hằng!

- Con mẹ nó! Lão tử chiếm được nhiều bảo bối như vậy. nếu bị người nhòm ngó. vậy cũng không tốt... Dứt khoát trốn đi một chỗ tu luyện... Tốt nhất có thể vừa Hưởng thụ vừa tăng tu vi... ừm. vậy trốn ở thế tục giới... Chờ sau khi công pháp của lão tử đại thành. mới tái hiện giang hồ.

- Hắn gọi là Trương Hằng?

Băng Vi nghe hồi lâu, cảm giác như lọt vào sương mù. chỉ biết được một cái tên của đối phương.

- Trương Hằng, ngươi tỉnh dậy. Coi như ta cầu ngươi đó.

Băng Vi ngồi xổm xuống, lấy tay gõ đầu hắn.

- ồ? Ngươi... Làm sao ngươi biết ta gọi là Trương Hằng... Từ khi đến thế giới này tới nay. ta chưa từng nói với bất kỳ người nào.

Trương Hằng vẫn ngủ như cũ, nhưng miệng lại đáp lại lời của Băng Vi.

Có lẽ hai chữ "Trương Hằng" này có thể xúc động nội tâm của hắn.

- Ta là bằng hữu của ngươi. Ngươi nhanh buông tay ra. được không?

Băng Vi thấy Trương Hằng có thể nghe được lời của mình, trên mặt lộ ra vài tia ngạc nhiên vui mừng.


- Không... Không được. Tất cả bảo vật nơi này đều là của ta.

Nói tới đây, Trương Hằng còn dùng lực kéo Băng Vi lên người mình.

- A!

Băng Vi cả kính kêu một tiếng, thân thể mềm mại vừa khéo nằm trên người Trương Hằng.

Càng khéo chính là. cái miệng nhỏ nhắn của Băng Vi còn hôn lên cằm Trương Hằng.

Qua Thời gian vài hô hấp, Băng Vi mới hoảng hốt tỉnh lại. trong lòng vừa thẹn vừa vội chuẩn bị bò dậy khỏi người Trương Hằng. Nhưng Trương Hằng nắm chặt cánh tay ngọc của nàng khiến nàng không thể động đậy.

- Ta nên làm sao bây giờ... Hu hu hu...

Băng Vi lại không đám gọi sư phụ của mình, trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc chảy xuống một hàng nước mắt trong suốt. Tiếng khóc nức nỡ khe khẽ vang lên trong phòng. Đúng lúc này, trong phòng vô Thanh vô tức xuất hiện một cái bóng.

- Ngươi là ai?

Băng Vi đột nhiên quay đâu lại. thấy được cái bóng này.

- Linh giác của ngươi không tệ.

Thanh âm khàn khàn trầm thấp truyền đến. nhìn không thấy người nào trong phòng trong phòng, có thể nhìn đến chỉ là một cái bóng như vậy. Hiện tượng quỷ dị như thế khiến sắc mặt Băng Vi tái nhợt.

- Ngươi là quỷ...

Thanh âm Băng Vi có chút run run.

- Ta phụng mệnh vương gia. trợ giúp Băng Vi tiểu thư vượt qua cảnh ngộ khốn khó.

Cái bóng chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Hằng.

- Ngươi muốn làm gì?

Băng Vi đã làm ra tư thế phòng ngự. nhưng nằm ở trên người một nam nhân làm ra động tác như vậy lại có chút quái dị.

Cái bóng này đột nhiên nhoáng lên một cái. Băng Vi chỉ cảm thấy hoa mắt. sau đó một tiếng "Phanh" truyền đến. cái bóng phát ra một tiếng kêu đau đớn, bắn ra xa vài thước.

-ổ?


Trong Thanh âm của cái bóng kia mang theo vẻ không thể tin tưởng.

Một quyền vừa rồi hắn đã sử dụng năm phần lực đạo. đánh lên đầu Trương Hằng lại không gây thương tổn chút nào. mà mình lại bị một cỗ lực lượng bắn ngược làm chấn thương.

- Ngươi... Ngươi muốn giết hắn?

Băng Vi lập tức hiểu rõ ý đồ của cái bóng.

- Sư phụ! Mau tới a!

Băng Vi la lớn.

- Hắc hắc. Sư phụ ngươi khẳng định không nghe được tiếng kêu cứu của ngươi.

Cái bóng không chút hoang mang đánh giá Trương Hằng nằm dưới đất. Rất hiển nhiên, hắn đã bố trí gì đó chung quanh phòng ốc này.

- Xem ra muốn chính điện công phá phòng ngự của hắn là không có khả năng rồi.

Cái bóng đột nhiên rung tay. một cây ngân châm lóe hàn quang phá không mà ra. phát ra một tràng tiếng rít trong không khí. đâm thẳng tới huyệt Thái Dương của Trương Hằng.

Băng Vi không đành lòng, vươn hai ngón tay ngọc kẹp Lấy cây ngân châm này. Nhưng mà ngay sau đó, Quỷ Ảnh lại liên tiếp bắn ra mười mấy cây ngân châm đồng dạng, bắn về phía Trương Hằng từ các góc độ.

Băng Vi biến sắc, nhẹ phất ống tay áo. Một cỗ linh khí hình thành một làn gió mạnh đánh rơi mấy cây ngân châm nhung vẫn có không ít ngân châm bắn lên người Trương Hằng.

Keng keng keng...

Chỉ thấy trên làn đa Trương Hằng mơ hồ có một tầng hào quang màu bạc. số ngân châm kia giống như bắn lên tấm thép, phát ra tiếng kêu êm tai dễ nghe.

Cái bóng cùng Băng Vi đều ngây cả người. Người này cùng quá biến thái rồi hả?

- Làm sao Có thể,..

Thanh âm cái bóng hơi run rẩy.

- Đang ngủ còn khủng bố như vậy. nếu người này tỉnh lại. vậy...

Cái bóng Nghĩ đến đây, trong lòng máy động, thân hình "Bá" một tiếng, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

- Hắn Rốt cục hắn là một người như thể nào nhỉ?

Sau một hồi lâu, Băng Vi dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá nam nhân trước mắt. trong con ngươi lóe ra vẻ tò mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui