Chương 113:Thương Sinh Chi Thủ.
Chứng kiến một mâu này, Phó gia lão tổ sắc mặt đại biến, dưới chân hắn đạp mạnh cả người nhanh chóng lui lại về phía sau, miệng thất thanh hô:
"Phó gia hộ vệ, tất cả lên cho ta, mau mau đem tiểu tử này giết chết. Ta cũng không tin một tên Phi Nhân Cảnh cao thủ lại chịu được mấy trăm người vây công đó."
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy bên ngoài đại điện hàng loạt tiếng động ầm ầm nổi lên, theo sau mấy trăm thân ảnh trên người mặc giáp, tay cầm trường thương nối đuôi tiến vào, hướng tới Lý Phàm công kích.
Những kẻ này, giống như một đám hộ vệ bị Lý Phàm giết lúc trước, chính là Phó gia thân vệ, tuy tu vi mỗi người không cao chỉ tới tầm Tông Sư, nhưng số lượng lại hơn ba trăm tên có dư. Bọn chúng vốn đã ở ngoài đại điện chờ đợi đã lâu, hiện tại khi nghe thấy tiếng quát của Phó gia lão tổ bèn đồng loạt xông ra, đem Lý Phàm vây giết.
Mấy trăm người cùng lúc xông lên, trường thương nhất tề xông ra tạo thành tường đạo thương ảnh đầy trời, mang theo kình phong dữ dội hóa thành một trận kình mang sắc bén đâm tới Lý Phàm.
"Hừ! Cút hết cho ta."
Lý Phàm trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, trường mâu trong tay như thần long vẫy đuôi, tiện đà vung ra bèn đánh lui mấy chục người. Nhưng chưa đợi hắn kịp thu thương, xung quanh lại có thêm mấy chục hộ vệ xông tới công kích.
Phanh phanh phanh...!
Nhất thời, thương ảnh tung hoành, trường mâu loạn vũ. Lý Phàm một người một mâu loạn chiến giữa đám hộ vệ Phó gia, tuy chưa gặp nguy hiểm nhưng lại không có cách nào thoát ra được.
Thời gian từng chút trôi qua...
Phía xa, Phó gia gia chủ và Phó gia lão tổ nhìn một màn này, vẻ mặt hết sức khó coi. Ba trăm Thanh Thương Vệ là quân bài cuối cùng của Phó gia bọn hắn. Tuy mỗi người chỉ có tu vi Tông Sư, cao nhất cũng chỉ là Thần Lực cảnh nhưng mấy trăm người phối hợp tạo thành Phong Mang trận thì dù cho là cường giả Thần Kết đỉnh phong cũng không thể thoát ra được, cuối cùng bị tiêu hao đến chết mà vẫn lạc trong trận. Nhưng tên tiểu tử trước mắt này, tu vi chỉ là Phi Nhân cảnh nhưng lại đối chiến với Thanh Thương Vệ hơn nửa canh giờ rồi mà chưa có chút gì tỏ ra kiệt sức. Hơn thế nữa Thanh Thương Vệ vốn hơn ba trăm người, trải qua kịch đấu cũng có gần trăm tên táng thân tại mâu của hắn, làm cho uy lực của Phong Mang trận suy giảm rất nhiều. Điều này làm sao không khiến tâm thần Phó gia lão tổ và Phó gia gia chủ phẫn nộ, buồn bực, càng nhiều hơn nữa là sợ hãi?
"Hiên nhi, ngươi mau đi tới hậu viện, triệu tập gia tộc trọng yếu đệ tử, sau đó tới tàng bảo thất thu hết đồ vật quý giá đi, chúng ta mau chóng khởi thuyền, đi khỏi nơi này."
Bỗng nhiên, đang trầm lặng một bên Phó gia lão tổ đột nhiên mở miệng nói, âm thanh khàn khàn đi rất nhiều.
"Cái gì? Cha, cha nói đùa sao? Rời khỏi đảo? Rời khỏi Trung Tà đảo? Chúng ta sao phải làm như vậy."
Phó gia gia chủ nghe thấy lời này quá sợ hãi, thất thanh kêu lên.
"Hừ! Không rời? Vậy ngươi nghĩ bằng vào đám Thanh Thương Vệ kia có thể cản được tiểu tử này sao?"
Phó gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói.
"Dù cho Thanh Thương Vệ không làm gì được hắn, vậy vẫn còn hai chúng ta mà? Cha con ta hai vị Thần Kết cao thủ, liên thủ chẳng lẽ cũng không thể đem hắn chém giết?"
Phó gia gia chủ không cho là đúng, mở miệng đáp.
"Đem hắn chém giết? Ngươi đang nằm mơ sao. Tiểu tử này tuy biểu hiện bên ngoài chỉ là Phi Nhân cao thủ, nhưng chiến lực thực sự so với ta là Thần Kết đỉnh phong còn đáng sợ hơn, đã vô hạn tiếp cận Tinh Thần Biến rồi. Đừng nói chỉ có ta với ngươi, dù là thêm năm ba vị Thần Kết nữa cũng không thể đem hắn giết chết. Ngươi nhìn nơi ngực hắn chưa, nơi đó vốn bị ta đâm một đao xuyên qua, máu tươi bắn thành vòi, nếu là người bình thường dù là Thần Kết Cảnh không lâu sau đó cũng phải mất máu mà chết rồi. Nhưng tiểu tử nọ vết thương chẳng bao lâu đã tự lành lại, quái vật như vậy Phó gia ta làm sao chống nổi?"
Phó gia lão tổ tức giận nhìn con mình, gằn giọng nói.
"Cái gì?"
Phó gia gia chủ nghe vậy cả kinh, quay đầu lại quan sát Lý Phàm quả nhiên nhìn thấy vết thương nơi ngực hắn không biết từ bao giờ đã lành lại, mà sắc mặt Lý Phàm ngoài chút tái nhợt ra cũng không có gì khác lạ.
"Quái vật... thật sự là... quái vật."
Phó gia gia chủ nhìn thấy một màn này, hai mắt trợn trừng, mặt tái mét run giọng nói.
"Hừ, giờ nói những thứ này còn có ích gì. Mau đi tới hậu viện triệu tập mọi người, chuẩn bị cùng nhau rời đi nhanh."
Phó gia lão tổ lạnh lùng lên tiếng làm Phó gia gia chủ sực tỉnh lại, vội gật đầu khen phải, dưới chân khẽ động muốn hướng tới hậu viện chạy tới.
"Muốn chạy sao? Muộn rồi."
Uỳnh...!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nói mang theo sát ý lạnh lẽo vang lên, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Phó gia phụ tử vẻ mặt hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Thương Vệ mà bọn họ tự hào hiện giờ tất cả đều hộc máu nằm trên mặt đất. Mà trung tâm đám Thanh Thương Vệ, một bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng đó, thân trên để trần để lộ từng vệt máu tươi loang lổ, trên tay là một thanh trường mâu phong cách cổ xưa, tản mát ra từng hồi sát khí.
Lý Phàm...!
Nhìn một màn này, Phó gia lão tổ không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên mở miệng hét lớn:
"Chạy mau. Hiên nhi, ngươi mau mau đi trước đem mọi việc thu xếp, ta sẽ ở lại cản hắn."
Phó gia gia chủ nghe thấy lời này, hai mắt ửng đỏ, đang định mở miệng thì chỉ thấy trước mắt chợt lóe, một bóng dáng cao lớn đã hiện ra trước mặt.
"Chạy? Hôm nay cả Phó gia các ngươi không kẻ nào có thể chạy thoát. Vô số năm qua các ngươi chà đạp chúng sinh Trung Tà đảo như thế nào, hôm nay ta sẽ bắt các ngươi phải trả lại."
Lý Phàm nhìn hai phụ tử Lý gia trước mặt, lạnh lẽo lên tiếng. Lời nói vừa dứt, chỉ thấy tay hắn khẽ vươn ra, một trảo hướng tới Phó gia gia chủ tóm lấy.
Hiu...!
Một trảo này của Lý Phàm vươn ra, năm ngón tay thon dài mà trắng nõn, bên trên mang theo một cỗ khí tức uy nghiêm mà rộng lớn vô cùng.
Cỗ khí tức này, giống như hoàng giả cai trị sinh linh, như đế giả bảo tồn thiên hạ, như vương giả dung nạp sơn hà. Uy nghiêm vô địch, không thể khinh nhờn, nhưng trong đó lại có thêm một cỗ từ tâm thương xót sinh linh trăm họ.
Thương Sinh Chi Thủ.
Chỉ thấy giữa không trung, một đại thủ vàng kim lớn tới hơn mười trượng không tiếng động hiện ra, năm ngón tay khổng lồ co lại hướng tới Phó gia gia chủ chộp tới.
"Hừ! Phó gia thần quyền: Sơn Băng Nhất Kích, phá cho ta. Phá!."
Phó gia gia chủ tròng mắt co rụt lại, nghiến răng liều mạng tung ra một quyền đánh về đại thủ hoàng kim kia. Từ quyền đầu của hắn, một đạo quang hà lóe lên, trong chớp mắt đã biến thành một cự quyền khổng lồ xông tới đối kháng với hoàng kim đại thủ.
Oanh...!
Chỉ thấy không gian một trận rung chuyển, theo sau đó quyền đầu to lớn kia giống như bong bóng xà phòng, khoảnh khắc đã tan thành trăm mảnh. Tiếp theo đó, một tiếng hét thảm vang lên, Phó gia gia chủ chưa kịp phản ứng gì thì đại thủ hoàng kim kia đã nhẫn xuống, đem hắn đè thành thịt vụn.
"Hiên nhi...!"
Phó gia gia tổ trông thấy một màn này, thê lương kêu lên một tiếng, hai mắt đỏ như máu nhìn Lý Phàm, thét dài:
"Tiểu tử, ta muốn giết ngươi, ta muốn đem ngươi phân thây xẻ thịt, xé thành trăm mảnh."
Lời nói vừa dứt, hắn đã giống như một đầu dã thú bị thương lồng lộn lao tới, Huyết Diễm Quỷ Đầu Đao trong tay vẽ lên một vòng cung màu đỏ máu giữa không gian, lăng lệ hướng đầu lâu Lý Phàm bổ tới.
Lý Phàm vẻ mặt hơi chút tái nhợt, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Phó gia lão tổ đánh tới. Thương Sinh Chi Thủ vừa rồi là một
tuyệt học trong Táng Thiên Thánh Pháp mà hắn mới ngộ ra gần đây, chỉ có đạt tới Phi Nhân Cảnh mới miễn cưỡng thi triển được. Hiện tại từ uy lực xem ra, quả thật khiến hắn rất vừa lòng.
Bàn tay khẽ nắm lại thành quyền, Lý Phàm một bước bước ra, không lùi mà tiến nhắm thẳng Huyết Diễm Quỷ Đầu Đao một quyền đập tới...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...