TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 153:U đường xuân đạm, tâm tĩnh thanh thính tự viễn.
Rời khỏi Trinh Dương, qua thêm hai thành trấn nữa, trên đường đi bắt đầu nhìn thấy rất nhiều ngọn núi nhỏ, những đầu núi liên miên nhấp nhô qua các miền sơn dã rộng lớn, uyển chuyển men theo con đường quanh co bọn họ đang đi, phảng phất như đang đồng hành cùng bọn họ.
Lúc này là tháng tư, tiết trời đã vào cuối xuân, khắp sơn dã hoa dại đủ loại khoe sắc, chim chóc bay ríu rít, nhiều chỗ bằng phẳng, hoa nở chen chúc, dập dờn thành biển hoa, hương thơm dào dạt theo gió xuân lan tỏa, nồng nàn len vào mũi hành nhân.
Lầu đầu tiên tâm tình thoải mái đi trong tiết xuân, người thiếu niên bình thường chỉ lo chạy cơm áo mới minh bạch, vì sao khi đọc thơ văn thường thấy tả "Xuân cảnh như thi, xuân quang như tửu". Trước đây, y cho rằng bất quá là đám văn sĩ phóng đại lên, mãi đến hôm nay thoát khỏi bận rộn mưu sinh, thiếu niên mới chân chính cảm nhận được chỗ động nhân của yên cảnh dương xuân, thầm tán tưởng cổ nhân tinh tế không thôi.
Dần dần, càng đi xa thì càng khó gặp được người trên đường. Dịch đạo lúc này dẫn chếch về hướng tây bắc, uốn lượn chạy giữa những dãy núi liên miên. Nhìn hình thế này, chắc phải đi tiếp một đoạn sơn lộ rất dài thì mới có thể đến chỗ có người sinh sống.
Tiến vào trong núi, cảnh xuân lại đổi khác. Trong núi xuân yên tĩnh, không một tiếng chim, không một bóng người, hoa dại cũng thưa thớt, thỉnh thoảng có gió núi thổi qua, thổi những cánh hoa dại li ti xoay xoáy trong không gian trong rất đẹp mắt.
Đi không bao lâu, trên thân thể ba người Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đã bám đầy những cánh hoa trắng li ti đó. Tiểu nữ oa hoạt bát vô cùng thích thú, không ngừng nhảy nhót đi trước, nỗ lực đuổi theo những cánh bướm chấp chới phía trước, nhìn từ xa trông hệt như tiểu tiên nữ đang múa trên tiên cảnh.
Nhìn thân ảnh linh hoạt của nữ hài nhân, trong lòng Tỉnh Ngôn bỗng sinh ra mấy phần cảm khái. Hơn một năm trước, cũng cảnh xuân thế này, nhưng tiểu thiếu nữ lúc đó chỉ một thân một mình, cô độc nơi sơn dã, chỉ có chim thú làm bạn, tình cảnh tịch mịch vô cùng.
Thời gian một năm đủ để cải biến tâm cảnh cùng mệnh vận của rất nhiều người. Lúc này thiếu niên Nhiêu Châu trong cảnh xuân tươi đẹp, vô luận thế nào cũng không thể lý giải, vì sao bản thân khi đó, lại có thể nhẫn tâm để cho nữ hài nhân luôn một lòng dựa vào mình ở lại sơn dã La Dương. Có lẽ, lúc đó bản thân làm vậy chắc cũng có đạo lý gì đó. Nhưng hiện tại nghĩ lại, vô luận thế nào cũng cảm thấy mình làm không đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, thiếu niên lại bắt đầu mê hoặc:
"Chẳng lẽ, có lúc ta thật là người xấu sao?"
Ngay khi Tỉnh Ngôn lòng đầy hổ thẹn thì vị nữ tử vẫn im lặng đi bên cạnh y, thấy thần sắc khó chịu của y thì không nhịn được lên tiếng hỏi:
"Đường chủ, không phải đã mệt chứ?"
Nghe Tuyết Nghi hỏi, Tỉnh Ngôn lập tức thoát khỏi sám hối, định thần cười nói:
"A...Không phải. Ta chỉ là nghĩ đến chuyện Quỳnh Dung trước đây".
Nói xong thì quay mặt nhìn nữ tử bên cạnh. Lúc này y mới phát hiện, trên hai bờ vai thơm của Khấu Tuyết Nghi có vô số cánh hoa đậu lại, càng khiến nhan sắc của nàng thêm lung linh. Tỉnh Ngôn buột miệng tán thưởng:
"Tuyết Nghi, lúc này cô rất giống tiên tử trong hoa!"
Thế là, dung mạo xinh đẹp của nữ tử đó đỏ bừng lên.
Còn tiểu nha đầu đang đuổi bướm phía trước, nghe ca ca khen ngợi Tuyết Nghi tỷ thì vội chạy lại bên thiếu niên, vừa đi theo vừa kéo áo ca ca hỏi:
"Muội thì sao, muội thì sao?"
"Muội..."
Tỉnh Ngôn nghiêng đầu, suy nghĩ một tí thì bẹo má Quỳnh Dung, cười nói:
"Quỳnh Dung giống một tiểu tinh linh khả ái mà ca ca muốn bỏ cũng không thể bỏ được!"
"Thật vậy sao? Quá tốt rồi!"
Nghe ca ca bình luận, lòng tin của Quỳnh Dung càng tăng, vui vẻ nói:
"Xem huynh làm sao bỏ được muội!"
Sau đó lại vung hai cánh tay nhỏ nhắn lên, tung tăng đuổi theo lũ bướm.
Khi tiểu muội muội đuổi theo lũ bướm không biết mệt thì không biết sao Tỉnh Ngôn lại bỗng nhắc đến hồi nhỏ hay cùng lũ bạn đi hái trộm hoa, kết thành vòng hoa. Vừa nói xong thì lập tức phát giác lỡ lời, liền lúng túng quay sang thiếu nữ bên cạnh, phát giác nàng đang mỉm cười. Sau đó, bỗng thấy thiếu nữ khẽ phất tay áo, không biết dùng pháp lực gì lại khiến vô số cánh hoa bay trong không gian tụ lại, kết thành một vòng hoa xanh nhạt trên không.
Cẩn thận đón lấy vòng hoa đưa cho Tỉnh Ngôn, thiếu nữ băng tuyết tiên linh đó dịu giọng hỏi:
"Tài nghệ Tuyết Nghi thô lậu, không biết có đúng ý Đường chủ?"
Thế là sau chốc lát, ba người Tứ Hải đường đều có vòng hoa đội trên đầu, vui vẻ đi trên sơn lộ.
Cứ vui đùa suốt dọc đường, tuy đường đi vắng vẻ nhưng bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua rất nhanh. Đợi khi ba người Tỉnh Ngôn đi khỏi dãy núi trùng điệp dài mấy chục dặm thì sắc trời đã sẫm tối. Tuy trời đã tối nhưng lúc này vẫn còn ở trong phạm vi sơn dã, phía trước chẳng có thôn làng hay thị trấn gì hết, Tỉnh Ngôn chỉ đành tiếp tục dẫn hai nữ nhân đi tiếp.
May mà lúc này trăng sao đã lấp lánh trên trời, khiến đường đi cũng sáng lờ mờ, không phải lo sụp hố, vấp đá bị ngã. Còn về mãnh thú thì chẳng phải là thứ Tỉnh Ngôn lo lắng. Nói cho cùng, công phu tu hành cả năm chẳng phải là vô dụng, hiện tại hung thú tầm thường, y không đi tìm bọn chúng thì đã là may mắn vạn phần cho bọn chúng rồi.
Lại đi một lúc nữa thì thấy dưới chân núi không xa có một tòa miếu thờ. Nhân ánh trăng sáng, Tỉnh Ngôn tập trung nhìn thì thấy tấm biển treo trước miếu có khắc ba chữ: "Sơn thần miếu".
"Tốt, hôm nay ba người chúng ta tạm nghỉ ở đây!"
Trong tiếng hô lớn, thiếu niên lớn gan dẫn theo hai nữ tử cũng chẳng biết sợ thứ gì, nhắm chỗ miếu đi thẳng tới.
Đi đến trước miếu mới nhìn thấy qua chỗ rách nát trên cửa miếu, đang có ánh lửa lấp lánh. Cẩn thận đẩy cánh cửa ra thì phát hiện trong tòa miếu nát nơi sơn dã, có bảy, tám người ăn mày y phục lam lũ tụ tập trong miếu.
Mấy khất cái nhãn quang đục ngầu đó hiện đang dưới ánh nến lập lòe, chia nhau cơm thừa canh cặn. Nhìn cảnh tượng, tòa miếu nát này chính là chỗ dung thân của mấy kẻ khốn khổ này.
Nghe tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, lại thấy có ba thiếu niên nam nữ y phục chỉnh tề tiến vào, mấy khất cái đang ngồi ăn tức thì thất kinh, đều lộ ra thần sắc cảnh giới.
Đột nhiên thấy có nhiều người bên trong, Tỉnh Ngôn cũng giật mình. Chỉ bất quá, sau khi liếc mắt nhìn qua thì y lập tức minh bạch, những người này chẳng qua là ăn mày mệnh khổ, chắc là vô hại. Thế là không bao lâu, thiếu niên đã hành tẩu ở phố chợ nhiều năm, rất nhanh đã làm quen với mấy khất cái này. Còn mấy kẻ khất cái qua một lúc trò chuyện, phát hiện thiếu niên này rất quen thuộc chuyện nơi phố chợ, trong lời nói lại tỏ ý bản thân cũng từng là người nghèo khổ, thế là mấy người bần khổ đó, lập tức không còn đề phòng, bắt đầu nói chuyện bình thường với y.
Hai thiếu nữ cùng đến với Tỉnh Ngôn thì không quen nói chuyện với người lạ, thế là bọn họ núp sau lưng thiếu niên, một lời cũng không nói.
Trò chuyện một hồi, Tỉnh Ngôn thấy mấy lão khất cái y phục rách nát thì sinh lòng bất nhẫn. Lại thấy trước mặt họ toàn là cơm thừa canh cặn thì càng khó chịu trong lòng. Năm xưa, bản thân y cũng là kẻ bần khổ, hiện thấy cảnh tượng trước mắt, tức thì cảm động lây.
Thế là chẳng cần nhiều lời, thiếu niên lấy mấy gói đồ mua ở thị trấn hôm trước, bày ra trên đất, nói muốn cùng bọn họ nấu ăn. Nghe y nói như thế, mấy khất cái liền ngồi thành vòng, tò mò xem y làm thế nào.
Trong ánh mắt nghi hoặc của chúng nhân, Tỉnh Ngôn thò tay lấy một đoạn nến, sau đó lấy một vật tròn tròn trong bọc đồ lên, châm lửa vào nó rồi bỏ nó xuống đất để cho nó tự cháy.
Qua một lúc, mấy người tò mò nghi hoặc vây xung quanh, kinh ngạc ngửi thấy, từ trong bọc lửa dưới đất, đang có mùi thịt nước thơm tho bay ra!
Cuối cùng, đợi vỏ bọc bên ngoài cháy hết, chúng nhân đang háo hức chờ đợi, thấy trên đống tro dưới đất, có một con gà nướng béo ngậy thơm lừng!
Thì ra, thiếu niên thiện lương này vốn rất kinh nghiệm, vật trong bọc chính là một con gà béo đã được làm sạch ướp muối cho khỏi hư, lại dùng hồng mao thảo đặc chế bọc bên ngoài, khi nào muốn ăn chỉ cần châm lửa cho hồng mao thảo cháy hết thì gà cũng nướng xong, rất thích hợp cho những người đi đường xa. Khi ở trấn gặp món này trong tiệm, Tỉnh Ngôn quyết định mua một con để dùng trên đường, nào ngờ lúc này lại dùng đãi người khác.
Tự nhiên, mấy kẻ khất cái này nằm mộng cũng không ngờ lại có thể được thưởng thức món ngon như thế, đồng loạt cảm tạ. Sau khi ăn mấy miếng, mấy người bần khổ này càng cảm ân đức, tự động tụ vào chỗ cửa bị hỏng, dùng thân thể che gió lạnh cho mấy người thiếu niên.
Thấy bọn họ như thế, Tỉnh Ngôn cảm động vội lên tiếng ngăn cản, nhưng cuối cùng đành phải nhận hảo ý của bọn họ, cùng Tuyết Nghi, Quỳnh Dung đến cạnh thần án ấm áp, bắt đầu nghỉ ngơi.
"Ai, kì thật những người bần hàn này, rất là dễ thỏa mãn..."
Thiếu niên cứ trầm tư như thế, cùng với mấy người bình thủy tương phùng này, trong miếu nát chơi vơi nơi chân núi, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là, khi đêm càng về khuya, ánh trăng lọt qua kẽ cửa càng lúc càng ngã dài, từ từ chuyển về hướng đông, thì thiếu niên đang mơ mơ màng màng, đột nhiên giác quan nhạy bén bắt được một tiếng động khẽ khác thường:
Trong không minh hôn ám ngoài miếu thờ, phảng phất như có ai đó đang bôn tẩu xung quanh, tựa như đang hết sức bận rộn, lại giống như hoàn toàn vô thanh vô tức!
Đang nỗ lực lắng nghe thì tiếng dị động bên ngoài theo gió truyền vào đó lại đột nhiên ngưng bặt. Thế là, dường như bị tiếng dị động vừa rồi làm gián đoạn, lúc này tiếng sơn điểu, trùng bọ rỉ rả lại truyền rất rõ vào tai thiếu niên.
"Chuyện gì?"
Ngay khi Tỉnh Ngôn kinh nghi trong lòng thì linh giác của y lại nghe được ước chừng ngoài bốn, năm dặm, có tiếng cười càn rỡ kì quái:
"Khà khà! Đêm nay bổn hiền lại tích thêm công đức, vì thế gian trừ đi mấy tên tiện dân nhơ bẩn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...