Kiếp trước Dương Quân Sơn chỉ biết một bộ trung phẩm Luyện Thể thuật, gọi là " Địa Cổn Quyền ", đủ dùng để rèn luyện gân cốt, mạnh hơn Mãng Ngưu Quyền nhiều. Bộ quyền thuật này lúc thi triển cần phải nằm trên đất nhào lộn những động tác khác biệt, bất kể ra sao thì nhìn cũng có vẻ thảm hại dị thường.
Đánh xong bi Mãng Ngưu Quyền, Dương Quân Sơn toát hết mồ, dùng nước lạnh lau qua, thì nghe Hàn Tú Mai vui vẻ nói:
- Sơn nhi luyện Mãng Ngưu Quyền đã vào trong bì nhục rồi!
Dương Quân Sơn hiểu trình độ mà bản thân mình đã đạt được, cười nói:
- Hài nhi có thể xem như khai khiếu rồi chứ, dù sao phải đi Bách Tước sơn. Nếu không có gì tiến bộ thì sao được!
Nhắc tới Bách Tước sơn, Hàn Tú Mai không thích. Nhưng nàng thấy con trai của mình mừng rỡ vui thế, nên không nỡ dội nước lạnh, vì thế miễn cưỡng cười nói:
- Mau nghỉ ngơi một chút đi, chờ cha con về ăn cơm. Hôm nay là Linh Mễ thang, bánh linh mạch đảm bảo ăn đủ!
Nhị đệ và tiểu muội nghe xong lập tức cao hứng nhảy bắn cả lên. Tuy gia cảnh nhà Dương Quân Sơn dư dả, nhưng cũng không thể ăn linh mễ linh mạch một ngày ba bữa. Vì chỉ sợ một ngày kia Dương Quân Sơn đi Bách Tước sơn.
Linh cốc linh mạch được xem là một loại pháp giai hạ phẩm linh thảo, bởi vì trong linh thảo nó được trồng với sản lượng lớn. Hơn nữa lại chứa một số ít linh khí dễ dàng hấp thu, vì thế nó được tu sĩ dùng làm thức ăn chủ yếu no bụng.
Nhưng cái gọi là sản lượng lớn cũng tương đối với các loại linh thảo khác. Linh Canh nông chủ yếu là trồng trọt linh cốc mà sống, nhưng so với ngũ cốc bình thường thì có rất nhiều điều kiện hà khắc. Bởi vậy Linh Canh nông bình thường nếu muốn khiến cho linh cốc tự cấp tự túc cũng không dễ dàng. Hấu hết vẫn trồng ngũ cốc bình thường, sau đó sẽ trồng phụ thêm các loại linh cốc.
Nhà gia cảnh nhà Dương Quân Sơn giàu có ở Thổ Khâu thôn, Hàn Tú Mai lo liệu việc nhà, chẳng qua là mỗi buổi trưa mới dùng linh mễ linh thái làm thức ăn chính, buổi tối phần nhiều là linh mễ và thóc tạp bình thường để hợp thành cơm, sáng sớm là đồ ăn bình thường, ngày mùa thì tính toán khác.
Dương Quân Sơn đánh xong bài Mãng Ngưu Quyền vẫn không thấy Dương Điền Cương đi ra, liền hỏi:
- Mẹ, cha đâu rồi?
Hàn Tú Mai chỉ ra sau nhà, nói:
- Ở sau viện đó. Hôm nay là chợ phiên của Hoang Thổ trấn. Cha con chuẩn bị đi lên trấn, hiện đang lấy cỏ khô cho ngựa thồ.
- Hôm nay là chợ phiên trên trấn?
Dương Quân Sơn vui mừng hỏi:
- Con và cha cùng đi nhé!
Hàn Tú Mai tỏ ý đã sớm biết con mình sẽ vui mừng như vậy, nói:
- Ngựa thồ nhỏ của chúng ta đã cao bằng đầu người rồi, chở con xem ra không thành vấn đề, chỉ cần cha con đồng ý là được.
Dương Quân Sơn nhoẻn miệng cười "Hắc hắc", lấy từ trên giá chiếc Tang Mộc cung mà mấy hôm trước Dương Điền Cương đã đưa cho hắn. Tang Mộc cung này có lực kéo chừng một thạch có thừa, lúc mới mua Dương Quân Sơn mới chỉ có thể kéo ra bảy phân, giờ này có thể thoải mái kéo cong hình vầng trăng.
Lấy một bầu Trúc Vũ tiễn, Dương Quân Sơn đi ra ngoài ruộng lúa, nhìn thấy một hình nộm cách năm mươi bước, bắt đầu giương cung, lắp tên luyện bắn.
Vào lúc kéo cung, Dương Quân Sơn cảm thấy thuật bắn cung của mình có tiến bộ nhiều hơn so với Mãng Ngưu Quyền, dựa theo cảm giác quen thuộc đã lâu. Dương Quân Sơn liên tiếp bắn ra bảy mũi tên. Mỗi mũi tên đều trúng vào chính giữa hình nộm.
Nếu bình thường, mặc dù Dương Quân Sơn đã luyện bắn hơn một năm, nhưng mười cái Trúc Vũ tiễn này ở ngoài năm mươi bước có thể bắn trúng hồng tâm vài ba lần đã không tệ rồi.
Dương Quân Sơn chợt động tâm, sáng sớm hôm nay Mãng Ngưu Quyền đột nhiên tiến bộ như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho mẹ kinh ngạc rồi. Hơn nữa tối hôm qua tu luyện bên giếng linh đến đêm khuya cũng không gạt được cha mẹ. Nếu như thuật bắn tên tăng tiến vùn vụt, e rằng ngay cả cha mẹ cũng sẽ hoài nghi mình không phải là con của họ nữa.
Dương Quân Sơn không khỏi cười khổ, vì thế liền cố ý bắn sai mấy mũi tên. Một bầu 30 mũi Trúc Vũ tiễn, cuối cùng bắn trúng hồng tâm đạt 18 mũi, còn lại đều bắn vào chung quan hồng tâm. Mặc dù vậy, thành tích của Dương Quân Sơn cũng coi là rất tốt.
- Tiến bộ không nhỏ!
Dương Quân Sơn thu toàn bộ tên từ trên hình nộm, thấy Dương Điền Cương đứng ở cửa viện, hiển nhiên trước đó đứng xem hắn luyện bắn.
Dương Điền Cương giơ chân lên dập dập đầu tẩu cho bay hết khói bụi, thuận tay nhổ một bụi cỏ mọc ven tường, quấn vào ống hút thuốc để súc rửa, cười nói:
- Cha vốn còn chút bận tâm về sự an toàn khi con đi Bách Tước sơn. Xem ra chính con cũng có sự tự tin không ít rồi!
Dương Quân Sơn đắc ý cười cười, nói:
- Dạ đúng. Nếu hài nhi không nắm chắc, nào dám mạo hiểm đi Bách Tước sơn.
Dương Điền Cương dùng ống điếu gõ lên đầu Dương Quân Sơn một cái. Dương Quân Sơn đã biết trước nên vội tránh né, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát. Dương Điền Cương gõ không hề nhẹ, khiến Dương Quân Sơn nhăn mặt hít hà, luôn miệng kêu đau.
Dương Điền Cương cười "Hắc hắc", nói:
- Ngươi cũng đừng đắc ý, thật muốn đi Bách Tước sơn, làm gì có người nào sẽ đứng yên làm bia bất động cho ngươi bắn. Bắn vật còn sống và bắn vật đã chết rất khác nhau.
Đương nhiên Dương Quân Sơn hiểu được những điều này. Thực ra hắn chỉ cần luyện tập một hai ngày là có thể khôi phục lại mấy phần trình độ ở kiếp trước, ứng phó với bãi săn ở Bách Tước cũng đủ.
Dương Điền Cương bắn ngón cái ra. Một khối vật thể sáng óng ánh bay về phía Dương Quân Sơn.
Dương Quân Sơn nhanh chóng nhận lấy vào tay. Khối vật thể hình vuông tròn mang theo linh khí tản mát nhè nhẹ trong lòng bàn tay. Lập tức Dương Quân Sơn vui mừng ra mặt, nói:
- Ngọc tệ!
Dương Điền Cương quay người đi vào trong sân, nói:
- Ăn điểm tâm rồi đi chợ phiên một chuyến cùng cha. Đồng ngọc tệ này là cha thưởng cho con, thích cái gì thì mua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...