Đằng Hải ngạc nhiên, không ngờ rằng lão già này lại vô liêm sỉ tới mức này. Lão như muốn tiêu diệt hắn không bằng, rốt cuộc hắn đã làm gì sai?
Mộ Sâm hắn nhìn chằm chằm vào Đằng Hải, miệng cười gian, vừa tìm ra chỗ trút giận lại vừa có thể chứng minh bản thân. Hắn bước dần tới chỗ Đằng Hải, lập tức những người xung quanh lùi hết ra mở đường cho hắn đi.
Đứng trước Đằng Hải, hắn lấy thân là một thằng già đầu ăn hiếp một thằng con nít, chính là một cái mặt dầy vô liêm sỉ, hắn nói:
"Nhóc con, không biết ngươi đắc tội gì với Đà Tư lão nhân nhưng không sao, ta sẽ dạy dỗ ngươi một cách "nhẹ nhàng" nhất có thể"
Hắn nói dứt lời, bỗng có tiếng gọi từ phía xa vang lên:
"Ca ca, muội mua xiên cho ca này!"
Đó là Tiểu Kì muội muội, mới vừa mua một xiên thịt đã liền đi tìm để đưa hắn.
"Muội không cần..."
Chưa kịp nói hết câu, bỗng một luồng gió mạnh vụt qua mặt hắn, chính là tên Mộ Sâm. Hắn mới thấy Tiểu Kì, đã như con ngựa giống, vồ lấy cô rồi nói những lời sến úa:
"Nàng là mĩ nhân từ nơi nào đích thân mua xiên thịt này mang tới đây để tặng ta? Sao nàng không tặng nó bằng cả cơ thể mĩ miều của nàng?"
Tiểu Kì nghe xong không hiểu hắn nói gì, liền bơ hắn chạy qua chỗ Đằng Hải rồi đưa xiên thịt, khiến mọi người đều "ngỡ ngàng".
"Ca ca xiên thịt này!"
Tiểu Kì đưa xiên thịt cho Đằng Hải, sau đó quay lại nhìn Mộ Sâm, hỏi:
"Vị ca ca này, ngươi đứng đây từ khi nào vậy?"
Mục Sâm hắn nghe vậy, lòng tự trọng như tan nát. Từ phía xa, cự võ cô nương cũng đang cười thầm hắn, dù không dám nhìn kĩ nhưng hắn dám đoán chắc vậy.
Hắn tức giận đến gân guốc nổi cả lên, mật đỏ bừng, lôi Đằng Hải tới võ đài cự nhân, nằm giữa động cự sơn.
Tới nơi, hắn ném Đằng Hải xuống đất, ở dưới khán đài là hai lão tặc Đà Tư, Sa Đường cùng với cự võ nương đang ngồi ghế làm ban giám khảo.
Hắn chắc chắn rằng trong số đó đã có ai gài bẫy mình, liền lấy làm oán hận. Sau đó Tiểu Kì trong chốc lát cũng tới, đã đứng dưới khán đài với ánh mắt đầy sát khí, nói:
"Ngươi định làm gì ca ca ta?"
Mục Sâm giật mình, cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng bấn loạn.
"Con bé này là ai? Rốt cuộc đến từ đâu? Sao có thể đuổi kịp nhanh như vậy? Không lẽ ca ca của nó cũng mạnh như thế? Không ta là thiên tài nên dư sức giết hắn thôi phải không? Ta [email protected]₩@£#¥##¥"
Hắn bắt đầu lên cơn loạn óc, suy nghĩ liên miên không dứt, liền tùy ý lấy trong túi ra một viên thuốc uống vào, tinh thần dần ổn định.
"Tên này là tà tu, bởi đột phá quá nhanh nên đạo tâm bất ổn, lúc nãy đã suýt bị tâm ma ăn mòn!" - Đằng Hải nghĩ
Sau khi Mục Sâm lấy lại xong bình tĩnh, những cự nhân cũng đã tập trung đông đủ, không biết đối thủ mà Mộc Sâm phải đối mặt có chết hay không.
Đàng Hải nhìn vào mắt Tiểu Kì, chính là đang truyền âm cho nhau:
"Tiểu Kì, muội cứ để đấy cho ca, tên này ca xử tốt, giờ muội mở đặt cược giữa ta và hắn ai sẽ chiến thằng, cứ đặt hết vào ta nghe chưa!"
"Nhưng mà nếu hắn làm ca bị sao thì sao?" - Tiểu Kì đáp
"Muội nghĩ ca ca là cái gì hả!?" - Đằng Hải mắng
Hắn mang cái vòng trong tay ra ném cho Tiểu Kì, lập tức cô rời ra chỗ khác. Tên Mục Sâm thấy vậy, liền cười sảng khoái, nói:
"Ha ha có vẻ muội muội ngươi thích tiền hơn là ngươi rồi!"
Đà Tư ngồi ở ghế ban giảm khảo như cảm nhận thấy sóng tinh thần lực nhưng không biết ở đâu.
"Thủ đoạn cao thâm, quanh đây lẽ nào có cao thủ?" - Lão nghĩ
Lão Đà Tư không để tâm nữa, đứng dậy hô to:
"Trận đấu sắp bắt đầu, mời hai người lùi về 10 bước!"
Mục Sâm bật một cái về sau đúng mười bước, còn Đằng Hải không muốn chiến đấu, hỏi:
"Ta tới đây để mua khoáng thạch, không phải vì tranh dành một nữ nhân, lão chính là kết thúc cuộc chiến vô ích này ở đây đi!"
Lão ta nhếch mép, cho người mang Âm Dương Mạn Thạch ra, nói:
"Nếu ngươi đánh thắng hắn, viên đá này thuộc về ngươi, còn không thì đừng bao giờ mong có được nó!"
Ánh sáng từ viên thạch phát ra khiến Mục Sâm càng muốn chiếm lấy, ham chiến thắng càng mãnh liệt.
"Ngươi nghe đã hiểu chưa! Hôm nay ta sẽ đánh ngươi tàn phế!"
Đằng Hải nghe, hắn vốn không để tâm, nói với lão Đà Tư:
"Lão mà không giữ lời, đừng trách tại sao cả họ của lão tận diệt!"
Nghe lời đe dọa, lão cũng chẳng sợ hãi gì, cứ coi như lời nói đùa của trẻ con thôi. Nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, lão lại xuất hiện trong đầu bao nhiêu là suy nghĩ sợ hãi tột độ:
"Hắn sẽ diệt cả họ nhà ta ư? Lẽ nào hắn có thực lực đó? Cái ánh mắt lạnh đến xương tủy!? Rốt cuộc hắn là ai?"
Lão Sa Đường nhìn qua, thấy lão Đà Tư đang chảy mồ hôi hột, giật ống tay áo, hỏi:
"Này, em làm sao vậy?"
Lão Đà Tư lúc này mới bừng tỉnh, chợt nhận thấy bản thân đã sợ hãi như vậy, lão cũng sợ người ngoài biết được mà rêu rao, liền luống cuống hô to:
"Bắt...bắt đầu!"
Nghe khẩu hiệu, Mục Sâm hắn tỏ vẻ khinh địch, nói:
"Nhóc con, ta khuyên ngươi nên biết điều, ở cái nơi này không phải ai cũng làm loạn được đâu, cái tên nhà quê ảo tưởng như ngươi, chỉ có nước quỳ dưới chân ta thôi!"
Đằng Hải không quan tâm hắn nói gì, bắt đầu vào thế.
"Nói nhiều làm gì, lo mà đánh đi..."
Ánh mắt của Đằng Hải khiến hắn có chút khó chịu, chợt hắn nhớ tới em gái của Đằng Hải, liền nảy sinh dã tâm mà nói hết ra:
"Hình như ngươi có một đứa em gái, hình như tên là Tiểu Kì phải không? Sau khí đánh bại ngươi, ta sẽ tới mang con nhóc đó về làm thiếp, từng ngày nhấm nháp một ít hehehehehe"
Lời nói của hắn như kích động cơn tức giận của Đằng Hải. Không nhiều lời, Đằng Hải lao vào, cứ thoắt biến như cơn gió cuốn, một quyền thẳng vào bụng của Mộ Sâm.
"Hự!!!!!?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...