TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 167: Dao sắt tiền trần mộng, quỳnh uyên biệt hậu duyên.
"Quỳnh...Dung?"
Vừa từ trong mơ hồ kinh tỉnh trở lại, Tỉnh Ngôn lập tức nhớ đến tiểu muội muội của mình vốn đứng ở đó. Nhưng chỗ muội muội y đứng, hiện chỉ có nữ tử thần ảo đó thong dong đứng, nào có tung tích của tiểu nữ oa khả ái.
Ngập ngừng hô một câu thì thấy nữ tử đó bỗng nhiên nghiêng đầu, hai mắt như điện, lạnh lùng nhìn về phía y. Vừa nhìn vào mắt Tỉnh Ngôn, trong đôi mắt vốn lặng như nước thu của nữ tử bỗng có sự dao động. Nhìn biểu hiện đó, hình như là giật mình đột ngột.
Thấy phản ứng nàng như thế, Tỉnh Ngôn có chút kì quái. Đang định lên tiếng hỏi thì đột nhiên phát hiện thần sắc trên mặt nữ tử đó đã biến thành nộ khí trùng trùng. Còn chưa để y có phản ứng, đã thấy nữ tử diễm lệ như thần tiên đó đột ngột duỗi tay phải ra, sau đó giữa năm đầu ngón tay hình thành một đóa hoa lan nở bung.
"..."
Tuy thần nữ hiện sắc giận trên mặt, nhưng lúc ngẩng đầu duỗi tay lại vô cùng ưu nhã, khiến Tỉnh Ngôn nhìn đến ngẩn ngơ.
Thấy y si ngốc, nữ tử đó càng thêm tức giận, giống như cuối cùng đã hạ quyết định, thu hồi lan hoa trên đầu tay lại, biến nó thành một đóa sen khép cánh.
"Là ngươi kêu ta?"
Thấy dáng vẻ như vẫy chào đó, thiếu niên nửa hồn đã bay lên giữa tầng trời, bất chợt si ngốc.
"Đường chủ cẩn thận!"
Đang khi y như trúng tà, bên cạnh bỗng có tiếng hô kinh hãi vang lên. Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ôm lưng bay lên, bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù. Đợi khi y có phản ứng thì phát giác bản thân đang bị một đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy hông bay lên giữa khoảng không.
Gió núi mát lạnh trên cao lập tức giúp Tứ Hải đường chủ rơi vào cảnh si mê kinh tỉnh lại. Tuy xoay lưng lại nhưng lúc này Tỉnh Ngôn vô cùng tỉnh táo. Một tia linh giác thoát thai từ "Luyện thần hóa hư", bỗng vượt qua Mai tuyết tiên linh sau lưng y, triển khai dò xét trên không trung dãy núi.
Vừa triển khai linh giác, Tỉnh Ngôn bỗng giật mình kinh hãi!
Thì ra linh giác của y đột nhiên phát hiện, trên dãy núi nhấp nhô liên miên, có một tảng đá lớn đột nhiên rời đất, lao như chớp về phía y!
Lúc bắt đầu, tảng đá này từ xa chỉ lớn như một cái bánh chưng, nhưng trong chớp mắt đã che khuất không gian, thế như thái sơn áp đỉnh, từ trên không đè xuống!
Tảng đá này đến nhanh như thế, lại đúng lúc hai người đều bị trọng thương không kịp tránh né. Nhất thời, hai người Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi phiêu diêu trên không đã nằm trong cái bóng của nó. Tựa hồ chỉ chút nữa thôi là hai sinh mạng nhỏ nhoi của bọn họ sẽ bị tảng đá lớn đó hủy diệt.
Biết đến lúc sinh tử quan đầu, thiếu niên trấn tĩnh tinh thần. Dưới tình huống không thể tránh né, hai đại quang luân chói lòa bỗng ngưng kết trên không, lao ra nghênh tiếp khối đá đó. Theo sau quang hoa sáng rỡ lại có một đạo ô quang bám sát, thiếu niên thì phát ra một tràng âm thanh kì dị, nhất thời khiến trên Dao quang kiếm xuất hiện vô số tia chớp, hô ứng với tiếng sấm ầm ì trên trời. Vào lúc khẩn yếu, Tỉnh Ngôn ngoài thi triển Lưu quang trảm còn phi xuất Dao quang kiếm, miệng xướng Thủy long ngâm, cố sức trợ lực cho đòn tấn công của Dao quang kiếm.
Vào lúc y tác pháp thì Khấu Tuyết Nghi đang ôm thân thể y cũng quát khẽ một tiếng, Thánh bích tuyền linh trượng bay lên không, phát tán vô số linh hoa rực rỡ kim quang, sau đó hợp thành một đóa hoa lớn xé gió lao đến khối đá đang áp xuống bọn họ.
"Oanh".
Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, khối đá bị người điều khiển lao tới đã nổ tung, tạo thành một trận mưa đá trên không.
Đối diện với màn mưa đá khắp trời, Khấu Tuyết Nghi lại dùng hết khí lực toàn thân, ôm Tỉnh Ngôn bay né sang bên. Chỉ là, tuy thân pháp của nàng rất nhanh nhưng sau lưng thỉnh thoảng vẫn bị đá vụn bắn trúng. Cho dù như thế, Tuyết Nghi cũng chỉ cắn răng chịu, dùng thân thể che chắn cho đường chủ.
Nghe có tiếng bình bình vang lên, Tỉnh Ngôn làm gì không biết chuyện. Trong lòng rất cảm động, cố sức ngự khởi thần kiếm, mang theo Tuyết Nghi bay đến một chỗ an toàn.
Khi chân đã đặt xuống đất, Tỉnh Ngôn lại lo lắng cho tiểu Quỳnh Dung không biết đang ở đâu, phải chăng cũng bị trận đá vụn bắn trúng. Đưa mắt nhìn về chỗ cũ thì thấy đá vụn khi văng đến cách người nữ tử đó chừng mấy trượng thì đã hóa thành bột vụn rơi lả tả.
Lúc này thiếu niên tâm tư cẩn mật bỗng phát hiện nữ tử thần thái phi phàm đó, đang nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, trên mặt hiện thần sắc khó hiểu.
Bất quá lúc này Tỉnh Ngôn cũng chẳng thể tra cứu sâu xa. Đối với y mà nói, cho đến hôm nay mới chân chính biết được thế nào là pháp lực thông thiên. Đứng trước vị thần nữ bí ẩn có khả năng di sơn đảo hải, Tỉnh Ngôn trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không thể khống chế. Lúc này nào phải là lúc thưởng thức pháp thuật tuyệt thế, hoa dung tuyệt mĩ, tìm cách thoát cái mạng nhỏ này, đó mới là chuyện quan trọng nhất! Chỉ là
"Lưu lại tìm Quỳnh Dung hay là tạm chạy trước đây?"
Thiếu niên cơ mẫn luôn thức thời, nhưng vào lúc hung hiểm này, lại trở nên chần chừ!
Đang lưỡng lự thì bỗng nghe một tiếng hô khẽ, ngữ khí khó tin:
"Quỳnh, Dung?"
"Ách?"
Nghe Tuyết Nghi khẽ hô, Tỉnh Ngôn giật mình vội đưa mắt nhìn, lập tức kinh ngạc đờ mắt!
Thì ra, vị thần nữ tóc như lửa đỏ, uy phong lẫm lẫm đó, không biết vì sao đột nhiên mất đi hết hào quang quanh người. Còn không để y kịp nhìn rõ, trong nháy mắt vị thần ảo nữ tử mặt vẫn còn sắc nghi hoặc đã biến thành tiểu thiếu nữ mà y vô cùng thân quen: Quỳnh Dung!
Lúc này, thân hình dong dỏng của thần nữ đã biến đổi thành như tiểu nha đầu. Chỉ có một chỗ gần giống nhau, đó là trên mặt Quỳnh Dung cũng hiện thần sắc nghi hoặc. Hiện tại tiểu oa nhi này đứng tại chỗ cũ, ngón tay tì lên má, hàm răng trắng bóc đang cắn nhẹ môi, mắt nhìn chăm chăm về phía Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi, thần sắc rất ngu ngơ.
"Quỳnh Dung!"
Theo tiếng hô hoán đầy kích động của Tỉnh Ngôn, tiểu thiếu nữ đang ngẩn ra đó cuối cùng cũng tỉnh lại, lập tức như con thỏ nhỏ nhảy qua phía ca ca, vùi đầu vào lòng ca ca.
Gặp lại được Quỳnh Dung, thật đúng như cách thế trùng phùng, thiếu niên siết chặt muội muội vào lòng. Trong lúc mừng trùng phùng, trong đầu y lại sinh nghi hoặc:
"Chuyện này là thế nào?"
Khi y đang suy nghĩ thì nghe tiểu nha đầu trong lòng đột nhiên cất tiếng hỏi:
"Úy? Lão gia gia đáp ứng giúp muội mau lớn đâu rồi?"
"Vừa rồi còn ở đây mà..."
Quỳnh Dung vô cùng khó hiểu. Chỉ bất quá, vừa ngẩng mặt định hỏi ca ca thì thấy trên mặt ca ca có mấy vết thương, hiện máu đang ứa ra!
Thì ra, vừa rồi tuy là Mai hoa tiên linh đã hứng dùm rất nhiều đá vụn, nhưng trên mặt Tỉnh Ngôn vẫn bị mấy mảnh đá bay xước qua, để lại vài vết cắt sâu.
Thấy ca ca chảy máu, Quỳnh Dung lập tức vừa kinh vừa giận, vội giãy khỏi lòng Tỉnh Ngôn, tức giận hỏi:
"Ca ca, là ai đánh huynh? Muội sẽ giúp huynh đánh trả!"
Thoại âm chưa dứt, đôi chu tước hồng quang sáng rỡ đã bay xuống hai tay.
"Ách..."
Thấy Quỳnh Dung tức giận đỏ mặt, Tỉnh Ngôn ngập ngừng chốc lát, quay mặt nhìn Tuyết Nghi, sau đó khom người hòa ái đáp:
"Quỳnh Dung, không ai đánh ta cả. Chỉ là ca ca đi đường không cẩn thận vấp té, bị đá cào vào mặt thôi".
"Ồ! Ra là vậy..."
Nghe ca ca nói, Quỳnh Dung lập tức bình tĩnh, thu binh khí lại, nó nhón chân muốn chùi máu cho ca ca. Tuyết Nghi tỷ của nó, lúc này cũng thấy vệt máu trên mặt Tỉnh Ngôn, tức thì giật mình, vội đưa tay áo định chùi máu cho y.
Chỉ bất quá, trải qua trường phong ba chút nữa mất mạng lẫn phân ly, đường chủ của bọn họ cũng chẳng để ý đến mấy vết thương trên mặt. Y chẳng thèm giữ lễ, đưa tay nắm lấy hai tay của hai cô gái trước mặt, kéo bọn họ đến sát bên mình.
"Ca ca..."
Tựa vào người ca ca, tuy rất thư thả nhưng Quỳnh Dung vẫn muốn lau máu dùm cho ca ca. Mới ngọ ngoạy một chút thì nghe ca ca nói:
"Quỳnh Dung! Chúng ta lại có thể ở cùng nhau rồi!"
Nói xong, Tỉnh Ngôn ca ca của nó giống như cất được gánh nặng trong lòng, buông tay nó ra, thong thả đi đến một bãi cỏ xanh nằm xuống, hai tay chấp sau gáy, ngửa mặt nhìn trời xanh mây trắng, thở mấy hơi nhẹ nhàng nói:
"Ta hơi mệt, muốn nằm ở đây ngủ một giấc. Các người cũng vậy đi".
Thế là hai cô gái nghe lời cũng nằm xuống bên cạnh y, bắt chước y ngửa mặt ngắm trời xanh.
Đột nhiên, hai cô gái đang thả hồn theo mây bỗng nghe đường chủ nhẹ nhàng nói:
"Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, kì thật trong lòng ta, ba người chúng ta thì ta là người ít quan trọng nhất".
Nói xong, thiếu niên như đã trút hết được nặng nề, lo lắng, trong làn gió xuân mát rượi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là nghe y đột nhiên nói như thế, Quỳnh Dung cảm thấy khó hiểu vô cùng. Tiểu nha đầu nghĩ thầm:
"Ca ca hôm nay thật kì quái, nói chẳng đúng gì cả. Trong mấy người chúng ta, đương nhiên ca ca phải quan trọng nhất. Không biết có phải ca ca lại chọc ghẹo ta hay không?"
Khấu Tuyết Nghi lại khác với Quỳnh Dung, trong lòng nàng lúc này vô cùng xúc động, thần sắc biến đổi liên tục.
Lại qua một lúc, tiểu nha đầu lưu ý xác định ca ca chắc chắn đã ngủ say, thế là nó khẽ chồm mặt qua, lè lưỡi liếm trên mấy vết cắt ở mặt Tỉnh Ngôn. Vị tiểu thiếu nữ tự xưng là "Tiểu hồ tiên", sau khi dùng cách trị thương trong sơn dã liếm sạch vết máu trên mặt ca ca, thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, hôn khẽ lên khóe môi của thiếu niên đang say ngủ, sau đó quay mặt mỉm cười với Tuyết Nghi tỷ đang trố mắt nhìn mình, hưng phấn nói:
"Tuyết Nghi tỷ, hôm đó Linh Y tỷ ở dưới đáy sông cũng làm chuyện này với ca ca, muội bắt chước tí xíu!"
"..."
...
Dưới ánh chiều, bên cổ đạo, cạnh bức tường một tòa phủ đệ, đang có một vị tiểu công tử nhà giàu ăn vận sang trọng, đứng đối diện với một tiểu thiếu nữ qua đường, ấp úng:
"Ngươi...ngươi thật dễ thương!"
"Thật sao?"
Nghe nó nói, tiểu thiếu nữ vỗ tay hoan hô:
"Ca ca cũng thường khen ta như thế!"
Thấy cô nhóc cao hứng, vị tiểu công tử cùng lứa lấy hết dũng khí, đầy hi vọng hỏi:
"Vậy, ngươi có thể làm tân nương của ta không?"
"Oa!"
Vừa nghe lời này, tiểu nữ oa như bị côn trùng cắn, nhảy sang một bên, nói nhanh:
"Làm tân nương của ngươi, tức là phải gả cho ngươi sao? Tuy Quỳnh Dung ta rất ôn nhu, khả ái, hiểu chuyện, dễ thương, còn rất ngoan nữa, nhưng,"
Tiểu nha đầu chuyển giọng, có chút thẹn thùng nói:
"Nhưng ta đã có người khác rồi!"
"A! Là ai?"
Tiểu thiếu niên vừa chuẩn bị lao vào một trường ái tình oanh oanh liệt liệt, sau khi nghe được tin không hay đó, lập tức như bị sét đánh ngang mày!
Còn tiểu nữ oa chẳng hiểu thế sự đó, chẳng chú ý đến thần sắc người bạn tình cờ gặp gỡ, vẫn khoái hoạt nói:
"Ngươi không biết sao? Người mà Quỳnh Dung muốn lấy, đó là ca ca!"
"Ta nghe Tuyết Nghi tỷ nói, muội muội lớn rồi, không thể ở cùng ca ca được, nhất định phải gả cho một người khác, ở cùng người đó. Vì thế Quỳnh Dung phải lấy ca ca, như thế mới có thể ở cùng ca ca!"
"Ngươi xem, y phục này là ca ca mua cho ta đó..."
"A, ca ca đang gọi ta. Lần tới sẽ kiếm ngươi đi chơi!"
Tiểu nữ oa đang nói ra tâm sự, bỗng thấy ca ca đứng ở trên đường gọi mình, thế là tiểu nha đầu mặc kệ tiểu thiếu niên nhà giàu đang ngơ ngẩn đó, cũng chẳng đợi nó hồi đáp, cô nhóc đã chuyển thân chạy mất.
Tỉnh Ngôn thấy muội muội liếng thoáng với tiểu thiếu niên đó, chẳng biết cô nhóc nói chuyện gì mà vui vẻ như thế, Tỉnh Ngôn liền hỏi. Nào ngờ Quỳnh Dung hai má đỏ bừng, miệng cứ lặp đi lặp lại "Không có gì, không có gì", sau đó trốn vào lòng Tuyết Nghi, hỏi gì cũng không nói nữa.
"A...tiểu nha đầu này cũng có bí mật à..."
Trong đầu nghĩ thế, Tỉnh Ngôn cũng không hỏi nữa, hô lên một tiếng, dẫn hai cô gái tiếp tục lên đường.
Lúc này, mặt trời dần khuất núi, ráng hồng giăng khắp trời. Một đoàn ba người thong thả đi trong hoàng hôn rực rỡ, thân ảnh như có hào quang bao phủ, nhìn từ xa chẳng khác gì tiên tử thần nhân.
Chính là:
Hổ khiếu cốc phong khởi, long dược cảnh vân phù;
đồng thanh hảo tương ứng, đồng khí tự tương cầu.
Tử tĩnh ngã bất động, tử du ngã vô lưu;
đãn nguyện trường vô biệt, thử tình vĩnh vô trù.
Hết quyển 10.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...