TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 40: Thái bình thị phụ khả đàm phong.
Lại nói thiếu niên Tỉnh Ngôn có được thanh "Bảo kiếm" ngoài ý, lập tức hớn hở xách nước ra mài, hy vọng mài cho sáng hơn một chút, đến lúc đem ra tiệm cầm đồ, có thể có được giá tiền tốt.
Chỉ là, Tỉnh Ngôn cảm thấy hơi kỳ quái, bản thân đã mài rất lâu, nhưng ngoài bùn sình cỏ rác bám trên mũi kiếm trôi sạch, còn thân kiếm vẫn mang một sắc xám ảm đạm, thủy chung vẫn không xuất hiện sự thay đổi rõ ràng nào.
Lài mài xẹt xẹt thêm hồi nữa, kết quả vẫn không có gì khởi sắc. Tỉnh Ngôn thầm than xong rồi, lòng nghĩ dù sao đây cũng là vật nhặt được, đem cầm đại chắc cũng được vài đồng tiền. Nhưng y xem kỹ lại, thấy thanh "Bảo kiếm" này giống như rất cổ xưa, nói không chừng chính là đồ cổ. Đợi đến chiều đem ra "Thanh Phù Cư" nhờ Chương lão thẩm định hàng, có khi vận khí tốt, có thể cầm được một hai lượng bạc trắng cũng không chừng.
Thế là, thiếu niên liền đứng dậy, lấy một miếng vải bố khô ráo ở trong nhà, lau chùi sạch sẽ nước bám trên kiếm. Lại quay vô nhà tìm một hồi nữa, kiếm được một mảnh vải bố lớn đã rách, vừa hay bao bọc hết thanh kiếm này, lại dùng dây tết từ cỏ tranh quấn lấy mấy vòng ở bên ngoài, rồi thuận tay đặt nó tựa vào tường đất cạnh cửa.
Thu xếp xong tất cả, Tỉnh Ngôn đi tới chỗ một khối đá bằng trước nhà không xa, giúp mẹ phơi mấy tấm da thú tích cóp từ trước đến giờ, mấy tấm da thú này nhà chỉ dùng có vài tấm, phần còn lại nếu như cất thời gian dài không đem ra phơi nắng, thì mười phần đến tám chín sẽ bị côn trùng gặm cho lỗ chỗ. Nếu để như thế, chỉ có nước đem đống da đó ra bán rẻ mạt mà thôi.
Bận rộn một hồi, lại xách cây sáo ngọc "Thần Tuyết" ra luyện tiếp một trận cho đến lúc ăn trưa.
Bởi vì Tỉnh Ngôn quay về bất ngờ, mẹ Tỉnh Ngôn liền lấy thịt hoẵng phơi khô treo trên tường, cắt một miếng đem nướng cho con trai dùng cơm.
Nói đến loại hoẵng này, chỉ vì bọn chúng nhanh nhẹn giỏi chạy trốn, nhảy nhót trên đá núi như trên đất bằng, cho nên đám sơn dân ở ngoại thành Nhiêu Châu gọi chúng là "Sơn dương". Nếu không hạ thuốc hoặc đặt bẫy kẹp, loại "Sơn dương" này không dễ gì săn được.
Dùng cơm xong, Tỉnh Ngôn liền chào mẹ, hào hứng lên đường trở lại Nhiêu Châu thành.
Lão Trương đầu cha Tỉnh Ngôn, sáng sớm đã đi săn ở các khe núi lân cận. Tỉnh Ngôn rời nhà đi chưa xa lắm thì nhìn thấy trong một hẻm núi sâu gần đường núi, thân ảnh của cha y đang lúi cúi đặt bẫy, liền hướng về chỗ ấy chào một tiếng lớn. Lão Trương đầu nghe tiếng con trai hô, quay đầu nhìn Tỉnh Ngôn cười cười, vẫy vẫy tay, lại cúi người luồn vào trong lùm cây.
Khi Tỉnh Ngôn đến Nhiêu Châu thành, mặt trời đã ngã về Tây. Tỉnh Ngôn không dám lề mề, vội nhắm hướng tiệm cầm đồ "Thanh Phù Cư" duy nhất trong thành mà chạy.
Nói đến "Thanh Phù Cư" này, theo lý, chiêu bài của tiệm cầm đồ thế này, đều lấy chữ "Đương" (cầm) làm chữ cuối. Nhưng lão bản Chương đại chưởng quỹ của Thanh Phù Cư, lại rất hâm mộ khí khái của sĩ tộc, muốn chiêu bài của cửa hiệu phải độc đáo khác người, lấy chữ "Cư" làm chữ kết thúc, dưới con mắt của Tỉnh Ngôn, hai chữ "Thanh Phù" và chữ "Cư" đặt cùng nhau, thật chẳng ra cái gì cả.
Bất quá, Nhiêu Châu thành cũng không quá lớn, tiệm cầm đồ này của lão dù sao cũng đã có nhiều năm, mọi người đều quen cách gọi thế. Nói không chừng nếu "Chương quản gia" một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, lại đổi tên thành "Thanh Phù Đương", mọi người có khi còn cảm thấy khó chịu không thích.
Lại nói, Chương lão bản của Thanh Phù Cư cũng là người có chút tính khí cổ quái, thiên sinh không tin tưởng bất kỳ ai ngoài mình, rất sợ thuê người khác làm người làm, nếu định giá hàng quá cao thì chẳng khác nào lấy dao khoét vào thịt lão. Do đó, sau một hai lần thuê người khác quản lý quầy, nhưng trong lòng vẫn suốt ngày suốt đêm nghi thần nghi quỷ, Chương lão bản tự mình thượng trận, bản thân đứng quầy đảm đương việc định giá luôn. Qua một thời gian, người khác đối với lão đều gọi là "Chương quản gia" cho tương xứng.
Còn Trương gia Tỉnh Ngôn, đối với Chương quản gia này mà nói, cũng không phải xa lạ gì. Thấy Tỉnh Ngôn tiểu ca hôm nay đến, trên lưng đeo xeo xéo một vật, Chương quản gia nhướng mày cười nói đón thiếu niên:
"Trương gia tiểu ca, hôm nay lại có dã vật gì đến cầm đây?"
Thì ra, lúc trước cha Tỉnh Ngôn nếu săn được thú sống, bận rộn không rời tay thì kêu Tỉnh Ngôn mang đến Thanh Phù Cư, cầm đại lấy chút tiền. Thú sống nếu dưỡng trong nhà, hao phí thức ăn, đối với nhà nghèo là hết sức hoang phí. Còn Chương quản gia này vừa hay là người thích thưởng thức sơn trân dã hóa tươi sống, trong tay lại có tiền. Do đó, sau vài lần phối hợp ăn ý với nhau, Chương quản gia này đối với Tỉnh Ngôn tiểu ca đến "Cầm cố" dã vật, luôn là trông mòn con mắt. Đến mức lão thường cầu nguyện cho cha Tỉnh Ngôn không bán được dã vật, có điều chuyện này không để cho người khác biết thôi.
Nghe Chương quản gia hỏi, Tỉnh Ngôn vội giống như tự hiến bảo, đem cuộn vải bố đeo sau lưng xuống, cẩn thận đặt trên quầy, ca ngợi:
"Chương quản gia à, hôm nay ta không phải đến cầm cố dã vật. Đêm qua ta lên Mã Đề Sơn, tình cờ đào được một bảo bối, đem đến đây cầm! Ách...ngài khoan chớ nhíu mày...đây là đồ cổ đó!"
Tỉnh Ngôn vừa nói vừa thận trọng mở tấm vải bố bao ngoài. Một mặt mở, một mặt còn nói Mã Đề sơn nhà y, mọi người đều nghe nhiều đến điển cố "Dấu chân ngựa trời", nhằm chứng minh vật y đào ở đó, rất có khả năng chính là đồ cổ quý giá!
Lại nói Chương quản gia, tuy lúc đầu nghe Tỉnh Ngôn không phải đem dã vật đến, có vài phần thất vọng. Nhưng kế tiếp bị Tỉnh Ngôn tuyên truyền một phen, lập tức cũng dậy hứng thú: Chỉ thấy một già một trẻ này, cùng khách nhân và người làm ở bên, cả đám đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tấm vải bố đang mở dần trong tay Tỉnh Ngôn, muống xem đồ cổ trong tay thiếu niên rốt cuộc là vật gì.
..........
..........
.............
Cuối cùng, trong sự mong chờ của mọi người, tấm vải bố rách cũng mở ra toàn bộ, lộ ra bảo bối bên trong.
"Á!" Vừa nhìn thấy vật trong tấm vải bố, tiếng khoa trương của Tỉnh Ngôn chợt ngưng, thay vào đó là một tiếng la kinh hãi phát từ phế phủ!
Thì ra, bảo kiếm cổ xưa vốn được bọc trong vải bố, lại không biết lúc nào đã biến thành một thanh sắt rỉ!
"Khà khà khà....", chúng nhân hết sức mong chờ, đợi xem vật báu, đến lúc nhìn thấy thanh sắt hoàn toàn rỉ sét, hình dáng thê thảm, tức thì bạo phát một trận cười như sấm!
"Khặc..khặc...!....ta nói Tỉnh Ngôn tiểu ca, ngươi chớ trách ta! Đồ cổ của ngươi, hà hà..."Cổ" thì đúng là rất cổ! Nhưng nếu nói là bảo bối, khà khà...,còn cách xa lắm! Khà khà...!"
Mấy câu châm chọc này chính là phát ra từ vị Chương lão bản đang cười sặc sụa. Chương quản gia không hổ là người đứng quầy định giá lâu năm, tuy đang ở trong tình trạng "Cười gần chết", vẫn không quên bình phẩm công chính giá trị vật cầm của khách nhân.
"Ta thấy, Trương tiểu ca à, cây "Sắt cổ" của ngươi, đem về nhà làm cây cời bếp đi. Ở chỗ lão phu, vật này một đồng tiền cũng không cầm!"
Xem ra Chương lão đầu nhân, một chút cũng không niệm tình cầm cố dã vật thường ngày của Tỉnh Ngôn.
"Ách...khặc..." Tỉnh Ngôn lúc này đã đỏ mặt tía tai, lời nói cũng có chút yếu thế vang lên, "Vậy thì, Chương quản gia, liệu có thể cầm cho ta được vài đồng hay không? Đây, đây đúng là một thanh bảo kiếm! Ta cũng không biết sao đột nhiên lại biến thành một thanh sắt rỉ!"
"Khà khà khà...", lời nói lộn xộn của Tỉnh Ngôn, lại dẫn đến một trận cười vang của đám người xem.
"Tiểu ca về đi!...lần tới hãy đem dã vật tươi sống đến cầm cố, đừng để ý mấy lời chọc ghẹo vừa rồi của ta. Cất cây sắt này lại rồi đi đi!..."
"Lần tới gặp!"
Vừa nghe dứt lời của Chương quản gia, Tỉnh Ngôn đang mơ hồ cũng biết chuyện hôm nay không làm được rồi, chỉ đành quấn đại thanh sắt vào trong tấm vải, trong tiếng cười ầm ầm, vắt giò bỏ chạy!
Trên đường quay về Hoa Nguyệt Lâu, Tỉnh Ngôn hết sức xấu hổ, trong đầu đầy nghi vấn:
"Sao, sao có thể như thế chứ? Chẳng lẽ lúc sáng ta mài kiếm thấm nước, buổi chiều liền bị rỉ sét sao?"
"Không đúng! Sau khi mài xong ta còn lau chùi khô ráo. Hà huống cho dù không chùi khô ráo, chỉ qua một buổi chiều, cũng không thể rỉ sét nhiều đến như thế?" Tỉnh Ngôn lập tức phủ định suy nghĩ vừa rồi.
"Đúng rồi!" Tỉnh Ngôn dường như nghĩ đến gì đó, "Lẽ ra cho dù rỉ sét như thế, cũng không thể từ một thanh kiếm biến thành một thanh sắt được?"
"Không phải bị người khác thầm đánh tráo chứ?"
Tuy Tỉnh Ngôn cũng không cảm thấy trên đường có quái dị gì, nhưng đã nghĩ vậy, e rằng chỉ có giải thích đó mới có thể hợp lý.
Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn luôn nghi thần nghi quỷ không nhịn được ngừng chân lại, đem cuộn vải bố trong tay tháo ra. Y muốn xem xem cây sắt đó, phải chăng còn có giá trị lợi dụng gì. Nếu quả thật vô dụng, không bằng thuận tay vứt đi, khỏi phải mang theo cho nặng tay.
"Á!"
Vừa nhìn thấy, Tỉnh Ngôn lập tức đứng đờ người ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...