TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 9: Nhất trình phong vũ nhất trình hoa.
-----o0o-----
Chương 143:Vụ tỏa trang trì, xuân quan vị hứa ngư khuy.
Được người tốt chỉ điểm, Tỉnh Ngôn dẫn hai người nữ vòng vèo qua đường lớn hẻm nhỏ, cuối cùng cũng đến được Bành huyện gia phủ chiêu nạp thuật sĩ.
Xem ra, người giữ cửa Bành phủ chắc đã được chủ nhân phân phó, vừa nghe thiếu niên ngỏ ý thì không cần thông báo, trực tiếp dẫn bọn họ tiến vào trong phủ.
Vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi trên con đường lát đá xanh không bao lâu thì rẽ phải, ba người Tỉnh Ngôn đã được dẫn vào trong Tây sương khách sảnh dùng để đón khách của Bành phủ. Vào phòng ngồi xuống, tự có nha đầu dâng trà thượng hạng lên cho ba người, lại có nữ tì đi vào hậu đường bẩm báo.
Nhấp một ngụm trà nóng, ngay khi miễn cưỡng nuốt vào bụng thì Tỉnh Ngôn bỗng nghe có tiếng ngọc bội chạm nhau đinh đang. Không bao lâu thì thấy một vị phụ nhân trung niên phong thái ung dung, thong thả tiến vào trong phòng.
Tiếp đến chủ khách tương kiến khiến Tỉnh Ngôn phảng phất nhớ lại tình cảnh gặp quận đô úy Bảo Sở Hùng ở Yết Dương huyện trước đây. Chỉ bất quá, lần này hơi khác, bởi vì có Tuyết Nghi điềm đạm trong sáng đứng ở sau nên không khiến vị phu nhân huyện lệnh đó sinh lòng nghi ngờ mấy thiếu niên này phải chăng là con cháu nhà giàu rảnh rỗi đi phá phách.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này tiểu Quỳnh Dung đã được ca ca dặn dò từ trước, không nhìn ngó lung tung, chỉ hi hí mắt, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ca ca.
Vốn ra, đã có giáo huấn từ thất bại đả lôi đài hôm trước, Tỉnh Ngôn đã định chủ ý, lần này đến Bành phủ tra xét linh quái, tuyệt không được báo ra danh hiệu sư môn. Chỉ bất quá, thấy ánh mắt đầy hoài nghi của phu nhân huyện lệnh, y mấy lần suýt chút đã nhịn không nổi nói ra lai lịch của mình, chứng minh mình không phải là hạng lừa gạt.
Chỉ đáng tiếc, ngay khi y định lên tiếng thì phu nhân huyện lệnh đã kêu người dẫn bọn họ đến sương phòng nghỉ ngơi, đợi tướng công quay về tiếp bọn họ.
Thế là, thiếu niên vô pháp biện bạch, chỉ đành theo nha hoàn trong phủ, đi đến phòng dành cho khách ở tây sương nghỉ ngơi.
Bất quá, tuy chịu sự lạnh nhạt, nhưng đối với Tỉnh Ngôn mà nói, có sự khinh miệt nào mà chưa gặp qua, mấy cái vụn vặt này có là gì. Do đó, thấy bài thiết ngăn nắp trong căn phòng, thiếu niên có chút vui vẻ:
"Khà...không tệ không tệ, đỡ tốn tiền trọ khách sạn!"
Không cần nói, hai nữ nhân sau khi đặt bọc hành lý xuống liền bước qua vách ngăn, cùng tán gẫu với thiếu niên trong phòng. Ba người nói chuyện một hồi thì ngoài phòng mặt trời đã sắp lặn, Trương đường chủ liền ra lệnh, bắt đầu nhắm mắt luyện khí.
Đương nhiên, ba người luyện khí theo đường lối khác nhau. Tỉnh Ngôn luyện pháp quyết "Luyện thần hóa hư", Tuyết Nghi tự có thuật tiên thiên thanh khí, tiểu nữ oa thì có thuật luyện công độc môn của nó. Chỉ bất quá, theo Tỉnh Ngôn quan sát, tiểu nữ oa này hình như bắt chước động tác luyện công của mình, chỉ là sự kì quái bên trong thì người ngoài không thể biết được.
...
"Quỳnh Dung, muội có đó không?"
Như thường lệ, Trương đường chủ vận mấy vòng đạo lực, sau khi kết thúc luyện thần hóa hư, chuyện đầu tiên chính là xem tiểu Quỳnh Dung còn ở chỗ cũ hay không.
"Quả nhiên!"
Tỉnh Ngôn than thở trong lòng:
"Không biết tiểu nha đầu hiếu động đó, lần này chạy đi đâu rồi".
Quay mặt nhìn Tuyết Nghi vẫn còn chuyên tâm luyện công, hệt như một bức tượng ngọc, Tỉnh Ngôn không kinh động nàng, rón rén ra khỏi sương phòng.
"Tiểu nha đầu có thể chạy đi đâu chứ?"
Biết chỗ Quỳnh Dung đi chơi chẳng thể nào đoán được, Tỉnh Ngôn chỉ đành theo những con đường giao thoa trong phủ mà hú họa tìm kiếm. Những nha hoàn nha gia đinh gặp trên đường, ước chừng mấy ngày này đã thấy nhiều thuật sĩ đạo trang, nhìn thấy y cũng chẳng quan tâm gì đến.
Đi một hồi, Tỉnh Ngôn mới phát hiện Bành phủ rất rộng, phòng xá liên miên, hoa cỏ xanh tươi, nhất thời không thể đi hết. Trong lúc rảo chân, mắt thấy cây cỏ xanh um bên đường, Tỉnh Ngôn chợt động tâm:
"Chuyện lạ, cây cỏ hai bên nhai đạo Trinh Dương, đại bộ phận là khô héo, sao hoa cỏ trong Bành phủ lại tươi tốt như thế, dường như chẳng chịu ảnh hưởng gì từ hạn hán".
"Không lẽ sự quái dị trong Bành phủ này, thật có liên quan đến Thủy chúc tinh quái gì?"
Cảm thấy có chỗ kì lạ, trong lúc tiếp tục đi, gia tăng sự chú ý đến cảnh vật xung quanh.
Lại đi một đoạn đường nữa, cũng không biết đã vượt qua mấy đạo phòng xá, Tỉnh Ngôn bỗng nghe có tiếng nước chảy róc rách, từ con đường ngoài cửa tròn mặt động truyền vào.
Vừa nghe tiếng nước, y liền lập tức nhắm hướng mà đi. Xuyên qua cửa tròn, Tỉnh Ngôn mới phát hiện phía bên cái cửa tròn không lấy gì đẹp đẽ, lại là một động thiên khác:
Đường trải sỏi trắng len lỏi trong bóng trúc xanh biếc, nước dẫn thành dòng, chảy róc rách vào một cái hồ nhỏ giữa vườn, sau đó theo những đường rảnh nhỏ, nước được đưa vào những cụm hoa cỏ xung quanh.
Nước lấp lóa dưới ánh nắng, phản chiếu như mặt gương. Xung quanh hồ có mấy cụm trúc đào, thỉnh thoảng có gió thổi qua. những bông hoa đỏ đong đưa đong đưa, vài cánh hoa xoay xoay rơi xuống hồ, gợn lên những vòng nước mỏng mảnh.
Nhìn đình viện độc đáo trước mắt, Tỉnh Ngôn nhất thời khởi hứng, liền theo lối đi nhỏ quanh co, rảo bước đến chỗ hồ nước.
Đến bên hồ nước, đưa mắt nhìn cái đình đối diện, thấy trên bảng đỏ có khắc mấy chữ trắng nhạt:
"Chiếu trang lan".
Thấy mấy chữ này, thiếu niên thầm kêu hay, cảm thấy ba chữ này rất có ý nghĩa.
Bị cuốn hút bởi ba chữ này, Tỉnh Ngôn lại đi đến trước, thấy trên lan can tầng hai cũng có khắc một câu đối, viết:
Chích tương xuân ý tư,
Tự dữ mộng thương lượng.
Mấy chữ sắc xanh nhạt này còn mới, chắc là khắc chưa lâu.
"Không tệ không tệ, có thú có thú!"
Trương đường chủ thích thơ văn lập tức bị câu dẫn hứng thú, trong miệng lẩm nhẩm câu đối, vừa ngẩng cổ, vừa vận hết thị lực, phóng mắt nhìn vào bên trong bày bố theo phong cách thi thơ bóng bẩy.
Không khiến Thượng Thanh đường chủ thất vọng, hai bên rèm cửa, mỗi bên đều có viết một câu:
Thiên cổ hữu tình đô tịch tịch
Nhất thời vô ngữ đãn mang mang.
Biển treo viết:
"Tống xuân quan".
"A! cực hay cực hay!"
Đọc đôi câu đối đó, Trương đường chủ đang cố mắt nhìn, bắt đầu ở góc độ thơ văn thuần túy, gật gù đắc ý, bình phẩm nội dung:
"Hà, đôi câu đối này, ngôn từ uyển chuyển, âm tiết du dương, chính là tuyệt tác trong lĩnh vực văn đối. Chỉ là ngụ ý trong câu này, không khỏi có chút cô tịch, uất ức trong lòng, giống như là nỗi u oán trong khuê phòng xuân sắc..."
"Ách? khuê oán?"
Vừa có suy nghĩ này, còn chưa kịp có suy nghĩ tiếp thì bỗng nghe tiếng yểu điệu mắng người từ trên lầu một vọng ra, phá tan không gian yên tĩnh trong vườn:
"Tiểu hài nhà ai, sao đến tú lâu ta phá phách?"
Lời còn chưa dứt thì thấy một thân hình linh động đang từ trên lầu chạy như bay xuống, sau đó lao đến trước mặt thiếu niên còn đang sững sốt, thở hổn hển cười nói:
"Ca ca, thật hay à...huynh cũng đến chỗ đại tỷ tỷ chơi?"
Không cần nói, tiểu nha đầu chạy loạn vào phòng người ta, chính là Quỳnh Dung đã lâu không gặp.
"Quỳnh Dung, muội sao..."
Tỉnh Ngôn chưa kịp hỏi cho minh bạch thì thấy trên lầu xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, tựa bên lan can nộ khí trùng trùng mắng:
"Kẻ khinh bạc nơi nào, lại đến dò xét khuê các của bổn tiểu thư"
Rất nhanh, phía sau nữ tử xinh đẹp đó, lại có một tiểu nữ tử ăn vận theo lối nha hoàn chạy ra, cùng nhìn xuống dưới.
Khi thấy rõ diện mạo của Tỉnh Ngôn, nữ tử diện mạo xinh đẹp đứng tựa lan can bỗng ngẩn ra. Sau đó thì thấy nha hoàn không biết nói nhỏ gì với nàng, thế là tiểu thư trong tú lâu đó hừ khẽ một tiếng, rẽ màn cửa quay vào trong phòng.
Thấy chủ nhân đã đi, thiếu niên cũng không vội chạy, chỉ đứng ngơ ngẩn nghĩ:
"Vị tiểu thư vừa rồi, chắc là Bành tiểu thư tài mạo song toàn của Bành phủ? Câu đối này, chắc cũng do nàng soạn? Thật là tài nữ! Lời của mấy người trên phố đúng là không có gạt ta!"
Đang suy nghĩ thì bỗng nhớ đến tiểu nha đầu trốn ở phía sau liền xoay người, mặt nghiêm túc hỏi:
"Quỳnh Dung, hôm nay muội lại không ngoan, sao lại lén lút vào phòng người khác như thế?"
Thấy ca ca trách, tiểu Quỳnh Dung cúi mặt, tay cứ vân vê tà áo, ra vẻ rất xấu hổ. Chỉ bất quá, mới cúi đầu được một chút, tiểu nha đầu như nhớ đến chuyện gì, liền kéo áo thiếu niên, ngẩng đầu dè dặt nói:
"Ca ca, chớ tức giận, muội cũng là đi tìm yêu quái, ngửi thấy nơi này hơi nước trùng trùng, vừa đi vừa ngửi, bất tri bất giác tiến vào trong phòng đại tỷ tỷ đó..."
"Sao?"
Thấy tiểu nha đầu nhíu mũi, diễn tả động tác ngửi hơi nước, Tỉnh Ngôn chợt động tâm:
"Đúng rồi, ta sao không chú ý chứ! Tình trạng cây cỏ tươi tốt trong Bành phủ quả nhiên có chỗ cổ quái. Còn hơi nước...dường như rất nặng trong khu vườn này".
Phủi mấy cánh hoa rơi bám trên áo, thiếu niên hơi động tâm, liền phát "Băng tâm kết" lên không, quả không ngoài dự tính, chỉ hơi phát lực, trên không trung trước mặt đã xuất hiện mấy chục đóa hoa tuyết bay bay.
"À, tình trạng hơi nước trùng trùng này, không giống như hơi nước phát sinh do sông suối tự nhiên. Xem ra, nội viên của Bành gia tiểu thư, rất có khả năng là chỗ thủy linh ẩn hiện".
Rút được kết luận này, Tỉnh Ngôn khen tiểu nữ oa một câu, sau đó kéo nó cùng đi.
Nghe ca ca khen ngợi, tiểu nha đầu đang bất an lập tức hớn hở ra mặt. Chỉ bất quá, dù sao trong lòng cũng có chút sợ sệt, trên đường đi hết sức yên lặng, chân bước nhẹ nhàng phía sau ca ca, sợ ca ca mắng không ngoan.
Đến chạng vạng, chủ nhân Bành phủ Bành Tương Phổ Bành huyện gia từ nha thự trở về, nghe có đạo sĩ tìm đến, liền mới đến thư phòng tiếp kiến.
Khác với Bành phu nhân, Bành huyện gia diện mạo gầy guộc quả nhiên có nhãn quang, tịnh không vì mấy người trước mặt mình tuổi còn trẻ mà có lòng khinh thị. Sau khi nói qua vài câu với thiếu niên đạo nhân, Bành Tương Phổ càng phát giác mấy người này tịnh không phải là thuật sĩ giang hồ lừa đảo.
Nói đến, lần đầu gặp mặt, nhìn diện mạo khó mà đoán được tính cách, nhưng sau một lúc nói chuyện, nếu là người khôn ngoan sẽ đoán được người kia là hạng thế nào. Tuy diện mạo Trương đường chủ không thể so bì được với mấy lão đạo tiên phong đạo cốt, nhưng chỉ nói dăm câu, vị Bành Tương Phổ đã đọc rất nhiều sách, liền phát giác người trước mặt mình nói năng ôn nhã, kiến thức bất phàm, đúng là hạng tuổi trẻ tài cao.
Kì thật, Bành huyện gia cũng khó mà không có cảm giác đó. Vị Thượng Thanh đường chủ này, dù xuất thân từ phố chợ, lúc nói chuyện với người bình dân thì tranh cãi châm chọc, dùng ngôn ngữ chợ búa đối đáp. Nhưng nói cho cùng đã đọc rất nhiều sách, lại tu luyện trên linh sơn, trải qua nhiều biến cố lớn, trên người tự nhiên sinh ra một cổ khí thế, cho dù gặp phải dạng văn sĩ như Bành huyện gia, cũng dư sức đối đáp rành mạch, ngôn ngữ hợp lý.
Thế là, Bành huyện gia vốn chỉ định tiếp cho có lễ, nhất thời cao hứng, nói chuyện với thiếu niên hết sức hứng thú.
Thấy hai người như thế, Khấu Tuyết Nghi thần thái điềm đạm ở bên cạnh, nhất thời mỉm cười. Thì ra Khấu Tuyết Nghi đang nhớ đến ngôn ngữ bình dân thường ngày của Trương đường chủ, trong lúc khâm phục, cũng cảm thấy rất thú vị.
Giới thiệu sơ qua bản thân, Tỉnh Ngôn liền hỏi Bành huyện gia những chuyện quái dị trong nhà. Nghe Bành Tương Phổ khổ não thuật lại, y mới biết Bành phủ trong hơn tháng nay, cứ chừng hai ba đêm thì như gặp ác mộng, cả phủ ngủ như chết, không hề biết gì đến chuyện bên ngoài.
Lúc đầu, dị trạng này chẳng có ai phát hiện. Nhưng qua một thời gian, có một nô bộc nhỏ tuổi tinh thần khỏe khoắn, đêm nọ bỗng dưng tỉnh khỏi cơn mộng, nghe từ chỗ nào đó trong phủ, có tiếng quái thanh uất ức âm điệu đau thương phát ra từng đợt, truyền vào tai tiểu đồng như tiếng quỷ khóc khủng bố. Trong lúc vô cùng kinh khủng, bỗng thấy trong ánh trăng có từng màn sương đen nhàn nhạt bốc lên, sau đó không biết gì nữa.
Từ sau đêm đó, khắp Bành phủ mới biết có chuyện quái dị. Chỉ là, tuy tăng thêm người bảo vệ, thậm chí có binh sĩ xung phong đến canh giữ, nhưng lần nào cũng ngủ như chết chẳng có phát hiện gì. Còn sau lần đó, cũng chẳng có ai có thể tỉnh khỏi cơn mộng, bao gồm cả đạo nhân thuật sĩ gần đây đến phủ trừ yêu.
"Vậy, không biết vị hài đồng đó nghe quái thanh ước chừng phát ra từ vị trí nào?"
Nghe kể lại như thế, Tỉnh Ngôn lập tức bắt được điểm mấu chốt, liền lên tiếng hỏi.
Nghe y hỏi, Bành huyện công than một tiếng, đáp:
"Sau khi biết chuyện, bọn ta tự nhiên cũng tra hỏi cả trăm lần, chỉ là tiểu đồng đó khi ấy cũng vừa tỉnh giấc, vẫn còn mơ màng, lại kinh hãi trong lòng, chẳng thể nào nhớ được quái thanh đó từ đâu truyền đến".
"Đáng tiếc đáng tiếc. Vậy sau lần đó, kiểm tra trong phủ có mất của cải gì hay không? Hay có ai hôm sau tỉnh giấc cảm thấy rất quái dị?"
"Ai! đều không. ia cũng không hiểu yêu quái đó rốt cuộc muốn là gì!"
"Vậy cũng tốt. Sợ nhất là yêu dị hại người cướp tiền!"
Thấy Bành Tương Phổ phiền muộn, Tỉnh Ngôn vội an ủi một câu. Lại thấy không khí trong phòng có chút yên ắng, y liền nhìn quanh thư phòng, chuyển chủ đề khác, nhàn đàm với Bành huyện gia:
"Bành huyện công, bài trí trong thư phòng ngài rất hợp lý. Tùy ý mà không loạn, hình như có ý tự nhiên của đạo gia trong đó".
Nghe Tỉnh Ngôn tán thưởng, Bành Tương Phổ cũng bớt đi buồn bã, vuốt ba chòm râu dưới cằm, lộ ra nét cười. Lại nghe thiếu niên khen:
" Bành công, bức 'Thiên sơn hàn tuyết đồ' của ngài, thật đã đạt cảnh giới thanh cao, bài thơ đề lại càng hợp ý tranh".
Dựa theo ý tứ đó, Tỉnh Ngôn tán thưởng bức tranh thủy mặc treo trên tường đối diện:
"Tuyết thừa trường phong vũ, thi bạn lạc mai ngâm... ý này cảnh này, thật khiến người say mê..."
Thấy y tán thưởng, Bành Tương Phổ cũng có hứng đàm đạo, thành thật nói:
"A, không giấu tiểu hữu, lão phu đúng là rất thích cảnh tuyết. Ta vốn là người Tần Xuyên ở vùng bắc, mùa đông tuyết rất nhiều. Chỉ là đến Lĩnh Nam này, thoáng chốc đã mười mấy năm. Chẳng giống quê nhà, nơi này bốn mùa trong năm chẳng có chút tuyết nào, chỉ đành tìm người giỏi vẽ tranh, nhờ vẽ bức 'Mai tuyết đồ' này treo trên tường để đỡ nhớ quê hương".
"Thì ra như thế! Bành công quả nhiên là người chí tình".
Thế là hai người chuyện phiếm thêm một hồi, Bành huyện gia càng nhìn càng ưng ý thiếu niên. Lại biết y chưa có nơi hứa hẹn, trong lòng liền sinh ý kén rể!
Tạm không nói Bành huyện lệnh có lòng mến tài, lại nói ba người Tỉnh Ngôn, sau khi dùng cơm tối thì quay về sương phòng nghỉ ngơi.
Chỉ bất quá, ước chừng hết giờ tuất, khi màn đêm buông sâu, Tỉnh Ngôn kêu hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung ăn bận gọn gàng, men theo con đường lúc chiều, nhất tề lặng lẽ đi đến đình viện của tiểu thư Bành phủ. Thì ra, nghe Bành huyện gia nói lúc dùng cơm, theo kinh nghiệm thường ngày, đêm nay rất có khả năng là thời gian yêu dị tác quái.
Khi vào trong vườn, mấy người Tứ Hải đường trên Thượng Thanh cung này, liền ẩn nấp trong chỗ cây cối rậm rạp sát tường, khẩn trương quan sát khu đình uyển.
Tỉnh Ngôn đặc biệt phân phó, Tuyết Nghi, Quỳnh Dung dùng tiên thiên khí cơ của bọn họ, tỏa khắp khu vườn, lưu tâm liệu có chỗ nào xuất hiện quái dị hay không.
"Chẳng lẽ, đúng là thủy tinh chạy khỏi La Phù sơn ta? Trò đùa không ai người này, xem ra cũng giống phong cách của mấy cao nhân Thượng Thanh".
Bất quá, tuy lòng nghĩ như thế, tay vẫn khẩn trương nắm chặt thanh Phong thần, không dám lơ là chút nào.
Ba người cứ như thế mai phục trong lùm cây, mãi đến khi mảnh trăng lưỡi liềm lên cao, đèn trong lâu các đã tắt, vẫn không thấy có sự quái dị gì xuất hiện.
Ngay khi Tứ Hải đường chủ bắt đầu dao động tín tâm, thì chỗ hòn giả sơn nơi dòng nước chảy đến, trong cái bóng mờ mờ ngả dưới ánh trăng, dòng nước đang chảy bỗng phun vọt lên, bắn vô số giọt nước lấp lánh ra xung quanh.
Trong khoảng khắc đó, dường như có một dạng cảm ứng thần bí trong lòng, ba người Tứ Hải đường, toàn bộ đều giật mình kinh hãi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...