Tiên Lộ Yên Trần


TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 157:Đan thực hồ tướng, kích sát ky vu lâm việt.




Khi trời đông đã vằn lên những vệt sáng bàng bạc, phân đường Chúc Dung môn ở Dương sơn huyện đã náo động.

Liên quan đến tồn vong của môn phái, xung đột tín ngưỡng, toàn bộ người ở phân đường đều tâm thần không yên. Mới sáng sớm không cần Trâu Ngạn Chiêu kêu gọi, tất cả môn đồ tín ngưỡng Chúc Dung thần đã thức dậy, phân chia nhau chuẩn bị cho cuộc chiến hôm nay.

Qua không bao lâu, các môn phái nhỏ khác ở Dương sơn huyện cũng lâm vào tình trạng sắp bị thôn tính, cũng nhộn nhạo xuất động, tề tụ ở Chúc dung môn.

Giáo đồ các phái bình thường ít khi nào tụ tập một chỗ, vì lâm vào khốn cục giống nhau, không còn thành kiến môn hộ gì nữa. Những người xa lạ này, sau mấy câu chào hỏi đã trở nên quen biết. Hiện tại mới đầu giờ mão, các đệ tử của các môn phái, hoặc ngồi ở sảnh đường, hoặc tụ tập ở ngoài, toàn bộ đều khẩn trương hỏi thăm, công phu của ba thiếu niên nam nữ hôm nay thay bọn họ xuất chiến thế nào.

Khác với bầu không khí khẩn trương bất an ngoài sảnh đường, trong tiểu viện hậu đường Chúc Dung môn, vẫn an tường tĩnh lặng. Giờ thìn chưa đến, ai cũng không dám quấy rầy giấc ngủ của mấy vị khách quý. Bất quá, lúc này Tỉnh Ngôn đã thức, đang rửa mặt ở bồn nước, không lâu sau cũng thấy Tuyết Nghi dẫn theo tiểu Quỳnh Dung còn mắt nhắm mắt mở, ra bồn nước rửa mặt.

Thấy tiểu muội muội nửa mê nửa tỉnh cứ đưa tay dụi dụi mắt, Tỉnh Ngôn không khỏi suy nghĩ về trận đấu hôm nay. Đối diện với trận so tài này, y hiện cũng rất khẩn trương, không nắm chắc gì. Suy nghĩ lung tung một hồi, trong đầu nhớ lại những trận chiến mà bản thân đã trải qua, hy vọng tìm được kinh nghiệm có thể dùng cho lần này.

Nghĩ qua nghĩ lại, thiếu niên đột nhiên phát giác một vấn đề trước giờ chưa từng nghĩ qua, dường như từ sau khi lên La Phù sơn, bản thân đánh nhau với người khác, hình như chẳng còn phải dùng mưu mẹo gì nữa.

"A, chẳng lẽ hiện ta cũng coi là có chút bản lĩnh rồi sao?"

Tuy tìm được một giải thích có khả năng, nhưng trong lòng vị Thượng Thanh đường chủ vẫn ẩn ẩn cảm giác, bản thân hình như vô cùng hoài niệm đến những mưu mẹo dùng khi xưa: giả phỉ đồ, bắt Ban đầu, ức hiếp huyện quan, nhân đêm tối khủng bố ác đồ gạt phụ nữ.

"Khà, hiện ta ta đã cải tà quy chính rồi!"

Ngay khi y tự nhạo mình thì hai nữ nhân đã rửa mặt mũi xong, bắt đầu soi mặt xuống bồn nước chỉnh trang dung mạo. Nhìn hai cô gái hồn nhiên vô tư, đường chủ của bọn họ bước tới, nghiêm túc dặn dò:

"Tuyết Nghi, Quỳnh Dung, các người nghe ta dặn: Trận so tài hôm nay không phải tầm thường, nghe nói tử thương do mệnh, sanh tử do trời, nói trắng ra chết là đáng kiếp, không thể xem thường được".

"Vâng, vâng"

Hai tiếng đáp vang lên cùng lúc, có điều một thì lãnh tĩnh, một thì mơ mơ hồ hồ. Thấy bọn họ đồng ý, Tứ Hải đường chủ hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:

"Kì thật, nếu chỉ là bị thương thì cũng không sao, Tuyết Nghi rất giỏi chữa thương. Tiền chuẩn bị mua thảo dược, ta cũng đã xuất ra. Chỉ bất quá,"

Nói đến đây, Trương đường chủ chuyển ngữ khí, trịnh trọng căn dặn:

"Vạn nhất lúc Quỳnh Dung tranh tài cùng địch, nếu có nguy hiểm đến tính mạng thì không được chần chừ, Tuyết Nghi phải cùng ta lập tức xông lên cứu viện. Đương nhiên, Quỳnh Dung muội muội, nếu Tuyết Nghi tỷ gặp nguy hiểm tính mạng, chúng ta cũng xông lên cứu!"

"Vâng! biết rồi..."

Hai cô gái lần này đáp lời không chút ngập ngừng. Cả hai đều chưa bao giờ nghĩ phân phó của đường chủ mình là không hợp lý cả.

Khi Tỉnh Ngôn căn dặn xong yên tâm bước đi, bỗng nghe sau lưng có giọng con nít hỏi:


"Đường chủ ca ca, vạn nhất huynh đánh không lại, chúng tôi có cứu không?"

"Cái này..."

Trương đường chủ hơi trầm ngâm, nghiêm nghị đáp:

"Nhất định phải cứu!"

Giữa giờ mão, ba người Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung, Tuyết Nghi ăn vận gọn gàng, do bọn Trâu Ngạn Chiêu hộ tống, chính thức xuất phát.

Tùng sơn ở phía đông ngoại thành Dương sơn huyện, tuy đứng trong thành có thể nhìn thấy, nhưng để đi đến nơi, cũng mất hơn nửa canh giờ. Lúc này, ba người Tứ Hải đường đang ngồi trên ngựa do Chúc Dung môn cung cấp, Tỉnh Ngôn và Quỳnh Dung ngồi trên một con, Khấu Tuyết Nghi cưỡi một con, bọn người Trâu Ngạn Chiêu đi dưới dẫn đường, theo quan đạo dẫn đến Tùng sơn mà đi.

Lúc này, trên đầu bọn họ, mây xám bao phủ bầu trời. Mây giăng chằn chịt tạo thành một trận thế, che khuất dương quang, phủ bóng râm lên mặt đất. Sắc trời âm ám, phảng phất như khiến gió xuân cũng mất đi sự ấm áp vốn có, thổi hơi lạnh vào người, chỉ có hai hàng cây xanh dọc đường đi là nhắc bọn họ sớm nay vẫn đang trong tiết xuân.

Đang thong thả mà đi, thiếu niên ngồi trên ngựa bỗng nhìn thấy bên đường trước mặt, có ba vị lão nhân quỳ ở trên cỏ, hai tay co trước ngực bưng cái bát, không chút động đậy.

"Úy? Sao thấy quen vậy?"

Thấy ba vị lão trượng đó, Tỉnh Ngôn vội thúc ngựa đến, nhảy xuống xem xét, pháy hiện mấy lão nhân này chính là những lão ăn mày trong Sơn thần miếu. Thấy bọn họ như thế, Tỉnh Ngôn vội hỏi:

"Mấy vị lão trượng, các người sao lại trở lại đây?"

Thấy bọn họ còn dám xuất hiện ở đây, Tỉnh Ngôn rất kinh ngạc. Thấy y hỏi, ba vị lão cái vội đưa tay lên run run kính lễ:

"Mấy kẻ vô dụng bọn tôi, biết ân công đi so tài với ác đồ, cố tình đến đây dâng trà để ân công tỉnh táo".

"Thì ra như thế!"

Nghe lời này, Tỉnh Ngôn bỗng đại ngộ. Trong lòng cảm động bọn họ không màng an nguy đến dâng trà cho mình, y liền đưa tay đón lấy, định đưa lên miệng uống.

Vào lúc này, bỗng nghe có người hét lớn:

"Thiếu hiệp chậm đã!"

Thì ra chính là Trâu Ngạn Chiêu, thấy có người giữa đường dâng trà liền sinh nghi, vội xuất ngôn ngăn cản. Nghe gã nhắc nhở, Tỉnh Ngôn cũng sực tỉnh, thầm nghĩ:

"Ta lỗ mãng rồi. Không sai, mấy lão nhân này đúng là tình chân ý thật, nhưng cũng không thể bảo đảm bọn họ không bị người khác thầm hạ thủ cước".

Nhìn ánh mắt quan tâm của mấy vị lão trượng trước mặt, Tỉnh Ngôn có chút hổ thẹn, cẩn thận quan sát chén trà. Sắc trà xanh biếc, mùi thơm thoảng lên mũi, rõ ràng không phải loại trà thường. Nhìn một lúc không thấy có chỗ nào lạ, Tỉnh Ngôn liền đưa chén trà cho Trâu Ngạn Chiêu.

Vị Vu chúc của Chúc Dung môn, tuy có chút pháp thuật triệu hỏa, nhưng kì thật lại giống võ lâm hào khách, kiểm tra đồ ăn thức uống có độc thì vô cùng thành thục. Bởi vì chuyện quan trọng, Trâu Ngạn Chiêu không thể không đích thân thử, nhấp một chút trà ở miệng, qua một lúc lâu thì nuốt xuống, thở phào hô:

"Không độc".

Đưa chén trà lại cho Tỉnh Ngôn, Trâu Ngạn Chiêu nói với mấy lão hán:

"Mấy vị lão bá, nhìn màu sắc và mùi hương, chắc là danh trà sơn thúy của Thủy hưng quận phải không?"

"Đúng vậy! Trà ngon này chính là bọn lão hán dùng hai lượng bạc thiếu hiệp tặng mua, dâng lên mong thiếu hiệp tỉnh thần, hy vọng đại triển thần uy, chiến thắng mấy ác nhân đó!"

Nghe bọn họ nói như thế, Trâu Ngạn Chiêu nhớ lại Tỉnh Ngôn đã kể gã nghe trận hỏa hoạn ở Sơn thần miếu, tức thì không còn nghi ngờ, tán dương:


"Trương thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa, hôm nay mới nhận được tấm lòng như thế".

Thế là, sau khi tiểu Quỳnh Dung khứu giác vô cùng linh mẫn xác nhận trà không độc, Tỉnh Ngôn cảm ơn thịnh tình của bọn họ, uống cạn chung trà. Đồng thời, Quỳnh Dung, Tuyết Nghi cũng uống hai chung trà còn lại.

Sau một trận gián đoạn, bọn họ lại tiếp tục lên đường. Còn mấy lão cái cũng theo bọn họ đi xem nhiệt náo.

Lại đi một lúc, Tỉnh Ngôn cảm thấy có chút không bình thường:

"Kì quái, mới uống trà sao đã thấy khát?"

Thì ra lúc này, y cảm thấy cổ họng khô khốc, rất khát nước.

"Chẳng lẽ..."

Tâm niệm vừa động, Tỉnh Ngôn vội quay đầu hỏi Quỳnh Dung, Tuyết Nghi:

"Hai người có cảm thấy rất khát không?"

Nghe y hỏi, Quỳnh Dung Tuyết Nghi đáp:

"Có chút khát, nhưng cũng không quá khát".

Nghe bọn họ hồi đáp, Tỉnh Ngôn hơi khó hiểu. Đang nghi hoặc thì thấy bên đường có mấy chùm quả rừng mọng nước treo lơ lửng trên cây.

"Khà, hái xuống giải khát thôi!"

Tuy vẫn đang mùa xuân như nơi này khí trời nóng, quả rừng cũng chín sớm. Thúc ngựa qua chồm người hái mấy quả lớn nhất, bóc vỏ định bỏ vào miệng, nhưng bất chợt ngừng lại:

"Không thể ăn bừa bãi thế này".

Vào lúc này, mấy người Trâu Ngạn Chiêu, Thạch Ngọc Anh cũng đến chỗ y. Thấ y ngập ngừng, Thạch Ngọc Anh của Hồng mạt hội đưa tay hái một quả bỏ vào trong miệng.

"Ăn rất ngon".

"Trương thiếu hiệp cứ yên tâm, quả này không có vấn đề".

Nuốt quả rừng vào bụng, Thạch hội chủ tán thưởng:

"Rất ngọt, lại mọng nước. Không ngờ chỗ này lại có quả rừng ngon như thế. Trương thiếu hiệp đang khát, cứ dùng đừng ngại".

Nghe cô ta nói như thế, Tỉnh Ngôn chợt máy động trong lòng. Lại thấy tiểu nữ oa ham ăn hiện cũng ngẩn ra nhìn quả rừng trong tay mình, Tỉnh Ngôn liền phát giác có chút kỳ quặc. Thế là, nghĩ loáng qua, y liền bóp dập quả rừng, phun nước miếng vào đó.

Thấy cử động kỳ quái của thiếu niên, Thạch Ngọc Anh chăm chú quan sát. Không ngờ qua môt lúc, cô ta kinh hô:

"A! Đây là"

Chúng nhân vây quanh thấy rất rõ, lúc này quả rừng vàng tươi trong tay thiếu niên, sau khi bị phun nước miếng vào thì dần dần biến sắc, cuối cùng chuyển sang sắc tím đen.


Mắt thấy sắc tím đen kinh tâm đó, thiếu niên vốn bình hòa cũng nhịn không được, mắng:

"Hay cho tặc tử Tịnh thế giáo, dám dùng thủ đoạn ác độc này để hại ta!"

Nhìn quả rừng tím bầm trên đất, mấy người còn lại cũng thống hận mắng:

"Tịnh thế giáo quả nhiên tà độc. Thật không nghĩ ra, trong giáo nào là Thiện sư, Thượng sư, vậy mà thủ đoạn vô cùng bỉ ổi, mặt lúc nào cũng giả từ bị, mở miệng là khuyên người hành thiện, khốn kiếp!"

Thạch Ngọc Anh không hiểu, lên tiếng hỏi Tỉnh Ngôn:

"Dám hỏi thiếu hiệp, vì sao sinh lòng nghi ngờ quả rừng này? Tôi đã ăn cũng đâu thấy có chuyện gì".

Vừa nói đến chỗ này, Trâu Ngạn Chiêu đang ở bên chợt đại ngộ, hô:

"Là trà?"

"Không sai".

Tỉnh Ngôn hiện đã khôi phục bình tĩnh, giải thích cho những người xung quanh:

"Tuy trà cùng quả rừng đều không độc, nhưng đều đã bị người động thủ cước. Vật trong trà tuy không biết là gì nhưng nhất định gây cho người ta khát nước. Khi dược tính phát tác, thì lúc gặp quả rừng sẽ hái ăn. Còn thứ trong trà gặp quả rừng liền sinh độc tố. Chỉ bất quá, tuy chiêu này của tặc nhân rất hay nhưng vẫn có chỗ hở. Bởi vì, tuy trong trà không có độc nhưng cơn khát khiến ta cảm thấy kì quái. Càng kì quái đó là khi đang khát lại vừa hay gặp quả rừng, hà huống,"

Nói đến chỗ này, y xoay mặt sang tiểu Quỳnh Dung, hỏi:

"Quỳnh Dung muội muội, nếu bên đường có quả ngon như thế, muội có hái không?"

"Nhất định hái..."

"Chính là như thế! Hà huống người cơ bần ở Dương sơn rất nhiều, làm gì có quả ngon ở đây mà không hái ăn. Vì thế nói Trâu huynh đệ, vô luận tặc nhân xảo quyệt thế nào, nhưng nếu ta cẩn thận thì khó mà mắc lừa. Dùng thủ đoạn này, chi bằng đêm qua lẻn vào phòng ta đánh thuốc mê còn có hiệu quả hơn!"

"Khà...Trương đại hiệp thật biết nói đùa".

Trâu Ngạn Chiêu hùa theo một câu, sau đó nghĩ lại chuyện vừa rồi, thầm nói:

"Nếu vừa rồi là ta thử quả đó..."

Càng nghĩ càng sợ. Bỗng nghĩ đến một chuyện, sắc mặt có vẻ hung dữ, trầm giọng hỏi:

"Trương thiếu hiệp, đã như thế thì mấy người dâng trà"

"Chắc không có liên quan đến bọn họ".

Thấy Trâu Ngạn Chiêu hiện vẻ hung dữ, Tỉnh Ngôn vội lên tiếng xóa ý niệm báo phục của gã:

"Bọn họ cũng chỉ là bị tặc nhân lợi dụng thôi".

Nghĩ đến thế lực Tịnh thế giáo ở đây quá lớn, muốn thầm hạ thủ cước thì quá dễ dàng. Thế là, Tứ Hải đường chủ kêu Quỳnh Dung tạo nước để giải khát. Còn hai người tỷ muội bọn họ đều là dạng đặc biệt, uống trà đó chẳng có chuyện gì.

Đợi sau khi phá hủy hết quả rừng, đoàn người lại lên đường. Trải qua chuyện này, bọn họ càng nôn nóng muốn đánh bại đám ác đồ đó. Không bao lâu, bọn người Tỉnh Ngôn khi sắp đến giờ thìn thì đã đến dưới chân Tùng sơn.

Lúc này, dưới chân Tùng sơn đã có rất nhiều dân chúng tụ tập. Ngoài những người đến xem nhiệt náo, đại đa số là giáo đồ Tịnh thế giáo. Toàn bộ giáo đồ trung thành của Tịnh thế giáo đều mặc y phục trắng, đầu bịt khăn trắng. Tụ tập một chỗ trắng toát, khí thế bức người.

So sánh thì bên Tỉnh Ngôn đúng là không bằng. Người đã ít không nói, ngay cả phục sức cũng lộn xộn đủ sắc.

Tình hình hai phía như thế cũng đập vào trong mắt Kim bát thượng sư của Tịnh thế giáo. Nguyên bổn ác tăng này còn có chút khẩn trương, nhưng hiện thấy thanh thế bên mình hơn hẳn thì không còn chút lo lắng gì nữa.

Thấy ba thiếu niên nam nữ được chúng nhân hộ tống đến, Kim bát tăng cũng dẫn thủ hạ cao cấp đến nghênh đón.

Đứng đối mặt với nhau, Kim bát tăng trong lúc tùy miệng hỏi thăm, thì cũng lưu ý quan sát sắc mặt của mấy người đối diện. Sau khi quan sát rồi đối đáp cùng thiếu niên mấy câu, Kim bát hòa thượng hình như đã có đáp án muốn có:


"Hà, quả nhiên trúng kế. Dù ngươi giảo hoạt cỡ nào cũng khó thoát khỏi thủ đoạn cao diệu của lão tăng".

Tuy hiện tại mấy người Tỉnh Ngôn trong mắt Kim bát tăng, dường như cũng chỉ là thần sắc suy nhược. Bất quá, theo suy nghĩ của lão, như thế mới đúng. Tuy bản thân nhiều năm không dùng độc, nhưng so với những kẻ dùng độc khiến người trúng độc phát tác liền, thì lão vẫn cao tay hơn nhiều.

Nghĩ đến chỗ này, Kim bát tăng đang muốn báo cừu không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Đợi lão ra hiệu, hai tên Phong Như Hối và La Tử Minh cũng nhẹ lòng, ung dung bước tới.

Sau một phen bày bố, Kim bát tăng lên tiếng hỏi:

"Trâu đường chủ, Trương thiếu hiệp, chúng ta bắt đầu được chưa?"

Trâu Ngạn Chiêu nghe vậy thì nhìn Tỉnh Ngôn. Được y ra hiệu thì lên tiếng đồng ý.

Thấy đối phương đồng ý, Kim bát tăng vận chút khí lực, giọng sang sảng vang vọng bốn bên:

"Các vị hương thân, trận so tài hôm nay có lẽ rất kịch liệt. Để tránh ngộ thương các vị, mời các vị lùi ra khỏi vòng phấn trắng. Lão nạp xin đa tạ".

Nói xong, Kim bát thượng sư chấp tay thi lễ bốn phía.

Thấy lão như thế, hương dân đến xem nhiệt náo cũng theo sự chỉ dẫn của giáo đồ Tịnh thế giáo mà lùi ra. Lúc bọn họ thối lui, trong miệng không ngớt tán thưởng:

"Kim bát thượng sư thật không hổ có tâm bồ tát!"

Nghe hương dân tán thưởng, vị thiếu niên nãy giờ nghiêm nghị bỗng mỉm cười, nói với lão tăng đang thi lễ trước mặt:

"Các hạ quả nhiên từ bi. Trận so tài hôm nay, sinh tử bất luận, cứ phân thắng bại. Nếu ngộ thương người khác, quả nhiên không hay".

Nói xong thì quay người vững vàng bước đến giữa đấu trường rộng lớn. Trước đó Trâu Ngạn Chiêu đã lên ngựa, phi nhanh kiểm tra trường đấu một vòng.

Phía sau thiếu niên, sau khi nghe y nói như thế, Kim bát tăng không hiểu vì sao chợt dâng cảm giác không thoải mái. Hơi ngẩn ra, lão tạm bỏ dáng mạo từ bi, bước tới mấy bước, dặn dò Phong Như Hối cũng đang bước vào trường đấu:

"Như Hối đồ nhi, nếu thấy tình thế không ổn, lập tức thi triển tuyệt học, không cần cố kị! Dù sao,"

Kim bát tăng ngập ngừng, nhìn bốn bên, nói:

"Hiện tại sắc trời đang u ám, trường đấu cũng rất rộng, chắc không ai nhìn rõ đâu".

"Nghe lão nói như thế, "Toái tinh trảm hồn đao" Phong Như Hối vốn mười phần tự tin, chợt thấy nghi hoặc. Bởi vì, hắn vừa nhìn thấy trên gương mặt vốn bình đạm của sư phó, không những nói ra quan hệ sư thừa ẩn dấu, còn có thần sắc bất an. Hơi ngẩn người, Phong Như Hối liền suy nghĩ nhanh, bất quản thế nào, sư phó đã căn dặn như thế, tự nhiên là lo lắng hắn bị thua. Nghĩ đến điểm này, hắn không dám chần chừ, vội đáp khẽ:

"Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định toàn lực ứng phó!"

Nói xong, hắn loại hết tạp niệm, bước thẳng về phía thiếu niên trong trường đấu.

Lúc này, những người quan sát trận đấu, bao gồm cả bên Kim bát tăng và bọn Trâu Ngạn Chiêu, đều đã lùi ra khỏi giới tuyến Tịnh thế giáo đã thiết lập, tạo thành một trường đấu chu vi rộng chừng bốn mươi trượng. Trường đấu rộng như thế, người đứng xem chỉ có thể thấy thân ảnh của hai đối thủ mà thôi.

Lúc này, thấy hiền sư của Tịnh thế giáo đi về phía thiếu niên, mọi người bên ngoài đều nín thở ngưng thần, sợ bỏ mất tình tiết.

Khi bọn họ cho rằng hai đối thủ sẽ nói mấy câu thì thấy Phong hiền sư của Tịnh thế giáo, khi còn cách thiếu niên chừng ba trượng thì đột nhiên hét lớn, bạt đao lao vút tới, đao quang sáng bừng như cuồng phong chém vào thiếu niên!

Còn thiếu niên đó hiển nhiên thiếu kinh nghiệm thực chiến, bộ dạng như không kịp rút kiếm, cũng dường như không ngờ khoảng cách còn xa như thế mà đao khách khiêu chiến với mình đã cách không vung đao chém ra, đao khí xán lạn như tinh hà xoay chuyển cuồn cuộn về phía mình,

Trong lúc kinh ngạc, đạo quang mang trí mệnh như toái nguyệt lưu tinh đó, đã bay đến thiếu niên đang đứng ngẩn ra, chém vào cơ thể y!

"Thẹn quá, không ngờ dễ dàng như thế!"

Một đòn đắc thủ, thuận lợi như chơi trò trẻ con, cho dù Phong Như Hối lạnh lẽo thâm trầm, cũng nhịn không được muốn nhảy lên hoan hô.

Tên "Toái tinh trảm hồn đao" đó, lòng tràn đầy vui sướng, kiên nhẫn chờ đợi thiếu niên banh xác, nhưng nào ngờ, sự việc tiếp diễn lại khiến hắn kinh hồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui