Chương 107: Vũ đại tỷ
Ba ngày sau...
"Cô nương xác định muốn đi cùng ta?"
Lý Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ trước mắt khổ não nói.
"Tất nhiên. Ta cũng đâu muốn ở trong nơi khỉ ho cò gáy này cả đời. Chỉ là trước đây không đủ khả năng để tự mình trèo ra. Nay có Phàm huynh ngươi vậy mọi việc không thành vấn đề rồi."
Vũ Vũ xoa nhẹ đầu tiểu Bạch trong lòng, mỉm cười tinh nghịch nói.
"Vậy... thôi được. Ta sẽ mang cô nương ra ngoài."
Lý Phàm lời đến khỏi miệng cuối cùng cũng không thốt ra được, đành cười khổ nhận lời.
Sau đó, hắn cũng không nhiều lời thêm nữa, cánh tay khẽ vươn ra ôm lấy eo Vũ Vũ, dưới chân đạp nhẹ, cả người từng bước từng bước đi trên hư không tiến tới gần miệng hang. Mà Vũ Vũ bị hắn ôm vào lòng, sắc mặt ngoài một chút ửng hồng cũng không có gì khác lạ, một đôi mắt to tròn trong veo liếc nhìn Lý Phàm, trong mắt ánh lên một tia kì dị.Khoảng cách hơn hai mươi trượng nếu đổi lại là một Phi Nhân cao thủ khác, có lẽ sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy, nhất là trong tình huống còn đem theo một người. Nhưng Lý Phàm tu vi so với những kẻ cùng cảnh giới đâu chỉ mạnh hơn mười lần, việc này đối với hắn cũng chỉ đơn giản như đi trên đất bằng mà thôi.
Sau khi đã lên tới miệng hang, Lý Phàm thả Vũ Vũ ra, nhìn lướt qua sơn động lần cuối, hắn khẽ thở dài đem theo một người một thú lên đường trở về Hải Biên Thành...
Năm ngày sau, Lý Phàm cuối cùng cũng trở về chiến trường lúc trước. Lại nói nơi này so với suy đoán của hắn cũng không khác nhiều lắm. Trên mặt đất tuy thi thoảng vẫn còn nhìn thấy một vài hài cốt của yêu thú, nhưng dấu vết của chiến tranh thì đã hoàn toàn biến mất. Những căn nhà đổ nát đã được xây lại, những người bị nạn cũng đã được chôn cất. Thứ duy nhất gợi nhớ đến thú triều khi đó chỉ còn lại những vết nứt nẻ ngang dọc, cùng với từng vệt máu khô loang lổ trên tường thành Hải Biên.
Chặn một người dân hỏi thăm qua một chút, Lý Phàm cũng biết được tình hình hôm đó sau khi mình rời đi.Lại nói trận chiến ngày đó, hắn bị Huyết Mao Viên Vương ôm chặt truyền tống đi, mấy người Vũ Thanh Phong do không biết sự tình nên tưởng rằng hắn đã cùng chết với yêu thú, trong lòng vừa đau vừa giận liều mạng chém giết đám ma viên xung quanh. Nhất là Vũ Thanh Phong tiểu tử đó, nghe đồn sau khi chiến đấu chấm dứt hắn cả người đầy máu được khiêng vào trong thành. Lý Phàm tuy không tận mắt chứng kiến tình cảnh khi đó nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Nếu đổi lại là hắn khi đó, sau khi biết tin huynh đệ chiến tử e rằng còn càng điên cuồng hơn. Điều này, chính là tình cảm sâu sắc giữa hai người tạo thành. Sinh cùng sinh, tử cùng tử.
Lại nói tiếp khi đó ba người Vũ Thanh Phong điên cuồng kịch chiến với đám ma viên, đột nhiên phát hiện đám yêu thú này không ngờ đồng loạt gào lên sợ hãi, sau đó không hẹn mà cùng hướng về Lạc Nhật sâm lâm tất tả chạy về. Sự tình diễn ra nhanh chóng mà quỷ dị hết mức, làm cho khi ba người phản ứng lại thì tại hiện trường ngoài máu thịt tàn lưu cũng đã không còn một con yêu thú nào nữa, nguy cơ của Hải Biên thành cũng qua vậy mà được giải trừ.
Đại chiến qua đi, mấy người Vũ Thanh Phong cũng không bỏ đi ngay mà cùng vị Phương Linh sư tỷ kia chia ra đi tìm tung tích Lý Phàm. Dù sao không thấy thi thể, mọi người đều ôm một tia hy vọng rằng hắn vẫn còn sống. Mấy ngày sau đó, bốn người hầu như đi khắp chiến trường tìm dấu vết của hắn, không những thế dưới sự trợ giúp của thành chủ Phương Duyệt còn tiến sâu vào trong Lạc Nhật sâm lâm để tìm kiếm. Nhưng thời gian qua đi mà vẫn không thấy tung tích, mọi người đành phải đau khổ mà chấp nhận rằng hắn đã cùng với yêu thú đồng quy vu tận. Sau đó dưới Phương Linh dẫn đầu, hai người kia cùng Vũ Thanh Phong dù có không cam lòng nhưng vẫn phải lên đường phản hồi Thiên Ngân học viện.
Nghe đến đây, Lý Phàm không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ. Đến bản thân hắn cũng không tin được ngày đó mình còn sống sót dưới móng vuốt của yêu thú, nói gì đến những người khác? Chỉ là thế sự vô thường, hắn không những không chết mà còn nhờ cơ duyên đột phá tới Phi Nhân Cảnh đỉnh phong a.
Lại nói tới lần nhiệm vụ lần này, Lý Phàm trong lòng cũng nổi lên khá nhiều nghi vấn. Thường thường những nhiệm vụ của ngoại viện đệ tử khác sẽ phải rất dễ dàng mới đúng, vì sao tới phiên bọn hắn chấp hành lại là một tình huống nguy hiểm như thế này? Số lượng yêu thú tăng vọt, rồi cả bầy đàn Huyết Mao Ma Viên hung ác, lấy thần thông của học viện chắc chắn không thể không biết những điều này, nhưng như vậy vì sao họ vẫn chỉ cử mấy tên ngoại viện đệ tử thấp kém bọn hắn đi mà không phái thêm cường giả khác? Điều này thực sự rất đáng nghi đi?
Trầm ngâm một lúc, Lý Phàm khẽ lắc lắc đầu cười khổ. Dù phía sau chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì, bản thân mình cũng không thể làm gì. Vậy còn nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc chứ? Mục tiêu duy nhất hiện nay là Tinh Thần Biến, chỉ có đạt tới Tinh Thần Biến mới có quyền nói chuyện.
Sáng hôm sau, Lý Phàm dẫn theo Vũ Vũ và tiểu Bạch rời khỏi Hải Biên thành, bắt đầu lên đường du ngoạn. Hiện nay đã đạt tới Phi Nhân Cảnh đỉnh phong, nếu muốn đột phá Thần Kết Cảnh thứ hắn cần không phải là ngồi yên luyện công, cũng không phải khổ sở đánh quyền nữa mà là lĩnh ngộ, là trải nghiệm, là hiểu rõ hơn về tâm linh của mình.
Thần Kết!
Cái gì là Thần Kết?
Chính là tinh thần ngưng kết, ý chí ngưng kết, bản tâm ngưng kết, linh hồn ngưng kết. Tất cả tâm linh cùng ngưng kết lại một điểm, bước đầu có được đạo tâm, có cơ sở để bước vào con đường tu đạo.
Mà Lý Phàm hiện tại, tinh khí thần toàn bộ đều thu liễm lại, không hề còn nét bá khí ngang ngược như trước, nhìn qua chỉ giống như một văn nhân thế tục bình thường. Hắn đang tích súc, đang đè nén khí thế của mình. Đợi cho một khi bung ra sẽ là thiên địa biến sắc, cuồng ma loạn vũ, nhất cử đột phá Thần Kết Cảnh.
Ba ngày sau, nhóm người Lý Phàm đi tới một thị trấn ven biển. Biển rộng bao la mà hào hùng luôn làn trong lòng Lý Phàm có một cảm xúc đặc biệt, vì vậy hắn muốn ra biển mà tìm cơ hội đột phá...
"Này này tiểu Phàm, cái đồ vật này là gì vậy? Có ăn được không?"
Trên đường lớn trong thành, một thiếu nữ mặc váy trắng, trên mạng đeo khăn che mặt, tay cầm một xâu sò ốc nướng quay sang thanh niên đi cùng bên cạnh tò mò hỏi.
Mà thanh niên kia trên vai ngồi chễm trệ một con tiểu lang màu trắng, nghe thấy lời này của thiếu nữ vẻ mặt bỗng chốc biến thành khổ sở, thấp giọng nói:
"Vũ đại tỷ, cô nương cả ngày đông hỏi cái nọ, tây hỏi cái kia. Đi đến đâu cũng lấy đồ vật này nọ của người xung quanh, bát nháo cả ngày. Cứ như vậy ta biết phải làm sao đây? Ta cần an tĩnh, an tĩnh để đột phá Thần Kết Cảnh a."
"Hừ! Thần Kết Cảnh cái gì, bản cô nương bị nhốt ở trong động suốt gần hai mươi năm. Nay có cơ hội ra ngoài không vui vẻ sao được. Tên đầu gỗ ngươi không bồi tiếp ta thì thôi, còn than vãn than vãn cái gì!"
Vị cô nương kia nghe thấy vậy hai hàng mi dài nhất thời cau lại, đem sâu sò nướng vứt ngược ra sau, chống tay mất hứng nói.
"Ra ngoài tất nhiên là vui rồi, nhưng cũng cần phải giữ chút lẽ độ đi. Nay cô nương cứ đi qua quầy hàng nào, thấy cái mình thích là tiện tay vớ bừa. Cái này cũng không sao, dù sao ta đi sau trả tiền cho cô nương là được. Nhưng cô nương ngàn vạn lần đừng có vừa mua hàng xong đã tiện tay đáp xuống đất, trong miệng nói mấy tiếng đại loại như đồ dỏm, mất vui, chẳng ra gì các loại ngay trước mặt chủ quầy như vậy chứ."
Thanh niên khóe miệng đã biến thành méo xệch, khổ sở nói.
"Hừ! Không ra gì là không ra gì, việc gì phải giả bộ chứ. Thôi ta đói rồi, chúng ta mau tìm một chỗ ăn cơm đi."
Vị cô nương kia dù vẫn còn không vui, nhưng dù sao cũng không muốn tiếp tục ở đề tài này nữa. Sau khi xoa xoa bụng liền thốt ra một câu.
"Vậy được, vậy được. Ăn cơm là tốt, việc gì phải ở bên ngoài này chạy loạn như vậy chứ. Đi, chúng ta tiến về tửu lâu ở đằng trước kia dùng bữa."
Thanh niên nghe thấy lời này quá đỗi vui mừng, vội vàng cười nói. Theo sau hai người liền hướng về một tửu lâu ba tầng cách đó hơn mười trượng đi tới.
Mà hai người một nam một nữ này không phải ai xa lạ, chính là Lý Phàm và Vũ Vũ. Lại nói sau mấy ngày hành trình, vị Vũ cô nương này không biết từ khi nào xưng hô với Lý Phàm đã từ Phàm huynh thành tiểu Phàm, còn bản thân thì biến thành "Đại tỷ tỷ". Mà không biết có phải do bị nhốt quá lâu không, vị tỷ tỷ này hiện giờ ra ngoài nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cái gì cũng thấy khác lạ. Đi đến đâu là quậy tưng bừng tới đó, vô cùng vui vẻ. Nhưng Lý Phàm đi cạnh lại chẳng thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm giác đầu to như cái đấu, sắp sửa phát điên tới nơi. Hắn đang cần trải nghiệm, cần lĩnh ngộ để đột phá Thần Kết cảnh, nhưng cứ suốt ngày phải đi giải quyết hậu quả cho vị bà cô này, chưa phát điên đã là may. Còn muốn đột phá? Đột phá cái rắm a. Ngay cả tiểu Bạch còn phải sợ hãi quay trở về trên vai của hắn, vị tỷ tỷ này mức độ kinh khủng thế nào có thể suy ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...