Chương 86: Đột Phá Cương Nhu Cảnh.
Trung niên nhân tiếp tục giảng đạo đến hơn nửa ngày sau mới phất tay áo ngự kiếm bỏ đi. Mà đám học viên lúc này cũng lục tục đứng dậy, tiếp theo ai về chỗ của người ấy.
Những ngày tiếp theo, hầu như không có chuyện gì xảy ra, Lý Phàm và hai người Vũ Thanh Phong bắt đầu yên yên ổn ổn tập trung tu luyện.
Mỗi ngày ngoài khoảng thời gian buổi sáng phải thực hiện một số tạp dịch như vào núi hái thảo dược, săn giết một số yêu thú ra thì cuộc sống của mọi người coi như cũng hoàn toàn thỏa mái. Ngoài tu luyện, thỉnh thoảng ba người cũng tụ họp lại, cùng nhau đối ẩm tán gẫu.
Ba tháng sau, trong động phủ của Lý Phàm và Vũ Thanh Phong, bên trong Như Ý không gian, Lý phủ:
Lý Phàm yên lặng ngồi trên bồ đoàn, hàm răng nghiến chặt, trên người mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy ra. Xem bộ dạng hắn lúc này, dường như đang phải chịu đựng thống khổ ghê gớm. Mà xung quanh Lý Phàm là la liệt các viên yêu đan lớn nhỏ không đồng nhất, tỏa ra hàng loạt các màu sắc khác nhau chiếu sáng toàn bộ gian phòng.
Hây!
Đột nhiên hai mắt Lý Phàm mở ra, khẽ quát một tiếng vung tay lên, theo sau phải có hơn trăm viên yêu đan xung quanh nhất tề bay lên, sau khi lượn lượn trên đỉnh đầu Lý Phàm một vòng bèn biến thành hàng loạt tia sáng theo hướng miệng hắn lao tới.
Hầu...!
Từ trên mặt Lý Phàm, một hư ảnh mãnh thú đầu trọc mắt to, thần tình hung tợn mở ảo hiện ra, cái miệng mở lớn hướng tới những tia sáng đang bay tới kia một ngụm nuốt vào.
Hung thú này, chính là Thao Thiết.
Ực...!
Những tia sáng này sau khi chui vào thể nội Lý Phàm bèn biến thành một đoàn nguyên khí hướng tới đan điền hắn cuốn tới. Tại nơi đó, xung quanh hắc động đan điền, một đoàn nguyên lực hắc sắc đang bao bọc lấy một chút hôi sắc nguyên khí. Nguyên lực hắc sắc khí tức vô cùng khủng bố, bao chặt lấy hắc sắc nguyên khí kia kiên quyết không buông, dường như không đem hôi sắc nguyên khí cắn nuốt trọn vẹn không xong.
Mà một chút hôi sắc nguyên khí kia cũng cứng cỏi dị thường, mặc dù bị hắc sắc nguyên khí vây chặt xung quanh nhưng vẫn ngoan cường chống cự, không để cho hắc sắc nguyên khí kia dễ dàng thôn phệ.
Hai đoàn hôi hắc nguyên khí này giao tranh kịch liệt trong thể nội Lý Phàm, mỗi một lần va chạm lại làm sắc mặt hắn khẽ nhăn lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra.
Đúng lúc này, đoàn nguyên khí do yêu đan kia tiến vào rốt cuộc cũng tới đan điền, theo sau dưới sự điều khiển của Lý Phàm bèn hướng tới hắc sắc nguyên khí bay tới.
U... u... u!
Hắc sắc nguyên khí vừa được đoàn yêu đan nguyên khí nhập vào bèn reo lên u u mấy tiếng giống như được uống đại bổ dược, theo sau đám hắc sắc nguyên khí này giống như ác ma thức tỉnh, cuồn cuộn sôi trào mạnh mẽ đánh tới đoàn hôi sắc nguyên khí nhỏ nhoi còn lại.
Phanh phanh!
Hàng loạt tiếng va chạm như đạn pháo vang lên trong đan điền. Ở bên ngoài, sắc mặt Lý Phàm nhanh chóng trở nên trắng bệch, từ khóe miệng còn có một tia máu tươi thẩm thấu đi ra. Chỉ là hắn cũng mặc kệ không quan tâm tới, ánh mắt hiện lên một vẻ kiên quyết, liều mạng thôi động hắc sắc nguyên khí tiếp tục đánh tới hôi sắc nguyên khí.
Phanh...!
Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, hắc sắc nguyên khí rốt cuộc cũng vượt qua phòng tuyến do hôi sắc nguyên khí tạo ra, theo sau lũ lượt kéo vào thôn phệ hôi sắc nguyên khí.
Cứ như vậy khoảng nửa ngày sau, hôi sắc nguyên khí cuối cùng cũng triệt để tan biến. Mà hắc sắc nguyên khí lúc này chỉnh thể dường như lớn lên thêm một phần, từ đó tỏa ra từng tia khí tức hủy diệt vô cùng đáng sợ.
Lý Phàm thấy mọi việc đã xong lúc này mới khẽ thở dài một hơi, sau khi hướng dẫn hắc sắc nguyên khí chạy quanh kinh mạch toàn thân một vòng bèn đem nó tập trung lại đan điền, yên ổn nàm đó. Mà hắn lúc này lại từ trong giới chỉ lấy ra một vật, đem cầm trên tay bộ dáng trầm ngâm.
Đây rõ ràng là một viên châu màu xanh biếc, từ trên viên châu tỏa ra từng cỗ khí tức sinh mệnh đậm đặc vô cùng. Hơn nữa bên trong viên châu còn mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch, giống như viên châu trước mắt này thực sự có sinh mệnh riêng vậy.
Lý Phàm nhìn ngắm viên châu một lúc, trong mắt thoáng hiện lên nét nhớ lại...
Lại nói từ lúc vào học đến giờ, Lý Phàm ngoài làm một số tạp vụ linh tinh ra thì thời gian chủ yếu đều dành cho tu luyện. Mà không biết có phải do học viện cũng chiếu cố một chút cho đám tân sinh bọn hắn hay không mà đến giờ vân chưa phải thực hiện một nhiệm vụ nào cả.
Cứ như vậy, thời gian Lý Phàm tu luyện cũng không gặp phải ai quấy phá. Nhân cơ hội này, hắn liền tranh thủ đem nguyên lực trong cơ thể hoàn toàn chuyển hóa thành hủy diệt lực lượng. Mà muốn làm được điều này, cần phải cho hủy diệt lực lượng cắn nuốt toàn bộ nguyên lực toàn thân khi trước mới được. Cứ như vậy trong ba tháng này, Lý Phàm đem hủy diệt lực lượng chậm rãi cắn nuốt nguyên lực khi trước.
Cho đến vừa rồi kia, đoàn hôi sắc nguyên khí chính là một chút nguyên lực cuối cùng còn sót lại. Chỉ là nằm ngoài dự liệu của Lý Phàm đoàn hôi sắc nguyên lực này vô cùng cứng rắn, mặc cho hắn thúc dục thế nào cũng không thể nào thôn phệ được nó, so với những tên Thần Lực Cảnh khác còn khó khăn hơn gấp mười lần. Đối với điều này, Lý Phàm nhận định là do Táng Thiên Thánh Pháp quá cường đại, vì vậy dù là nguyên lực cơ bản chưa có thuộc tính do hắn tu luyện ra về tính chất cũng phải vượt xa nguyên lực thông thường của những kẻ khác.
Rơi vào bước này, Lý Phàm chỉ còn cách hấp thu một lượng yêu đan thật lớn, sau đó dựa vào số nguyên khí bên trong yêu đan đó làm trợ lực, trợ giúp luyện hóa hôi sắc nguyên khí.
Cuối cùng, Lý Phàm cũng hoàn toàn đem đám hôi sắc nguyên khí kia hấp thu toàn bộ. Tiếp theo, hắn muốn nhân đà này một đường bước tới, đột phá Thần Lực tiến lên Cương Nhu Chi Cảnh.
Mà muốn làm được điều này, cần phải dựa vào viên châu màu xanh biếc Lý Phàm đang cầm trên tay đây.
Theo thông lệ của Thiên Ngân học viện, mỗi một tân sinh thành công nhập học sẽ được học viện miễn phí trợ giúp cho một lần cơ hội tiến cấp. Đối với tân sinh cảnh giới Tiên Thiên thì là các loại nguyên lực thạch để giúp cảm nhận nguyên lực trong thiên địa dễ dàng hơn, qua đó mà đột phá Thần Lực. Đối với học viên Thần Lực cảnh, thì lại là một kiện bảo vật trái ngược với thuộc tính của bản thân học viên để hắn luyện hóa vào trong cơ thể, âm dương tương hỗ mà đạt tới Cương Nhu Chi Cảnh.
Mà viên châu xanh biếc Lý Phàm đang cầm này, chính là một vật như thế. Viên châu này gọi là Thanh Mộc Huyền Tâm Châu, nghe đồn là tâm của cây Thanh Thiên Huyền Linh Mộc vạn năm, được người đào ra, đem về tế luyện nghìn ngày cuối cùng mới ra được Thanh Mộc Huyền Tâm Châu. Châu này bên trong có ẩn chứa sinh mệnh dồi dào, có công dụng chữa trị thương thế, cố bổn bồi nguyên, rất thích hợp với một kẻ có nguyên lực hủy diệt phá hư mạnh như Lý Phàm.
"Cũng nên bắt đầu thôi, Cương Nhu Cảnh."
Lý Phàm lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trong phút chốc trở nên nóng rực, hắn tung Thanh Mộc Huyền Tâm Châu lên trước mặt, theo sau há miệng một ngụm... nuốt vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...