Một câu chờ một chút của Tần Viễn khiến Đường Kiếp lại chờ thêm mấy tháng nữa.
Mãi đến tháng sáu, cuối cùng Tần quản sự cũng đem đến một tin tốt – có chỗ trống rồi.
Mấy ngày trước một gã sai vặt phụ trách quản lí hoa viên bệnh nặng qua đời, đang cần bổ sung người mới vào. Sau khi tin này được truyền ra thì mấy quản sự trong Vệ gia đều đề cử nhân thủ cho phủ, người mà Tần quản sự đề cử chính là Đường Kiếp.
Buổi sáng hôm sau, Tần quản sự đưa Đường Kiếp vào Vệ phủ.
Là một trong năm đại gia tộc của Thương Long Phủ, của cải của Vệ phủ quả nhiên không phải tầm thường.
Riêng Vệ gia đã chiếm mất hơn nửa con đường Thanh Vân với hơn bốn trăm phòng, trong đó riêng hoa viên đã có sáu khu với gần ba trăm người sống trong đó.
Hiện giờ người có bối phận lớn nhất Vệ gia đương nhiên là Vệ lão thái gia và Vệ lão phu nhân.
Hai vợ chồng lão thái gia có hai trai hai gái, tất cả đều đã dựng vợ gả chồng.
Trưởng tử Vệ Đan Bách hiện là gia chủ Vệ gia đương nhiệm, có một thê hai thiếp, chính thất Vệ Trịnh Thư Phượng sinh được hai nam một nữ, trưởng tử Vệ Thiên Chí hiện đang học ở học viện Tẩy Nguyệt, thứ nữ Vệ Thanh Nhi lại đến Huyễn Tâm thư viện của Thiên Tình Tông, đứa con trai nhỏ nhất là Vệ Thiên Xung. Ngoài ra còn có một nam một nữ nhưng là thứ xuất nên không có tư cách thừa kế, đến cơ hội vào học viện cũng không có, trên nhiều phương diện còn không bằng cả tôi tớ.
Thiên Chí, Thiên Xung, từ kì danh là có thể nhìn ra được chí hướng của Vệ gia, đó chính là hướng lên trời.
Vệ Đan Bách gặp được thời, Vệ gia lại đang trở thành gia tộc thanh thế ở Thương Long Phủ, bởi vậy nên việc mà bọn họ nghĩ đến đã sớm không còn là kiếm tiền nữa mà là tu tiên đắc đạo.
Đáng tiếc là căn cơ của bọn họ còn thấp, đến giờ trong gia tộc vẫn chưa có người tu tiên của chính mình mà chỉ có một số Linh Sư được mời về bằng một khoản tiền lớn, vẫn không thể so được với ba nhà Kim, Trương, Cổ. Vệ gia chỉ cần có được một Linh Sư của mình thì có thể đảm bảo gia tộc trăm năm không mất, nếu như có thể xuất được một Thiên Tâm Cảnh thì Vệ gia sẽ không còn là Vệ gia Thương Long Phủ nữa là sẽ là Vệ gia Linh Châu rồi.
Về phần quốc cấp gia tộc thì phải có nhiều Thiên Tâm Cảnh, bản thân gia tộc cũng phải có người kế thừa y bát thì mới nắm chắc được.
Trừ Vệ Đan Bách ra thì con trai thứ của Vệ lão thái gia cũng sinh được một nam một nữ, trưởng tử là Vệ Minh và tiểu nữ nhi Vệ Điệp.
Trong đó Vệ Minh cũng đã vào học viện từ năm trước nhưng cũng giống như Vệ Thiên Chí, cửa mở loại xấu, tu luyện rất gian khổ. So với Vệ Đan Bách thì nguồn lực Vệ Thanh Tùng dành cho con trai còn ít hơn, vậy nên lão thái gia cũng không ôm kì vọng quá lớn về bên này, vì vậy Vệ gia chủ yếu đặt niềm hi vọng lên Vệ Thiên Xung.
Vệ gia trọng nam khinh nữ, không coi trọng việc tu luyện của con gái – không cần phải lãng phí nguồn lực với vợ của người khác.
Cũng bởi vì vậy mà con gái trong Tu Tiên giới không có nhiều, không phải tư chất họ không tốt mà là nguồn lực gia tộc dành cho họ vẫn còn kém xa con trai. Nghe nói Vệ Thanh Nhi do có thiên phú nên đã được Thiên Tình Tông nhìn trúng rồi chủ động đưa đi, nếu không e là đến giờ vẫn còn ở nhà chưa đính hôn.
Vệ gia có mấy trăm người, có thể nói là toàn bộ những người này đều phục vụ các lão gia, lão phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, còn hoa viên mà Đường Kiếp đến làm tạp dịch chính là Tĩnh Tâm Viên của tiểu thiếu gia Vệ Thiên Xung.
Chính vì vậy mà cuộc cạnh tranh của các tôi tớ lần này cũng có vẻ vô cùng khốc liệt.
Trừ đại quản sự Tần Viễn đưa Đường Kiếp đến thì nhị quản sự và tam quản sự ai nấy cũng dẫn theo một tiểu tử. Ngoài ra còn có mấy người được ngoại phòng chủ sự đề cử, tổng cộng là mười tám thiếu niên giờ phút này đang đứng trước phu nhân Vệ phủ Trịnh Thư Phượng, cùng vấn an phu nhân.
Dù sao thời này cũng vẫn chưa ác độc như triều Thanh, tôi tớ không cần phải xưng là nô tài, cũng không cần gặp cái là quỳ.
Thực ra thời này giống triều Đường ở trái đất hơn, nếp sống khá thoải mái, tuy cũng có các quy củ trên dưới nhưng tôi tớ vẫn chưa phải là dân đen, cũng có lòng tự tôn của bản thân.
Dù sao bản thân thế giới có thể tu tiên được chính là một thế giới tràn đầy cơ hội, cho dù người nghèo khổ nhất cũng có thể bay lên trời.
Do tuyển tôi tớ cho con trai nên phu nhân Vệ gia có vẻ vô cùng trịnh trọng, đích thân đến lựa chọn.
Lúc này bà đang ngồi ngay ngắn trước nhà, mặc một bộ áo gấm thêu bách điệp xuyên hoa, trên đầu cài một cây trâm thúy ngọc châu, phía sau còn có hai nữ tì đang nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt.
Đầu tiên bà uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói:
- Xưng tên cái đã đi!
Mười tám thiếu niên lần lượt báo tên, bên cạnh có văn bản ghi chép danh sách.
Sau đó bà nói:
- Những ai biết chữ thì giơ tay lên!
Mười tám thiếu niên cùng giơ tay lên, người ghi chép liền đánh dấu trước tên mười tám người, coi như là đủ tư cách qua cửa này.
Thực ra thiếu niên Thương Long Phủ phàm ai xuất thân nghèo khó thì rất ít người biết đọc biết viết.
Nhưng hầu hết những người được tiến cử lần này là người cũ trong phủ, biết khá rõ yên cầu của Vệ phủ, chắc chắn sẽ không chọn những người không đủ tư cách.
Mặc dù là Đường Kiếp thì trước đó cũng bị Tần Viễn hỏi đi hỏi lại nhiều lần, xác định hắn có điều kiện này mới nhận hắn.
Đường Kiếp bắt đầu biết chữ ở thôn Tiểu Hà, bản thân hắn đã có nền tảng học tập tốt nên học chữ rất nhanh, sau khi theo Hư Mộ Dương, ngày nào nhàn rỗi cũng phải luyện thư pháp.
Theo như Hư Mộ Dương nói thì nếu viết chữ còn không nên thân thì còn vẽ cái gì phù chứ?
Vốn hắn tưởng mười tám người lần này đến sẽ có mấy người không biết chữ, không ngờ ai nấy đều đã chuẩn bị chu đáo.
Vị phu nhân kia lại nói:
- Ai biết số học thì giơ tay lên!
Cuối cùng lần này cũng có mấy người không giơ tay nhưng hầu hết mọi người vẫn giơ tay như thường.
Phu nhân Vệ gia lại nói:
- Những ai từng làm việc trong các nhà giàu có thì giơ tay lên!
Số người giơ tay lần này lại càng ít hơn, chỉ có Đường Kiếp và hai người khác nữa.
Phu nhân Vệ gia liền hỏi kĩ kinh nghiệm làm việc của ba người. Đường Kiếp ở Ngô gia đã sớm bịa ra những kinh nghiệm của mình trong nhà giàu, quá trình nói dối sau nửa năm đến giờ lại càng nhuần nhuyễn hơn.
Sau khi nghe xong thì vị phu nhân Vệ gia kia mới hỏi:
- Mấy người các ngươi từng trồng những hoa gì thì nói ra xem nào.
Lần này thì chẳng có mấy ai lên tiếng.
Mấy loại hoa cỏ bình thường Vệ gia cũng chẳng thèm trồng, có nói cũng vô dụng. Mấy loại hoa cỏ đắt đỏ thì thiếu niên con nhà nghèo cũng không có tư cách mà đùa nghịch.
Mọi người nhìn nhau, thấy không có ai giơ tay thì cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Đường Kiếp lại ngẫm nghĩ một chút rồi giơ tay nói:
- Tiểu nhân từng trồng hoa thiên trản.
Tất cả thiếu niên có mặt đều biến sắc.
- Oh?
Phu nhân Vệ gia bắt đầu nổi hứng:
- Ngươi nói một chút xem trồng nó thế nào nào.
Đường Kiếp lấy lại bình tĩnh rồi trả lời:
- Thiên trản là hoa có rễ cọc, rễ, thân và lá đều có gai nhọn, là thực vật có sức chịu hạn vô cùng tốt. Thân của nó có thể làm thuốc, nếu như trồng được nó trong mười năm thì sẽ có linh tính nhất định. Ba năm nở hoa một lần, do có nhiều gai ở lá, vì khi nở giống như cả ngàn hoa cùng nở nên được gọi là hoa thiên trản.
- Được, tốt lắm!
Phu nhân Vệ gia hài lòng gật gật đầu:
- Điều này ngươi cũng học được từ người mà ngươi theo trước đây sao?
- Vâng ạ.
Đường Kiếp trả lời:
- Hoa thiên trản không ưa sống ở nơi ẩm ướt nên chủ yếu có ở phương bắc, không phải là loại hiếm, nhưng ở Thương Long Phủ cũng không có nhiều.
Thực ra loại hoa này là người chủ cũ để lại lúc hắn mua nhà.
Đường Kiếp nghe nói hoa thiên trản lúc nở rất đẹp nên mới để lại để chăm sóc, đáng tiếc chăm hơn nửa năm vẫn chưa thấy nó nở hoa lấy một lần nhưng không ngờ lần này lại dùng đến để trả lời câu hỏi.
Chắc chắn hoa viên Vệ gia không chỉ trồng loại hoa này nhưng biết trước một loài còn hơn là không biết gì.
- Đúng vậy, chính vì vậy nên phải càng che chở cẩn thận.
Lúc này bà mới cười nói, sau đó quay đầu nói với những người khác:
- Các ngươi chưa từng chăm loài hoa cỏ nào quý giá, điều này cũng không thể trách các ngươi được. Nếu như những loài hoa Vệ gia trồng được giống như những nhà bình thường khác thì đúng là mất mặt quá. Vậy nên các người cũng không cần vội, không biết có thể học, Vệ gia sẽ có người dạy các ngươi.
Mọi người nghe thấy vậy thì cùng thờ phào nhẹ nhõm.
Nhưng Đường Kiếp lại cảm thấy hơi đáng tiếc, tuy không thể trông cậy vào điều này để được chọn nhưng chút ưu thế này mà không phát huy được tác dụng thì cũng có chút đáng tiếc.
Vị phu nhân này cũng hay thật, ném ra hết vấn đề này đến vấn đề khác, có vẻ như nhất định phải điều tra rõ ràng gốc gác của mấy người này.
Nói đến biểu hiện thì mười tám thiếu niên này cũng không biểu hiện được tốt như Đường Kiếp.
Nhưng Đường Kiếp tự biết thân phận nhà mình, vấn đề lớn nhất của hắn chính là lai lịch có chút vấn đề.
Mặc dù có nhị lão Ngô gia đảm bảo nhưng so ra vẫn còn kém những thiếu niên lớn lên ở nơi chôn rau cắt rốn, biết rõ gốc gác vẫn tốt hơn.
Cũng may hắn đã có tính toán cho chuyện này, vậy nên không sợ phu nhân quan tâm nhiều, chỉ sợ bà ít quan tâm đến thôi.
Phu nhân hỏi thêm mấy vấn đề nữa mới thản nhiên nói:
- Nếu như các ngươi vào Vệ gia thì các ngươi cảm thấy tiền công bao nhiêu mới coi như thích hợp?
Câu hỏi này cũng hóc quá đấy!
Cũng may những thiếu niên này đều đã có chuẩn bị, có người lanh lợi trả lời trước:
- Đương nhiên là do phu nhân định đoạt rồi ạ, phu nhân đưa bao nhiêu là bấy nhiêu ạ.
- Đúng vậy, đúng vậy, có thể làm việc cho Vệ gia đã là phúc tu cả đời của tiểu nhân rồi, sao lại có thể đưa giá ra chứ ạ.
Còn có người vì muốn có cơ hội mà không tiếc tất cả, lớn tiếng nói:
- Chỉ cần có thể được vào Vệ gia, tiểu nhân nguyện không lấy một xu.
Phần lớn những thiếu niên này vẫn còn nhỏ nhưng lúc này lại ra vẻ trưởng thành biết điều. Trong lòng Đường Kiếp biết, chắc hẳn là họ đã sớm được đại nhân của mình dạy dỗ rồi.
Thấy mọi người lần lượt thể hiện thái độ, Đường Kiếp suy nghĩ một chút rồi cũng trả lời:
- Nếu như phu nhân đồng ý thì Đường Kiếp hi vọng tiền công mỗi tháng là ba quán (xâu).
Ba xâu tiền chẳng phải là ba ngàn văn tiền đồng, tương đương với ba lượng bạc sao?
Nói cách khác Đường Kiếp đòi tiền lương là ba ngàn.
Số tiền đó nếu ở hiện đại thì cũng là bình thường nhưng đối với những tôi tớ của Vệ gia thì đúng là con số trên trời.
Chưa từng có ai dám đòi cái giá cao như vậy cả.
Nhất thời tất cả thiếu niên đều kinh ngạc nhìn Đường Kiếp, Tần Viễn thì lại càng thất kinh. Tên tiểu tử này điên rồi sao? Dám đòi ba xâu tiền của Vệ phủ?
Ngay cả phu nhân Vệ gia cũng kinh ngạc nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi muốn ba xâu tiền?
Đường Kiếp lúng túng, cắn răng nói:
- Vâng! Mong phu nhân thông cảm, tiểu nhân ra ngoài làm việc, đương nhiên là muốn bám vào cái cành cao là Vệ gia nhưng điều quan trọng hơn cả vẫn là muốn giúp đỡ nghĩa phụ nghĩa mẫu.
- Vì nhị lão Ngô gia? Họ không đủ tiền dùng sao?
- Không phải ạ.
Đường Kiếp trả lời:
- Nhưng nghĩa phụ tuổi tác đã cao, lúc còn trẻ làm việc vất vả nên bệnh căn không dứt, giờ cứ đến lúc trời mưa dầm là gân cốt đau nhức, toàn thân mệt mỏi. Thương Long Phủ lại là một thành thị nhiều nước, mùa mưa chiếm đa số, tiểu nhân muốn mua chút linh dược cho nghĩa phụ nghĩa mẫu nhưng linh dược lại rất đắt.
Đường Kiếp không nói tiếp nhưng phu nhân cũng đã hiểu được.
- Hóa ra là vậy.
Phu nhân gật gật đầu:
- Ta đã nghe Tần Viễn nói chuyện của ngươi rồi, nói ra cũng thật khéo, ngươi cũng được nhị lão của Ngô gia lôi từ đống tuyết ra. Ngày thường ngươi cũng đối xử tử tế với nhị lão, láng giếng cũng có lời khen, hiếm có một người biết có ân báo ân như ngươi, đúng là một đứa bé hiếu thuận.
Phu nhân nói xong liền cười:
- Được rồi, hôm nay hỏi đến đây thôi, các ngươi lui xuống đi, lúc nào chọn xong ta sẽ thông báo.
Mười tám thiếu niên đều rời đi.
Trở lại Ngô gia, nhị lão vội hỏi Đường Kiếp tình hình thế nào, Đường Kiếp trả lời hết thảy.
Vừa nghe thấy Đường Kiếp đòi ba xâu tiền thì nhị lão vô cùng bi thiết, lão phu nhân cũng phàn nàn:
- Đứa nhỏ này thật là, ngày thường cũng lanh lợi mà sao hôm nay lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Con nhà người ta không cần đồng nào cũng muốn vào mà con lại đòi tận ba xâu tiền, đúng thật là…hết hi vọng rồi.
Đường Kiếp cũng không giải thích, chỉ cười nói:
- Hết hi vọng thì hết, có thể hầu hạ hai người cũng tốt.
Hai người cùng nhau thở dài nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Bên này mười tám thiếu niên đã đi nhưng phu nhân Vệ gia vẫn đang đọc tư liệu của từng người. Hai nha đầu phía sau nhìn thấy xung quanh không có ai thì cũng trò chuyện với nhau.
Người này thì nói ta thấy thiếu niên họ Lý kia không tệ, người kia lại nói ta thấy thiếu niên họ Lưu còn tốt hơn. Một người nói ta thấy ngươi động lòng xuân rồi mới thấy người ta tuấn tú rồi cùng nhau đùa giỡn.
Phu nhân Vệ gia nghe vậy thấy buồn cười, lắc đầu rồi ho nhẹ một tiếng, lúc này hai tiểu nha đầu mới cùng im bặt, không kìm được lại lặng lẽ mỉm cười.
Phu nhân Vệ gia nói:
- Cười gì vậy?
Một nha đầu trả lời:
- Hồi phu nhân, con đang nghĩ đến thiếu niên tên là Đường Kiếp lúc nãy, không ngờ hắn dám đòi ba xâu tiền, vậy mà cũng mở miệng được.
- Đúng thế, đúng thế, người ta còn tưởng Vệ gia chúng ta mời hắn vào ấy chứ.
Khi hai người nói chuyện, vừa hay Tần quản sự bước vào. Ông nghe thấy vậy cũng không khỏi đỏ mặt, khom người nói:
- Hồi phu nhân, những tiểu tử này đã được đưa về rồi ạ.
- Uhm.
Tần Viễn nghĩ một chút rồi lại nói:
- Những gì Đường Kiếp nói hôm nay xin phu nhân đừng để trong lòng.
- Để ở trong lòng?
Phu nhân hỏi lại:
- Ngươi chỉ gì vậy?
- Chính là ba xâu tiền công ấy ạ.
Tần Viễn trả lời.
Phu nhân chậm rãi uống chén trà:
- Sao thế? Ngươi cảm thấy Vệ gia ta không bỏ ra được mấy xâu tiền này để mời người sao?
- Đương nhiên ta không có ý này, nhưng tiểu tử kia không hiểu chuyện…
- Ta lại cảm thấy hắn rất hiểu chuyện.
Phu nhân trả lời:
- Nhị lão Ngô gia cứu hắn một mạng, hắn liều mạng như vậy cũng là muốn chăm sóc họ. Có thể thấy được người này tâm địa thiện lương, tính tình chân thành, còn nhỏ tuổi mà đã hiểu trăm thiện thì hiếu làm đầu. Đây là chuyện tốt mà.
Phu nhân Vệ gia nói đến đây thì thở dài:
- Phải biết rằng trên đời này không phải ai cũng ngươi tốt với họ thì họ nhất định sẽ báo đáp ngươi. Trên đời này còn thiếu những hạng người vong ân bội nghĩa sao? Vậy nên điều quan trọng nhất khi chọn tôi tớ là phải trung thành, đương nhiên thông minh lanh lợi là điều tốt nhưng thành tâm thành ý vẫn quan trọng hơn.
Tần Viễn vui mừng, biết chuyện này đã có hi vọng rồi.
Nhưng một nha đầu bên cạnh lại nói:
- Nhưng lai lịch của tiểu tử kia lại hơi sơ sài, biết người biết mặt không biết lòng.
Trong lòng Tần Viễn tức giận nhưng cũng không dám khiển trách, phu nhân hừ một tiếng:
- Ngươi lại nhìn trúng Lý gia nên mới nói giúp đúng không? Mới đến được một thời gian ngắn thì sao? Cũng không phải ai cũng cần phải có gia cảnh trong sạch, anh em ruột cũng có ngày trở mặt thành thù, ân tình một bữa cơm cũng có thể được báo đáp hậu hĩnh. Vì sao ta lại gạt bỏ mọi lời khuyên can của mọi người để Tần Viễn đảm đương chức đại quản gia của Vệ phủ? Chẳng phải do ông ta là người có ơn tất báo, là người đáng tin sao? Tuy Đường Kiếp này lai lịch có chút không rõ ràng nhưng nhân phẩm tốt, tâm tính tốt, ta thấy còn đáng dựa vào hơn mấy kẻ có gốc rễ ở đây nhiều.
- Vậy chẳng phải là mỗi tháng lại phải bỏ ra thêm ba xâu tiền sao?
Một nha đầu khác lại lẩm bẩm.
Phu nhân tức giận trợn mắt nhìn nàng ta một cái, gí ngón tay vào trán nàng:
- Coi lòng dạ hẹp hòi của ngươi kìa, mấy xâu tiền là gì chứ? Để Vệ gia có thể xuất một Linh Sư, cho dù có là triệu lượng bạc thì lão gia cũng nỡ bỏ ra, đúng là ngu ngốc. Hơn nữa hiện giờ Ngô Hạnh cũng đang theo Thiên Chí cầu học, nếu như y biết nhà chúng ta không chọn những người khác mà cứ chọn người họ quý nhất thì hẳn cũng cho rằng chúng ta chiếu cố nhà họ trước, vậy nên chuyện này cứ quyết định vậy đi, chọn Đường Kiếp.
- Phu nhân minh giám!
Tần quản sự cúi người xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...