Tiên Lộ Chí Tôn

- 150 thạch tệ cũng được, vậy ngươi cho ta chọn thêm một khối đá!

Dương Quân Sơn chỉ vào ba khối khoáng thạch trước mắt, đây mới là mục đích thực sự của hắn.

- Cái gì? Không thể nào!

Lý lão tam tựa như mèo bị đạp đuôi, lập tức gào lên.

Ngay lập tức Lý lão tam bình tĩnh lại, nhìn bốn phía chung quanh rồi nói:

- Tiểu tử, ngươi muốn đổ thạch?

Dương Quân Sơn kinh ngạc nói:

- Thế nào, không được sao?


Lý lão tam cười lạnh nói:

- Được, sao lại không được, nhưng lão Lý ta có ba khối khoáng thạch này là nhặt được ở quặng mỏ cũ. Trong những tảng đá này phần lớn đều có hàng, chỉ có nhiều hay ít mà thôi. Tảng đá này ít nhất cũng phải 50 thạch tệ. Tiểu tử ngươi trả 150 thạch tệ lấy miếng hộ tâm, lão tử đã lỗ chết luôn, còn muốn tha thêm một khối đá này nữa, đừng có mơ.

Quặng mỏ cũ à? Dương Quân Sơn thầm cười lạnh: nếu ngươi có thể mang khoáng thạch từ trong quặng mỏ cũ ra thì làm sao lại lạc phách như vậy?

Nhưng Dương Quân Sơn không dám biểu hiện ra, mà thận trọng nói:

- Vậy, tăng thêm mười thạch tệ?

Lý lão tam trừng mắt, nói:

- Bớt cho tiểu tử ngươi mười thạch tệ, 190 thạch tệ thì lấy!

Dương Quân Sơn sờ soạng trong ngực hồi lâu, tỏ vẻ không nỡ, móc ra một đồng ngọc tệ cùng 60 thạch tệ, hơi khó nói:

- Ngươi xem, toàn bộ ngọc tệ cùng thạch tệ của ta đều ở đây,...

Lý lão tam nhướng mắt lên, miễn cưỡng kiềm chế cổ... tà hỏa trong lòng xuống. Lúc này hắn lại lần nữa ý thức được người trước mắt dù sao cũng chỉ là một hài tử, cho dù biểu hiện có già dặn như thế nào đi nữa, trong người một hài tử mười một, mười hai tuổi có thể có bao nhiêu thạch tệ được chứ?

Nói thật, khi Lý lão tam thấy Dương Quân Sơn có thể lấy ra 169 thạch tệ đã cảm thấy đủ kinh ngạc rồi, làm gì còn hoài nghi trên người Dương Quân Sơn còn có thêm bao nhiêu thạch tệ hay không.

Lý lão tam có vẻ không nỡ, nhưng càng không nỡ bỏ lỡ cơ hội có được nhiều thạch tệ như thế này. Đối với Phàm Nhân cảnh tán tu như hắn, hơn 100 thạch tệ cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.

Lý lão tam cắn răng, giậm chân một cái, ra vẻ ta đây thua thiệt quá mứa, buồn rầu lắc lắc tay, nói:


- Được rồi được rồi, vật là của ngươi, vật là của ngươi, mau chọn lựa một khối đá đi, cầm miếng hộ tâm đi mau, chớ trì hoãn lão Lý ta làm ăn. Ngày hôm nay vì tiểu quỷ ngươi mà ta đã thua thiệt quá nhiều rồi!

Dương Quân Sơn không thể chờ đợi thu lấy miếng hộ tâm, nhưng lại khó xử, băn khoăn trước ba quả khoáng thạch một lát, chờ đến khi Lý lão tam không còn kiên nhẫn nữa, bấy giờ mới chần chờ chọn lựa một khối trong đó, nói:

- Vậy, ta lấy khối này.

Lý lão tam không nghi ngờ, hắn đã trông thấy phía trước có hai nhóm người dừng lại trước quầy hàng của mình, đang tìm kiếm vật dụng gì đó, vội vàng nói:

- Khối khoáng thạch này hàm chứa pháp gai hạ phẩm tinh thiết. Nếu có thể đề luyện ra ba thành tinh thiết thì tiểu tử ngươi lời to rồi. Đi mau đi mau, nhưng chớ có nói lão Lý ta khi dễ tiểu hài tử đấy.

Ba thành tinh thiết? Ngay cả Lý lão tam cũng bỉu môi xem thường chính mình. Khối quáng thạch này nếu có thể đề luyện ra 10% tinh thiết cũng coi như không tệ rồi!

Nhìn theo bóng lưng của Lý lão tam vội vã quay về quầy hàng của mình, Dương Quân Sơn ném ném khối khoáng thạch dài chưa tới một tấc, có vân đỏ gỉ sắt trong tay, đắc ý cười vậy.

Dương Quân Sơn vui mừng cất miếng miếng hộ tâm vào trong người, miếng hộ tâm này là món hạ phẩm pháp khí có pháp trận phần lớn bị đánh tan là không sai. Nhưng với con mắt kiếp trước của Dương Quân Sơn xem thì miếng hộ tâm từ lúc mới chế thành hạ phẩm pháp khí đã đại tài tiểu dụng rồi, hoặc là trình độ của người luyện chế miếng hộ tâm không được tốt lắm, khiến cho một món vốn có thể luyện chế thành pháp khí trung phẩm lại miễn cưỡng giảm đi một bậc.

Thanh Hồng cương, pháp giai trung phẩm linh tài, chính là linh tài tốt nhất để luyện chế trung phẩm phòng hộ pháp khí.


Miếng hộ tâm kín này bị người dùng quyền đánh tan pháp trận trong đó, đồng thời lưu lại dấu ấn ở trên mặt kiếng. Dấu quyền này có bốn dấu ngón tay lóe lên ánh sáng màu xanh đỏ. Dương Quân Sơn tin rằng nhất định chất liệu dùng để luyện miếng hộ tâm là Thanh Hồng cương.

Kiếp trước sau khi gia tộc Dương Quân Sơn tan vỡ, trở thành tán tu lưu lãng tứ xứ. Tán tu tiết kiệm hết thảy tài nguyên tu luyện, hơn nữa mặc dù có tích lũy từng chút cũng không tìm được người hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình. Bởi vậy, đặc thù lớn nhất của tán tu chính là bất kể tài nghệ tu luyện nào đều phải hiểu biết một chút. Nói tốt thì gọi là bác đại tinh thông. Nói xấu thì gọi là cái gì cũng biết, sơ sơ về da, về lông mà thôi.

Dù vậy, cuối cùng kiếp trước Dương Quân Sơn cũng ngoan cường đem tu vi tự thân đẩy lên tới Vũ Nhân cảnh tầng thứ tư. Nếu như một số thế lực cũng có thể nắm trong tay một trấn nhỏ, có kiến thức và kinh nghiệm từng trải, Lý lão tam chưa đạt tới Vũ Nhân cảnh không thể so sánh được.

Lý lão tam không biết Thanh Hồng cương này. Dương Quân Sơn tin tưởng bản thân mình không nhìn lầm.

150 thạch tệ mua được miếng hộ tâm kín, dù nấu lại miếng hộ tâm lần nữa, luyện ra Thanh Hồng cương ít nhất cũng đáng giá năm ngọc tệ.

Nhưng lúc này Dương Quân Sơn sẽ không ham chút dung hợp bên trong Thanh Hồng cương. Miếng hộ tâm mặc dù không có pháp trận bảo vệ, chỉ bằng chất liệu Thanh Hồng cương tự thân luyện ra cũng có thể ngăn cản được bách luyện binh khí chém.

Hơn nữa đối với Dương Quân Sơn, miếng hộ tâm bề mặt còn sót lại có chút pháp trận phù văn, không hẳn là không dùng được nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui