Chương 3: Hành trình chính tại, thu thủy doanh doanh xứ
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Lại nói giữa trưa hôm nay, Tỉnh Ngôn đang xăng xái như con thoi giữa đống bàn ghế ở Đạo Hương tửu lâu, bỗng nghe ngoài tiếng huyên nào ầm ĩ của bọn uống rượu, trong đó có thanh âm nữ nhân trong trẻo nhẹ nhàng truyền lại, rất giống tiếng của giọt sương óng ánh sớm mai, trong ánh sáng ngũ sắc rơi vỡ trên đá xanh.
“ Ái, thanh âm của “ả” nào nghe thật sướng tai à!”.
Thiếu niên tự phụ hiểu nhiều biết rộng bất giác ngơ ngẩn, vội vàng ở trong đống âm thanh hỗn tạp vểnh tai lên, cố gắng tìm kiếm chuỗi thanh âm mỹ diệu đó.
“Gió lại vách ngăn, ba, phần, say …sau khi uống thì bắt đầu đàm luận, mười, dặm, hương! Thành thúc, không tưởng được tiệm rượu này cũng phong nhã quá”.
Nghe khẩu âm của nàng, rõ ràng không phải người địa phương, dường như là tiếng Quan thoại của khách thương phương bắc. Hắn đang phân tích thì lại nghe tiếng cười nói của một lão già:
“Đúng thế, câu đối này rất có ý tứ. Cũng hay, đi đường lâu như thế, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi”.
Ước chừng lão giả này chính là Thành thúc mà thiếu nữ gọi. Lời nói vừa dứt, thì nghe một thanh âm thô hào gọi lớn:
“Tiểu nhị! Dắt ngựa của chúng ta xuống, cho nó nước ngọt cỏ ngon đầy đủ”.
Chắc hẳn, hán tử thô hào này là xa phu của thiếu nữ và Thành thúc.
“Ngài cứ yên tâm đi! Xin mời lên lầu!”.
Giọng hô của tiểu Hồ dưới lầu cất lên, vừa đủ chuyên nghiệp đủ êm ái.
Không biết sao, nhĩ lực của Tĩnh Ngôn gần đây đã biến đổi càng lúc càng nhạy bén. Tuy dưới lầu cách xa như thế, nhất là thanh âm của lão già cũng thật không lớn, nhưng khi y có ý tĩnh tâm ngưng thần, không ngờ ở trong khối hỗn loạn của tiệm rượu, phân biệt rõ mỗi một âm tiết thanh điệu của đoạn đối thoại đó.
Cái hay của việc nhờ vào nhĩ lực tốt này là nghe được thiếu nữ có thanh âm ngọt ngào đó đang lên lầu, Tỉnh Ngôn không tránh khỏi hưng phấn trong lòng, tranh thủ nhân cơ hội mang thức ăn cho khách nhân, cố gắng nhìn về phía đầu cầu thang mấy lần. Dẫu sao, bình thường ở trong Nhiêu Châu tiểu thành này, cũng hiếm khi thấy được nhân vật mới mẻ xuất chúng như vậy.
Trong ánh mắt chờ đợi của thiếu niên, người thiếu nữ đó và Thành thúc của nàng cuối cùng cũng lên đến lầu trong sự mong ngóng kỳ vọng. Họ đi đến một chỗ trang nhã sát cửa sổ ngồi xuống. Người xa phu không lên, đoán chừng là thân phận quá thấp, nên ở trong đại sảnh dưới lầu dùng vài món ăn qua loa.
Thấy hai người ngồi xuống, Tỉnh Ngôn vội chạy lên chào, thuần thục hỏi hai người muốn ăn gì, dĩ nhiên hắn cũng thuận tiện ngắm tiểu cô nương mấy cái. Vừa nhìn thiếu nữ, lòng hắn có vài phần thất vọng. Tuy thiếu nữ này thanh âm hay như thế, nhưng dung mạo cũng chỉ bình thường. Duy chỉ có đôi mắt là trong trẻo vô cùng, tỏ rõ sự tinh tường, khiến cho cả tướng mạo nàng linh hoạt hơn hẳn.
Thiếu nữ này tuổi vừa mới cập kê, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, váy áo rộng rãi, vội vã cũng nhìn không ra thân thể nàng thế nào. Kỳ thật nhìn được thì thế nào chứ? Thiếu niên vừa lớn lúc này, thì sao có thể chân chính hiểu được chỗ hay của việc thưởng thức thân thể nữ tử. Hiện tại, Tỉnh Ngôn chỉ ẩn ước cảm thấy, thiếu nữ trước mắt này cả người toát ra sức sống khó hình dung được.
Nhìn đến vị đại thúc đó, thanh âm nghe được tuy có vẻ già nua, nhưng gương mặt tịnh không đầy nếp nhăn như trong tưởng tượng. Dường như vị đại thúc này rất giỏi đạo dưỡng sinh, gương mặt quắc thước tinh anh.
Quan sát hai người rồi, Tỉnh Ngôn bắt đầu đánh giá trong lòng:
“Ườm, thiếu nữ này so với Tiểu Mai, chỉ dễ thương hơn một chút. Bất quá Thành thúc này, so với Thanh Hà lão đạo thì tinh thần cao hơn nhiều à!”.
Tuy trong lòng hắn suy nghĩ lung tung, nhưng tay vẫn linh hoạt không chút chậm chạp. Tỉnh Ngôn thành thục hướng về hai vị khách nhân ngoài vùng, giới thiệu mấy món ăn ngon của Đạo Hương tửu lâu.
“Khục khục, vị tiểu ca này…”
Đúng khi vị tiểu cô nương đó nóng lòng muốn thử món giò heo bốc khói nghi ngút thì bỗng nghe Thành thúc lên tiếng hỏi. Lão thậm chí phải ho mấy tiếng mới lôi được thiếu niên đang xuất thần chăm chăm nhìn thiếu nữ ngây thơ quay về với hiện tại.
“Không biết khách quan có phân phó gì?”
Tỉnh Ngôn vội vàng đáp. Thấy y đã bình tĩnh, Thành thúc liền hòa ái hỏi:
“Là thế này, tiểu ca có biết gần đây có danh thắng cổ tích gì không? Đặc biệt là danh sơn thắng cảnh gì đó. Tiểu thư nhà ta muốn du ngoạn quanh phụ cận Nhiêu Châu một chuyến”.
“Hà! Ông hỏi ta có thể coi là hỏi đúng người rồi!”.
Vừa nghe lão giả hỏi thế, thiếu niên lập tức mồm năm miệng mười:
"Trương Tỉnh Ngôn tôi không dám mạnh miệng, nhưng chỉ nói thắng cảnh của Nhiêu Châu thành này, Trương Tỉnh Ngôn tôi là quen thuộc nhất!”.
Thế là một già một trẻ, mắt trừng miệng há nghe thiếu niên trường thiên đại luận diễn giảng.
Tên hầu bàn này, đem cảnh trí của Nhiêu Châu thành ào ào nói qua pha chút hài hước, vô luận là góc xó nào cũng không bỏ sót, lại kể mạch lạc phân minh, có ngọn có ngành.
Xem ra, Tỉnh Ngôn không hổ là đệ tử đắc ý của Quý lão học cứu, huấn luyện khắc khổ trường kỳ, hiện tại cuối cùng cũng phát huy được công dụng! Đúng là:
‘Hốt phát cuồng ngôn kinh mãn tọa, lưỡng hoằng minh mị nhất thời hồi!’
“Tỉnh Ngôn ! ! !"
Ngay khi Thành Thúc muốn lên tiếng ngắt lời thiếu niên thao thao bình luận, bỗng nghe sau lưng thiếu niên này, chợt có một tiếng gào lên, sau đó hai người già trẻ vô cùng kinh ngạc nhìn thiếu niên lập tức ngưng bặt, ôm đầu lủi như chuột chớp mắt đã biến mất ở trước mặt…
“Khách quan người chớ nghe tiểu tử đó huênh hoang. Y cả ngày không lúc nào đàng hoàng! Ngài xem món ăn này đều muốn nguội rồi, nhị vị hãy dùng trước đi. Không đủ thì xin gọi thêm!”.
“Hà hà, kỳ thật tiểu điếm cũng không có đặc sắc gì khác – chỉ là món ăn đặc biệt ngon! Số lượng đặc biệt đủ! Lại còn không quá đắt! Khà khà!”.
Không biết có phải được trướng phòng( thủ quỹ) báo hay không, mà Lưu chưởng cự mồm mép “đặc biệt” này, bỗng xuất hiện ở đương trường như thần binh thiên tướng, kịp thời tống cổ thiếu niên hầu bàn đang cản trở khách nhân có khả năng tiêu tiền.
“A, tiện thể làm phiền chưởng cự, gọi dùm vị tiểu ca khi nãy lại đây, lão hủ đang có mấy chuyện quan trọng hỏi y”.
Nghe ngôn ngữ khoa trương của Lưu chưởng cự, dáng vẻ của Thành thúc vẫn không có gì nôn nóng.
"Ách ! "
Lần này, đến phiên Lưu chưởng cự lúng túng. Dẫu sao nhu cầu của khách vẫn là số một, chỉ đành thất vọng quay đi, lại kêu Tỉnh Ngôn qua. Chỉ là, hắn nhân lúc người ta không chú ý, nhỏ giọng uy hiếp bắt thiếu niên nhất định phải chú ý hầu hạ khách nhân, cố gắng không được ảnh hưởng đến việc ăn uống của bọn họ. Sau đó, Lưu chưởng cự này xấu hổ biến mất sau quầy hàng, chờ đợi tình trạng bất ngờ kế tiếp xảy ra.
Có kinh nghiệm rồi, lần này Thành thúc hỏi thiếu niên rất dứt khoát, ở lân cận Nhiêu Châu thành này, thực chất có dãy núi nào đẹp để du ngoạn không.
Nghe Thành thúc hỏi, thiếu niên không muốn làm mất mặt người Nhiêu Châu, gãi đầu cả buổi, sau một phen vò đầu bứt tóc, chỉ có thể nói với lão giả trước mặt thế này:
“Không sợ ông cười chê, Nhiêu Châu thành chúng tôi tuy danh thắng cảnh đẹp rất nhiều, nhưng ở ngoại thành thực sự không có danh sơn nào có giá trị cả”.
“Trong vùng Bà Dương hồ cách Nhiêu Châu thành không xa, có không ít đồi núi. Nhưng theo tôi thấy, cũng chỉ là bình thường. Chỗ có thể coi được, lại cách quá xa Nhiêu Châu này. Gần Nhiêu Châu thành này...ách, nhà tôi cũng có một vùng núi tổ sản, tuy chiếm diện tích lớn, nhưng thế núi thấp, chỉ có thể coi là một mỏm núi”.
“Úi! Gần nhà ngươi có núi à?”
Vừa nghe lời nói của Tỉnh Ngôn, thiếu nữ đó lập tức bỏ qua dĩa giò heo trước mắt, cảm thấy rất hứng thú, truy hỏi thiếu niên:
“Tên ngọn núi của nhà người là gì? Còn chưa có tên sao? Chưa có tên thì ta sẽ cho một cái tên!”
"A!"
Thấy thiếu nữ nhiệt tình như thế, thiếu niên cũng cười lại vui vẻ, đáp:
“Ngọn núi nhà tôi, mọi người đều gọi nó là ‘Mã Đề Sơn’. Bởi vì những người lớn tuổi ở gần nói rằng, ngọn núi này năm xưa thiên mã của Ngọc Hoàng đại đế cưỡi để hạ phàm, lúc chạy quanh ùn đất tạo ra Bà Dương Hồ, trước khi phi thiên lại giậm chân xuống một cái. Mã Đề Sơn nhà tôi, chính là dấu chân của con ngựa này”.
Nghe được mấy từ “Mã Đề Sơn” này, cặp mắt của Thành thúc và thiếu nữ đồng thời sáng lên:
“Lại có cố sự thú vị này à! Không biết vị đại ca này có thể dẫn ta đi xem hay không?”
Thiếu nữ này trải đời chưa nhiều, đúng lúc không biết nên làm sao để tiêu phí thời gian buổi chiều.
“Ườm…, vừa hay đưa tiểu thư cùng đi xem. Này, vị tiểu ca kia, nếu ngươi nguyện ý vất vả một lần, đỉnh ngân lượng này sẽ thuộc về ngươi!”
Thành thúc này luôn bình tĩnh ổn trọng. Bất quá thiếu niên nhạy bén có thể nhìn ra, vị thành thúc này không chỉ là vì thiếu nữ cảm thấy hứng thú mới phí lòng tốn tiền thu xếp, mà rõ ràng bản thân cũng đã động hứng thú.
“Thật không hiểu à! Hoang sơn đó có gì đáng xem? Hai người vùng ngoài này thật có hứng trí, chẳng lẽ thật sự bị cái truyền thuyết hoang đường của ta làm động tâm? Bất quá đỉnh ngận lượng này không dễ kiếm, ngang với tiền công hai ngày làm việc của ta rồi…”
“Ồ! không ổn rồi! Lão đầu này làm sao khẳng khái như thế chứ? Ngân lượng này không phải là giả chứ?”
Thiếu niên đang suy tính hơn thiệt, đột nhiên cảm thấy hai con mắt sáng lấp lánh, đang chăm chú vào mình – Thì ra chính là thiếu nữ đó, thấy y lúc linh hoạt mau mắn, lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cảm thấy hết sức hứng thú, đang ghim cặp mắt vào y.
Không biết duyên cớ gi, thiếu niên bỗng cảm thấy rất xấu hổ, cái da mặt vốn đã luyện qua vô số lần với Thanh Hà lão đạo, lại lần đầu tiên khẽ ửng đỏ lên!
Đợi Thành thúc và người thiếu nữ đó dùng cơm xong, bọn họ không lập tức theo Tỉnh Ngôn đi du lãm Mã Đề Sơn, không phải là vì bọn họ mất hứng thú, trở quẻ, mà là vì vị tiểu cô nương đó tạm thời lại quyết định muốn tham quan một vòng trong thành trước, cảm thụ một chút nhân tình phong thổ của Nhiêu Châu thành. Thành thúc cũng không có phản đối gì, hướng dẫn viên Trương Tỉnh Ngôn cũng không có ý kiến, dù sao trốn học buổi chiều cũng không phải lần đầu. Vô luận là đi du ngoạn Mã Đề Sơn hay là du ngoạn trong Nhiêu Châu thành, bản chất cũng không khác biệt.
Thế là, Thành thúc cùng thiếu nữ đó dưới sự hướng đạo của Tỉnh Ngôn, bắt đầu đi loanh quanh trong Nhiêu Châu thành.
Đúng như đã nói trước đó, Nhiêu Châu kỳ thật tịnh không là đại thành, quy cách thành nội so với thành trì khác trong thiên hạ cũng không có khác biệt nhiều, không ngoài liễu dọc đường đi, mua bán trên phố, không có chỗ nào đặc biệt cả.
Lúc đó tuy còn chưa có dạng sắp xếp nếp sống thành quách thập cảnh, nhưng Trương Tỉnh Ngôn mặc dù theo Quý lão tiên sinh đọc qua thi thơ, nhưng vì áp lực sinh kế, không tránh được “Ba ngày đánh cá, hai ngày bẫy chim’, thường thường không thể không trà trộn vào phố chợ. Nhưng y xưa nay thông minh, cái học được so với đám đồng môn áo đẹp cơm no, còn thông thấu tinh thâm hơn nhiều.
Nhân đó, tuy phố phường Nhiêu Châu bình đạm không đặc biệt, nhưng thiếu niên không tránh được thường thường mượn đề tài nói chuyện, cảnh vật đơn đơn giản giản, cũng được đặt tên cao nhã như “Cổ miếu Phạm Chung”, “Thu hà tú sắc”, “Lưu thủy nhân gia”, “Hoàn thành phỉ thúy”, “Tiểu thành đăng hỏa”, lại kết hợp với những chuyện lạ nghe được từ thực khách tam giáo cửu lưu ở Đạo Hương Lâu, đem cảnh vật vốn không có gì đặc sắc, nói có sách mách có chứng nghe êm ái như đếm châu báu trong nhà. Ngôn từ thú vị có hư có thực, không chỉ hấp dẫn thiếu nữ đó, mà ngay cả Thành thúc dày dặn sự đời cũng thường gật đầu khen ngợi.
Du ngoạn quá nửa buổi chiều, ba người đã quen thuộc hơn, đặc biệt là hai người trẻ tuổi, càng tự nhiên hơn nhiều so với lúc bắt đầu.
Tỉnh Ngôn đã biết vị đại thúc đó gọi là Thành thúc, chỉ có danh tính của thiếu nữ đó là còn mù mờ. Tuy nếp sống nam nữ phố chợ lúc bấy giờ không câu thúc như đời sau, nhưng tính danh của nữ tử vẫn không thể dễ dàng nói với nam tử không quen. Thế là thiếu niên thường bối rối không biết xưng hô thiếu nữ đó thế nào, cuối cùng nhịn không được hỏi Thành thúc danh tính của thiếu nữ đó.
Không ngờ, thiếu nữ đó hợp ý với Tỉnh Ngôn, nghe y hỏi, liền hơi mất tự nhiên chủ động nói tên luôn:
“Ta gọi là Cứ Doanh”.
“Ta gọi là Trương…”
Đúng lúc Tỉnh Ngôn cũng muốn nói ra tên của mình, ai ngờ Cứ Doanh khẽ cười nói:
“Ngươi gọi là Tỉnh Ngôn! Giọng của lão bản ngươi hung dữ như thế, sớm đã réo tên ngươi khắp cả con đường đều nghe thấy rồi! hihi…”.
Không cần nhắc cũng biết lại xảy ra một phen đùa giỡn của đôi nam nữ thiếu niên này nữa. Lại nói khi họ đi qua tiệm tạp hóa Lý Ký, do tâm tính của thiếu niên, trong ngôn ngữ Tỉnh Ngôn không tránh được lộ ra ý tán thưởng Lý Tiểu Mai, thế là Cứ Doanh nhịn không được cười nhạo hắn chưa thấy qua mỹ nữ chân chính.
Nghe thần tượng trong lòng bị người khinh thị, thẩm mỹ quan của bản thân càng bị hoài nghi, thiếu niên liền không tránh khỏi có chút hổ thẹn sinh giận, bực tức nói:
“Cứ Doanh, tuy Tiểu Mai có thể nhìn không bằng mấy nữ tử xinh đẹp bên ngoài, nhưng trong Nhiêu Châu Thành này, theo ta cũng là số một số hai!”
Lúc này, vì tranh thắng, y đã đem Tiểu Mai - đệ nhất mỹ nữ trong phương viên hai con đường này, tâng bốc lên thành số một số hai toàn thành.
Không tưởng được, Cứ Doanh nghe vậy, có thêm hứng thú truy vấn:
“Vậy Tỉnh Ngôn ngươi biết bên ngoài có nữ tử xinh đẹp nào?”
“Cái này…”
Khí thế của Thiếu niên đang hung dữ, bị hỏi thế liền nghẹn lại. Suy cho cùng, địa giới xa nhất bản thân hắn đã đi cũng không quá Bà Dương huyện đông nam Nhiêu Châu.
Nhìn hai người trẻ tuổi đấu khẩu, Thành thúc cũng không can thiệp, chỉ giữ nét cười cười thường trực.
Đứng ngẩn một lúc lâu, Tỉnh Ngôn dù sao cũng thường hoạt động ở tửu lâu, tâm tư linh hoạt, nhìn lúm đồng tiền của Cứ Doanh, nghĩ nhanh một chút liền có tính toán, lên tiếng nói:
"Ài, nữ tử xinh đẹp bên ngoài, ta đương nhiên biết. Đứng đầu đương nhiên là Khuynh Thành công chúa, con gái hoàng đế bệ hạ của chúng ta. Đám khách Đạo Hương Lâu, đều loan truyền mỹ mạo của nàng ta. Bọn họ kiến thức nhiều, có thể công nhận nàng ta là thiên hạ đệ nhất, nghĩ cũng chắc không sai".
Thiếu niên thông minh, đầu tiên đã chọn ra một vị đệ nhất mỹ nữ được thiên hạ công nhận, bảo đảm đứng ở thế bất bại, sau đó mới bắt đầu phản kích:
"Đương nhiên, mọi người đều biết Khuynh Thành công chúa xinh đẹp, vậy ta sẽ đề cử một ví dụ sẵn có".
Nói đến chỗ này, Tỉnh Ngôn cố ý ngừng lại.
"Ấy, ví dụ sẵn có, ở chỗ nào chứ?".
Quả nhiên thiếu nữ liền trúng kế.
"Đó chính là cô!, hì hì..."
Đang chuẩn bị nhìn Cứ Doanh có phản ứng khoa trương gì, không tưởng được nàng lại chỉ cười bẽn lẽn, không nói tiếp gì.
Thời gian qua rất nhanh, tuy Nhiêu Châu thành không lớn, nhưng thong thả đi một vòng, bất tri bất giác cũng đến lúc mặt trời chìm về tây. Đợi sau khi giảng giải xong cố sự giếng nước ở ngõ trúc và một vị quả phụ bi khổ động lòng, Tỉnh Ngôn liền cùng hai người bọn họ ngồi xe ngựa đi về Mã Đề Sơn.
Ở trên xe, thỉnh thoảng Tỉnh Ngôn lại phát hiện, trên lông mi của Cứ Doanh còn ẩn ước lóng lánh một chút lệ quang, ước đoán là thiếu nữ đơn thuần này, còn chìm đắm trong cố sự thê mĩ động lòng mà y vừa giảng giải.
"Con gái đúng là đa sầu đa cảm à!"
Thiếu niên quyết định, lần tới khi kể cố sự với đám tiểu cô nương, đều đem kết cục cải biến thành đại đoàn viên.
Nhờ phúc của bọn người Cứ Doanh, lần này trên đường, có rất nhiều chuyện là lần đầu trong đời thiếu niên Tỉnh Ngôn:
Lần đầu ngồi xe ngựa.
Lần đầu không dùng hai chân mình quay về nhà.
Lần đầu...tiên trong cuộc đời này hắn chạm được thân thể của thiếu nữ.
Cái lần đầu này, là lúc xe ngựa đi vòng, do tác dụng quán tính, thiếu nữ hơi ngã về bên hắn, cánh tay tựa vào khuỷu tay của hắn. Tuy chỉ là một thoáng, một cái chạm nhẹ nhàng, nhưng đã làm cho thiếu niên có dũng khí này tim đập loạn dọc đường đi!
Đợi lúc đến Mã Đề Sơn, thì nắng chiều đã chệch tây. Hào quang của trời tây chiếu xéo lên Mã Đề Sơn, đem toà núi nhỏ bình thường này trang trí thành như một tòa hồng ngọc điêu khắc quang hoa lưu động. Cây cỏ xanh tươi trên sườn núi lúc đó cũng như được phủ một màn phấn đỏ.
Có thể là khi trước Tỉnh Ngôn không có lời gì khoa trương Mã Đề Sơn, Cứ Doanh cảm thấy Mã Đề Sơn trong ánh chiều, nhìn cũng rất đẹp. Bất tri bất giác, thiếu nữ đã dựa theo phong cách hướng dẫn lúc chiều của thiếu niên, buột miệng tán dương:
"Nắng chiều Mã Đề đẹp quá!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...