TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 129: Nộn nhị quỳnh bao, vi trán loạn vân thâm xử.
"Ách? Quỳnh Dung làm gì thế?"
Thấy nó hồi phục diện mạo thật, Tỉnh Ngôn vô cùng kinh ngạc.
Phải biết, đối với Quỳnh Dung mà nói, ngoài việc bị nói là con nít, thì kỵ nhất là nguyên hình không phải người của mình. Từ sau khi lên La Phù sơn, được Tỉnh Ngôn an ủi, tiểu nữ hài dường như đã quên thân phận vốn có. Nhưng vì sao hôm nay, lại hiển hiện ra nguyên hình mà nó không thích?
Ngay khi thiếu niên phiền muộn trong lòng, bỗng thấy dị thú tuyết sắc do Quỳnh Dung hóa thành, bốn chân đột nhiên tỏa ra bạch vụ, sau đó thì thấy nó hướng về dốc núi phía trước nhẹ nhàng nhảy tới. Trong lúc nhảy đi, phiêu phiêu lâng lâng, chân dường như không chạm đất. Lúc ấy, mấy con chim, thỏ, toàn bộ đều im lặng, ánh mắt đồng loạt nhìn theo thân ảnh chuyển động mẫn tiệp của Quỳnh Dung.
Đến khi lên dốc cao, con tiểu thú chạy ngang đến trên một thạch nham nhô ra, rùn người, chân trước bám bám vào mép nham, đầu thò ra nhìn xuống dưới.
Thấy bộ dạng Quỳnh Dung như thế, Tỉnh Ngôn nghĩ thầm:
"Chẳng lẽ cùng điểu thú chơi với đá sao? Bất quá thạch nham này cũng rất cao, nếu như vô ý xảy chân thì chết chứ không đùa!"
Y hiện tại đối với chuyện xảy chân, đúng là nghĩ lại còn kinh.
Khi y nghĩ đến chỗ này, vừa định lên tiếng nhắc nhở, thì bỗng thấy tiểu nữ oa đã nhún người từ trên thạch nham nhảy xuống!
Tỉnh Ngôn chăm chú nhìn thì thấy rất rõ, con tiểu thú tuyết sắc tràn trề khí tức thần thánh này, trong quá trình nhảy xuống, nỗ lực vỗ hai cái cánh trắng như tuyết, thử từ cao nham bay xuống.
Chỉ đáng tiếc, cánh của nó vẫn chưa phát triển đủ, trái phải đập rất không hòa hợp, cả thân hình trong quá trình hạ xuống cứ nghiêng qua nghiêng lại, căn bản không thể so với đám điểu tước được. Thế là, trong tiếng kinh hô của thiếu niên, ấu thú đó rất bất hạnh đã ngã đập mặt xuống!
Thấy tình hình thế, Tỉnh Ngôn lập tức minh bạch tiểu nha đầu này vì sao mấy ngày nay trở về đều dính đất đầy đầu. Thấy nó té ngã, Tỉnh Ngôn vội chạy lại, đỡ lấy Quỳnh Dung ngồi dậy. Còn con tiểu ấu thú nghe tiếng kinh hô quen thuộc, liền bất chấp đau đớn, trong quang ảnh phân loạn, lại biến trở lại hình dáng tiểu Quỳnh Dung.
Thấy có người chạy đến, mấy con điểu, thú đến cổ vũ Quỳnh Dung cũng thất kinh chạy tán loạn.
Lúc ấy, tiểu nha đầu mặt dính đất cũng không nhớ phải chùi, cúi đầu đứng ở đó, tay không ngừng vò chéo áo, giống như làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp, kinh hoảng lặng im chờ đường chủ ca ca phát lạc.
Thấy dáng vẻ đáng thương của nó, Tỉnh Ngôn chỉ thấy đau lòng, nỡ lòng nào mà trách mắng. Hiện tại, thiếu niên nắm lấy hai vai nó, luôn miệng hỏi xem có bị đau chỗ nào không.
Thấy ca ca không trách cứ, tiểu nha đầu khẩn trương bất an tức thì cảm thấy toàn thân đau đớn. Chỉ thấy tiểu Quỳnh Dung chỉ vào quai hàm, nước mắt lưng tròng nói với ca ca:
"Vừa rồi té đụng chỗ này, hu..."
Tỉnh Ngôn nhìn thì quả nhiên thấy dính đầy đất. Chùi sơ qua thì phát hiện đã đỏ bầm trên má. Thấy bộ dạng nhếch nhác của nó, Tỉnh Ngôn dắt nó đến dòng suối gần đó rửa ráy.
Rửa sạch mặt mũi, Tỉnh Ngôn nghiêm túc hỏi:
"Quỳnh Dunhg, lần trước ca ca ngự kiếm phi thiên, chút nữa đã té chết, muội sao dám lén đến đây học bay?"
Thấy thần sắc nghiêm trọng của ca ca, tiểu nữ oa ấp úng hồi lâu mới đáp:
"...Muội, muội cũng là nôn nóng trong lòng".
"Nôn nóng?"
Thấy bộ dạng dường như chưa tận hết ý của tiểu nha đầu, Tỉnh Ngôn cảm thấy chuyện này cần phải hỏi rõ, sau đó mới xóa đi cái suy nghĩ nguy hiểm trong đầu nó.
Hỏi han một hồi, hao phí rất nhiều nước bọt, cuối cùng tiểu nha đầu mới ngập ngừng nói ra nguyên nhân chân chính của nó.
Thì ra, chuyện này có liên quan đến người hỏi. Từ lần trước Tỉnh Ngôn luyện tập ngự kiếm phi hành bị ngã, được đại bàng cứu thoát, tiểu Quỳnh Dung vô cùng bất an trong lòng, thấy bản thân cũng có đôi cánh, nhưng lại không làm gì được, trong lòng thấy khó chịu. Thế là, tiểu nữ oa xuất thân kì dị liền quyết định đến chỗ vắng người luyện tập phi hành. Mấy con sơn điểu hồi nãy là nó mời đến để bắt chước cách bay.
Đáng tiếc đó là, vô luận nó dụng tâm nỗ lực thế nào, vẫn không thể bay được. Tối đa chỉ là phân biệt được bên nặng bên nhẹ mà thôi. Hơn nữa, đặc biệt khiến nó cảm thấy phiền muộn đó là, cho đến hiện tại, bản thân tịnh không phải càng luyện càng tốt, càng lúc càng nhẹ. Chẳng hạn như hôm nay, so với mấy ngày trước thì cũng vẫn vậy.
"Không ngờ lại bị ca ca nhìn thấy!"
Tiểu nữ oa bất mãn ra mặt, cảm thấy bản thân vô cùng xúi quẩy.
Nghe nó nói như thế, thiếu niên vốn có chút tức giận, cũng không còn tâm tư đâu mà trách nó, trong lòng còn cảm thấy ấm áp.
Bất tri bất giác, thiếu niên đã khom xuống kéo tiểu thiếu nữ đến trước mặt. Thần tình bất mãn của nó ở trong mắt thiếu niên, lại dường như còn động nhân hơn cả cô Khuynh thành công chúa trong truyền thuyết.
"Muội cớ gì phải chịu đau đớn như thế!"
Từ sau khi Quỳnh Dung ngàn dặm tìm đến La Phù sơn, có kinh nhưng vô hiểm gia nhập Tứ Hải đường, Tỉnh Ngôn rất ít khi dùng ngữ khí ôn hòa đối đáp với nó. Bình thường chỉ xem nó là một tiểu muội muội, hay đùa giỡn chọc ghẹo nó. Vốn cho rằng như thế đã đủ, đến lúc này mới biết bản thân thì ra vô tâm như thế.
Thấy ca ca đột nhiên ôn nhu với mình như thế, Quỳnh Dung không biết sao, liền thấy trong lòng rất vui vẻ. Mắt chớp chớp, nước mắt như trân châu liền rơi xuống.
Chỉ thấy tiểu thiếu nữ chùi nước mắt, nghẹn ngào nói:
"Quỳnh Dung cái gì cũng không hiểu, chỉ khiến ca ca thêm phiền...Tuyết Nghi tỷ thì giúp ca ca nấu cơm giặt đồ, Cứ Doanh tỷ tỷ thì đàm luận thơ văn cùng ca ca...Chỉ có Quỳnh Dung cái gì cũng đều không được, hu..."
Ai mà ngờ được, tiểu nha đầu bình thường chỉ thích chơi đùa, trong lòng lại có tâm sự trầm trọng như thế.
"Quỳnh Dung, muội nghĩ vật là sai rồi".
"Hả?"
Tiểu thiếu nữ nước mắt mông lung có chút kinh ngạc.
"Ta hỏi muội, nếu như ca ca không giúp gì được cho muội, muội vẫn tốt với ca ca chứ?"
"Dĩ nhiên!"
"À, cũng vậy, cho dù Quỳnh Dung không giúp gì được cho ta, ta cũng tốt với muội. Ta và muội, còn có Tuyết Nghi tỷ, Cứ Doanh tỷ, không phải là ai có tác dụng với mình thì mình mới tốt. Mấy đạo lý này, đợi khi muội lớn sẽ hiểu. Bất quá, có chuyện hiện tại phải nói với muội".
"Trong lòng ta, chỉ cần muội mỗi ngày đều vui vẻ, như vậy là tốt với ta lắm rồi!"
"A! Muội sẽ đối xử rất tốt với ca ca!"
Phen diễn giải của Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung nghe tựa hiểu tựa không, nhưng cảm thấy hết sức thoải mái. Gật gật đầu, nhớ đến câu cuối cùng của ca ca, liền vội vàng đưa tay chùi nước mắt.
Chùi hết nước mắt, tiểu Quỳnh Dung còn có chút không yên tâm, nhịn không được lại hỏi một câu:
"Có phải dù Quỳnh Dung vẫn như vậy, lại là yêu quái, ca ca cũng không ghét bỏ muội?"
"Đúng, ta vĩnh viễn ở cùng với muội!"
"Đúng rồi Quỳnh Dung, muội sao lại quên rồi?Muội là muội muội của Trương Tỉnh Ngôn, chẳng phải là yêu quái gì hết. Ngày sau hai chữ yêu quái không được nhắc nữa. Nói không chừng..."
Nói đến chỗ này, thiếu niên chứa chan ôn tình, thấy tiểu thiếu nữ mặt còn dấu lệ, cố gắng kìm cơn khóc, trong nhất thời tựa như khắp người nhiệt huyết phi đằng, ngẫm:
"Yêu quái? Yêu quái thì sao? Cả đời Trương Tỉnh Ngôn ta, nhất định sẽ ở cùng với muội!"
Nghĩ đến chỗ này, thiếu niên đột nhiên lên tiếng nói:
"Quỳnh Dung, ta nghĩ minh bạch rồi".
"Sao? Nghĩ minh bạch gì?"
"Ta vẫn phải luyện tập ngự kiếm phi hành!"
Trong lòng thiếu niên, lại xuất hiện tình cảnh Triệu Vô Trần lần trước đến quấy rầy:
"Nếu ác đồ mạnh hơn Triệu Vô Trần định đến khi nhục Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, ta phải làm sao? Hà, ta chỉ có nhân hiện tại có thời gian tập trung tu hành. Chỉ có tự biến mình thành hùng mạnh thì mới có thể bảo đảm cho bọn họ không bị người khinh nhờn!"
Vào lúc này, thiếu niên Nhiêu Châu ở quá khứ, Đường chủ Tứ Hải đường hiện tại, Trương Tỉnh Ngôn, cuối cùng đã nghĩ thông một điểm mà trước giờ chưa nghĩ tới:
Không giống như Cứ Doanh, hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghu đều xem ta là chỗ dựa duy nhất, toàn tâm toàn ý trông vào ta. Đã là như thế, ta phải có trách nhiệm, không để bọn họ chịu bất cứ tổn thương nào.
Tiểu cô nương đang chùi lệ đâu hiểu tâm tư chuyển biến của thiếu niên. Nghe ca ca lại muốn luyện tập ngự kiếm phi hành, không khỏi đại kinh nói:
"Ca ca, từ từ đã, Quỳnh Dung còn chưa phi hành được!"
"Hà...Muội muội không cần lo lắng. Mấy ngày nay ta đã nghĩ minh bạch, lần trước ngộ hiểm, hoàn toàn là vì ta không đủ trấn định, có chút chưa lý giải đến nơi đến chốn khẩu quyết, chỉ nghĩ bay, không nghĩ đến hạ xuống. Lần này, ta phải đi tìm Thanh Minh sư thúc, tham khảo ông ta một chút".
"Ồ! Vậy muội cũng đi".
"Không vấn đề!"
Thế là hai huynh muội cùng quay về.
Giữa đường, vị tiểu thiếu nữ như có tâm tư, bỗng hỏi Tỉnh Ngôn:
"Ca ca, Quỳnh Dung mấy ngày cũng không bay được, có phải do tham ăn quá nên mập không?"
Đối đáp qua lại một hồi thì đến Hoằng Pháp điện trên Bão Hà phong, gặp được Thanh Minh đạo trưởng, Tỉnh Ngôn mới biết bản thân lần đó thử luyện ngự kiếm thuật là rất mạo hiểm.
Thanh Minh nói với y, môn nhân đệ tử trong Thượng Thanh cung, phàm đủ điều kiện luyện Ngự kiếm thuật, đều phải bẩm qua sư trưởng trực tiếp của mình, sau đó cùng bọn họ đi đến một chỗ chuyên để luyện tập trong La Phù sơn.
"Chỗ chuyên luyện tập?"
"Không sai. Chỗ chuyên luyện ngự kiếm thuật này, chính là Tích vân cốc ở đông nam La Phù sơn. Tích Vân cốc này đã được các đại tiền bối giáo ta thi thiết pháp trận, lúc tập luyện ngự kiếm, nếu ở ngoài cốc có thể bay một trượng thì trong cốc chỉ có thể bay một tấc, không có khả năng bay ra ngoài cốc. Làm như thế để đảm bảo an toàn cho đệ tử".
"Chuyện phi thiên, há là chuyện đùa?"
Nghe Thanh Minh nói như thế, Tỉnh Ngôn thầm kêu xúi quẩy. Nếu sớm biết có chỗ tốt như thế, thì đâu bị một trận kinh hãi. Đã vậy còn khiến y đoạn tuyệt với ý nghĩ phi thiên.
Đối với Thanh Minh đạo trưởng, Tỉnh Ngôn cũng không giấu diếm, liền đem chuyện ngự kiếm lần trước kể ra, sau đó thỉnh giáo Thanh Minh đạo trưởng, rốt cuộc vì sao thất bại.
Nghe Tỉnh Ngôn hỏi, Thanh Minh nói với y, chắc là y và phi kiếm chưa hoàn toàn thông linh. Ngự kiếm phi hành phải tùy tâm sở dục, cần nhất là hình thần tương liên với phi kiếm.
"Bất quá, bần đạo cảm thấy có chút kì quái. Theo lý nói, lần đầu ngự kiếm phi hành, tuyệt không có khả năng bay cao như ngươi...không biết có phải do ngươi đạo lực tinh thuần hay không? Không đúng, chắc không phải. Dù sao thời gian nhập sơn của Trương đường chủ còn quá ngắn!"
Thanh Minh nheo tít mày, chợt như bỗng nhiên đại ngộ:
"Nhất định là thanh kiếm khí cổ quái này rồi! Lần trước thấy nó linh khí bức nhân..."
Thanh Minh bỗng nhớ đến lần trước bị kiếm này chơi xỏ, không khỏi mặt lão ửng hồng.
Thế là, Tỉnh Ngôn dưới sự dẫn đường của Thanh Minh, đi đến Tích Vân cốc nói khi nãy. Tiểu nữ oa thì hớn hở chạy theo sau bọn họ.
Đến Tích Vân cốc, mới phát hiện cốc này rất lớn, khắp nơi vụ khí trắng sữa ùn động, lưu chuyển, lượn lờ, nhìn từ xa, quả nhiên rất giống từng đám mây lớn chất chồng.
Tỉnh Ngôn ngó ngó, đang chuẩn bị bước vào thì bỗng nghe trong một gian tiểu ốc bên đường, truyền lại một tiếng hét lớn:
"Úy! Đợi một chút! Vị tiểu huynh đệ này còn chưa nộp phí tạo mây à".
Lời vừa dứt, thì đã có một người từ trong nhà chạy ra.
Tỉnh Ngôn nghe vậy dừng bước, đưa mắt nhìn thì thấy một vị lão giả nhưng vẫn tráng kiện, áo bố giày cỏ, cầm một cái mâm chạy đến chỗ y.
Mặc kệ thiếu niên kinh ngạc, Thanh Minh đạo nhân thấy lão đầu nhân đến, vội bước lên nghênh đón, từ trong tay áo lấy ra mấy quan tiền, thả đinh đinh đang đang vào cái mâm đó.
Đợi mấy quan tiền ngừng hẳn, lão đầu nhân đưa mắt nhìn lướt qua, sau đó nhướng cặp mày trắng rậm rì lên, hài lòng nói:
"Số lượng tốt. Các người có thể tiến vào".
Tỉnh Ngôn không hiểu lý do, thì đã bị Thanh Minh kéo đi, nghiêm túc nói:
"Tiền phí nhập cốc lần này là Hoằng Pháp điện ta xuất, khi nào về đến Tứ Hải đường kết toán. Chúng ta đi thôi".
Nhìn lão đầu nhân cười hà hà bên cạnh, tiểu nữ oa vẫn không hiểu chuyện gì, ngửa mặt lên hỏi:
"Lão gia gia, Quỳnh Dung đi vào, ca ca phải nộp bao nhiêu tiền?"
"Ách..."
Lão đầu nhân ăn mặc kiểu người thường này, nãy giờ cứ thu tiền, thật không để ý đến sự tồn tại của tiểu nữ hài. Nghe nó hỏi mới cúi đầu nhìn, sau đó khoát tay nói:
"Nhóc con...miễn phí".
Nói rồi lão lấy mấy đồng tiền từ trên cái mâm, cúi người dúi vào tay tiểu thiếu nữ, nói:
"Tiểu nữ hài không mất tiền. Mấy quan tiền này cho con mua kẹo ăn".
"Hứ".
Nghe lão đầu nói thế, cái miệng nhỏ xíu của Quỳnh Dung lập tức vểnh lên, mặt đầy phẫn nộ hầm hầm bỏ đi.
"Lão giả đó là ai?"
Đi được mấy chục bước, Tỉnh Ngôn không nhịn được lên tiếng hỏi Thanh Minh đạo trưởng.
"Ngươi nói lão đầu nhân giữ cốc? Nghe nói lão cũng là đạo sĩ của Thượng Thanh cung, đạo hiệu Phi Dương. Chỉ là có chút kì quái, trong mấy cấp bậc của Thượng Thanh cung ta, không hề có hai chữ Phi, Dương. Còn đạo hiệu tự chọn này, thì chỉ có các lão tiền bối trong Quan Thiên các mới có quyền. Phi Dương lão hán này, luôn nói vân khí trong cốc là do lão mỗi đêm làm phép tích tụ, do đó ai muốn vào cốc sử dụng, đều phải nộp cho lão vài quan tiền mới được. Kì thật, Chưởng môn sư tôn cũng không biết chuyện này là thế nào. Bất quá dù sao ông ta cũng lớn tuổi, coi như là tiền dưỡng lão vậy".
"A, thì ra là thế".
Tỉnh Ngôn cảm thấy Phi Dương lão đầu này rất thú vị.
Bỏ qua mấy lời đàm luận. Lại nói thiếu niên vào trong Tích Vân cốc, có Thanh Minh ở bên chỉ điểm, thì có thể yên tâm thử luyện, không đến công phu nửa ngày, thuật ngự kiếm phi hành của Tỉnh Ngôn đã có nhiều tiến bộ. Đặc biệt phương diện điều khiển linh kiếm, càng có tâm đắc.
Được Thanh Minh chỉ điểm, Tỉnh Ngôn mới biết, tư thế ngự kiếm phi hành có rất nhiều kiểu, căn bản nhất là đạp kiếm mà bay. Nếu công lực tiến bộ, có thể không cần câu nệ hình thức, đứng ngồi đều được.
Ngoài ra, một điểm khiến thiếu niên ấn tượng nhất đó là, theo Thanh Minh đạo nhân nói, chỗ khó nhất của ngự kiếm phi hành đó là hai cảnh giới "Tĩnh cực", "Độc cực". Tĩnh cực, là ngự kiếm bay lượn trên không như đứng trên đất bằng. Động cực, là đi ngàn dặm trong thời gian rất ngắn, sớm bể nam, chiều biển bắc, vạn dặm chỉ trong sớm chiều.
Thanh Minh nói, vô luận là Tĩnh cực, Động cực, đều là cảnh giới vô thượng nhân kiếm hợp nhất.
Nói đến chỗ này, Thanh Minh đạo nhân ngữ khí tán thưởng nói với thiếu niên:
"Tỉnh Ngôn ngươi lần trước cũng thấy, Chưởng môn sư tôn chúng ta, thuật ngự kiếm đã bước vào cảnh giới Tĩnh cực!"
Từ sau hôm ấy, Tỉnh Ngôn lại phí mấy chục quan tiền, vào Tích Vân cốc tập thêm mấy lần, cuối cùng, y đã nắm chắc được thuật ngự kiếm. Từ đó về sau, nếu không đồng hành cùng mấy người Quỳnh Dung, thiếu niên lên xuống Thiên điểu nhai thường đều dùng kiếm để bay.
Chỉ bất quá, sau khi từng bước luyện tập trong Tích Vân cốc, tín tâm của thiếu niên đã tăng gấp trăm lần, nhưng vẫn không thể làm lại thử nghiệm như lần đầu, bay xuyên trong mây. Còn Thiên điểu nhai mà nói, y chỉ cần bay vèo là đến.
Hiện tượng này khiến Tỉnh Ngôn cũng không hiểu.
Bất quá, sau nhiều lần bay thực tế, y đã tích lũy được không ít kinh nghiệm tâm đắc. Chẳng hạn như, trước mỗi lần ngự kiếm phi hành, đều phải kiểm tra các vật phẩm tùy thân đáng giá, đặc biệt phải chú ý đến túi tiền, đây là kinh nghiệm xương máu sau khi y đã tổn thất hết mấy chục quan tiền.
Trong sự cần mẫn tu luyện của thiếu niên, thời gian trên Thiên điểu nhai cứ trôi qua như nước chảy. Sau vài cơn mưa thu, khí trời trên La Phù sơn, cũng mỗi ngày một thêm lạnh lẽo.
Dần dần, trên sơn đạo xuống núi, càng lúc càng gặp nhiều đạo nhân bào phục lạ lẫm, Tỉnh Ngôn mới nhớ ra, năm nay đạo môn thịnh điển "Gia Nguyên hội" mừng sinh nhật Nguyên Thủy thiên tôn, hơn mười ngày nữa sẽ được cử hành ở Thượng Thanh cung trên La Phù sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...