Tiên Liêu Vi Kính

“Diệp Thượng Nguyên?”

Vân Thừa từ trên cao nhìn xuống Kỷ Viên, trong tay vẫn còn đang cầm trường kiếm, trên mặt mang theo vẻ chần chờ, hiển nhiên không hiểu nổi vì sao người như Diệp mỗ nằm trong top mười đại hội tiên kiếm lại bị một thụ yêu hèn yếu cuốn lấy.

Kỷ Viên mặt không đổi sắc phủi rễ cây trên người xuống, thuận tiện giải cứu Hồi Trì thoát ra khỏi lũ rễ cây đã mất đi yêu lực, thầm nói xin lỗi trong lòng.

Ôm chặt Hồi Trì, trong lòng Kỷ Viên cảm thấy kiên định hơn nhiều, nhíu mày ngẩng đầu đối diện với Vân Thừa một lát rồi rũ mắt: “Nhất thời mất cảnh giác.”

Vân Thừa một chút ấn tượng với hắn cũng không có, người này rõ ràng không lâu trước đây còn đẩy hắn lên võ đài của đại hội tiên kiếm, nói nói cười cười luôn tỏ ra đã biết thân phận thật của hắn, luôn mang theo ý uy hiếp, mà giờ đây chưa được bao lâu, đã thay đổi thành người khác.

Vân Thừa cũng không quá hoài nghi, hắn cười, giơ tay ra trước mặt Kỷ Viên: “Diệp đạo hữu, trong mật địa hung hiểm, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi?”

Kỷ Viên mặt không biểu cảm: “Không cần.”

Bị cự tuyệt thẳng thừng, Vân Thừa thật ra cũng không để ý lắm. Vốn dĩ chỉ thuận miệng mời một câu, dù sao ở nơi này, không đáng tin nhất chính là người, huống chi còn là người xa lạ.

Hắn gật đầu đang định đi, đầu bỗng nhiên đau đớn.

Đầu như bị cưỡng chế rót thứ gì đó vào, đau đớn vô cùng, Vân Thừa co giật, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Kỷ Viên nhanh chóng bò dậy, cảnh giác nhìn Vân Thừa chằm chằm, vừa nhìn thấy khuôn mặt khi cười rộ lên của Vân Thừa, trong nháy mắt hình như đã thay đổi thành một người khác, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm tựa như ẩn giấu châm độc sắc bén, lúc nào cũng có thể phóng tới đây.

“Tiểu huynh đệ không muốn đồng hành với ta, chính là đang giận lần trước ta vô lễ sao?”

Quả nhiên!

Kỷ Viên ngưng trọng nói: “Hệ thống, Vân Thừa có phải là…”

Hệ thống im lặng nghe cao kiến của Kỷ Viên.

Kỷ Viên nói tiếp: “bị tâm thần phân liệt?”

Hệ thống: “Bảo bối nhi, chúng ta đang ở thế giới tu tiên.”

“Hắn ta cứ một chốc lại biến đổi thành một người khác…”

Hệ thống không nhịn nổi nữa: “Sao ngươi không nghĩ tới trường hợp hắn là bị người ta khống chế?!”

Kỷ Viên cười không phát ra tiếng: “Cuối cùng cũng cậy miệng ngươi ra được chút thông tin.”

Hệ thống: “…” Tên nhãi ranh.


Tên nhãi ranh cố gắng nuốt nụ cười xuống, lạnh lùng nhìn Vân Thừa.

Vân Thừa hơi nghiêng đầu: “Không phải tiểu huynh đệ đây đã thuận lợi vào được mười thứ hạng đầu rồi sao, còn có thể vào được mật địa của Giang gia, tại hạ chẳng qua chỉ là đẩy tiểu huynh đệ một cái thôi mà.”

Kỷ Viên vẫn trầm mặc không nói như trước.

Vân Thừa đem lại cảm giác rất nguy hiểm cho người khác, lại không lộ ra sát khí, Hồi Trì muốn bảo vệ hắn phải căn cứ vào việc có sát khí hay không. Không có sát khí, có nghĩa là Vân Thừa không muốn giết hắn… hoặc là nên nói người khống chế Vân Thừa kia không định giết hắn.

Vậy tiếp cận hắn làm gì?

Linh quang trong đầu chợt lóe, mặt Kỷ Viên càng lạnh hơn, trực tiếp xoay người đi, tay lại bị Vân Thừa giữ chặt. Hắn ta ngả ngớn nhéo nhéo ngón tay Kỷ Viên, cười như không cười nói: “Ngón tay tiểu huynh đệ thật mềm mại, thảo nào…”

Thảo nào cái gì?

Kỷ Viên không nghĩ nhiều, xoay tay rút chủy thủ bên hông chém về phía vai Vân Thừa.

Vân Thừa không hề né tránh, vai bị chủy thủ sắc bén chém sâu, máu tươi chảy đầm đìa nơi vai trong nháy mắt. Tay Kỷ Viên cũng dính đầy máu, trầm mặc trong chốc lát, ngước mắt lại thấy Vân Thừa đang cười tươi đầy quỷ dị.

“Chém cũng chém rồi, không giận nữa phải không, đi cùng nhau đi.”

Kỷ Viên không nhịn được mà nhíu mày, khi  Vân Thừa xoay tay nắm lấy cổ tay hắn, có một cỗ lực lượng kì quái truyền vào trong cơ thể, hắn hoàn toàn không thể dùng linh lực được nữa.

Thật rõ ràng, dựa vào vũ lực, hắn tuyệt đối thua Vân Thừa. Không xong chính là Hồi Trì không cảm nhận được sát khí, sẽ không kích phát cấm chế nào đó Diệp Quân Trì hạ. Người sau lưng Vân Thừa kia biết hắn là ai, còn làm như vậy, ngoài chộp hắn về làm con tin uy hiếp Diệp Quân Trì ra, Kỷ Viên thực sự không còn nghĩ ra được nguyên nhân nào khác nữa.

Đã gây ra không biết bao nhiêu phiền toái cho Diệp Quân Trì rồi, mày còn muốn biết thành một sợi dây trói lấy Diệp Quân Trì, hại hắn nữa hay sao?

Hầu kết Kỷ Viên giần giật, ánh mắt u lãnh nhìn Vân Thừa chằm chằm, một lúc lâu sau, nhàn nhạt đáp: “Được thôi.”

Trong mật địa, ngoài cây ra thì vẫn là rừng cây, trong rừng cây, tất cả đều tĩnh lặng vô cùng, nhưng lại có một cảm giác quỷ dị lành lạnh, nơi nơi đều lộ ra sát ý.

Kỷ Viên lặng im theo sau lưng Vân Thừa suốt một ngày, sau khi hãi hùng khiếp vía, không thể không thừa nhận, nếu không có Vân Thừa, hắn muốn an toàn sống sót, quả là gian nan quá mức.

Khi trời bắt đầu tắt nắng, hai người đi tới bên một hồ nước, hồ nước sạch sẽ trong trẻo, liếc mắt nhìn một cái là có thể nhìn thấy vài con cá đang nhàn nhã bơi quanh.

Vân Thừa cúi đầu nhìn hồ nước một lát, nghiêng đầu nhìn Kỷ Viên ngoan như thỏ, trong lòng bỗng nhiên chợt động, thò tay xoa đầu Kỷ Viên.

Kỷ Viên sởn tóc gáy, thiếu chút nữa đã rút chủy thủ ra, liên tục lùi lại phía sau vài bước, cảnh giác nhìn hắn ta chằm chằm: “Ngươi định làm gì?”

Vân Thừa bĩu môi, không trả lời, đưa tay vào ống tay áo to rộng, rút một cây bội kiếm ra, đâm vào trong nước, liền có một con cá bị lôi ra khỏi mặt nước, vứt lên mặt đất, giãy giụa không ngừng.


“Đêm nay nghỉ tạm ở đây đi, Diệp tiểu huynh đệ ăn cá không?”

Kỷ Viên ngồi xuống không hé răng, sửa lại mái tóc bị vò rối, oán hận trong lòng vài tiếng.

Hệ thống cười lạnh: “Diệp lão đại xoa ngươi xoa đến vui sướng, sao không thấy ngươi kêu ca một tiếng.”

“… Tên này không giống.”

“Ồ, ghét với thích không giống nhau phải không?”

Kỷ Viên lẩm bẩm: “Nói vớ va vớ vẩn, cả hai ta đều ghét.”

Hệ thống đáp: “Sao ta lại không phát hiện ra ngươi còn rất ngạo kiều nhỉ?”

Kỷ Viên ha hả.

Vân Thừa không có ý tốt, hắn ta nướng cá cũng sẽ không có ý tốt, Kỷ Viên nghĩ vậy, cuối cùng dưới lời mời mọc nhiệt tình của Vân Thừa đành cắn hai miếng, rồi an vị bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, Kỷ Viên liền chìm vào giấc ngủ.

Sở dĩ biết là đang ngủ mơ, bởi vẫn còn đang tán gẫu say sưa với hệ thống, khung cảnh xung quanh thoắt cái lại biến đối, đen kịt khắp nơi, tựa như đã trở thành màn đêm vĩnh hằng.

Đây là lần đầu Kỷ Viên cảm giác mình đang ngủ mơ rõ tới vậy, nhíu mày, đang ngẫm xem nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi mộng cảnh, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, có một bóng người mơ hồ xuất hiện.

Bóng dáng ấy có chút mờ nhạt, Kỷ Viên híp mắt nhìn, sau đó cứng đờ người.

… Là bóng dáng hắn vĩnh viễn không thể nào quên đi.

Người kia chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt là nụ cười xán lạn tỏa nắng, nửa đầu bên trái lại hơi bẹp xuống, khuôn mặt có chút trở nên vặn vẹo, máu tươi dính đầy trên mặt hắn, cơ thể cũng như từng bị ngâm trong máu loãng, từng giọt máu chảy tí tách xuống mặt đất.

Kỷ Viên lạnh người, não trống rỗng, nhìn hình ảnh có chút ghê rợn này, trong lòng lại không cảm thấy sợ hãi một cái kì lạ, chỉ có cảm giác áy náy và đau khổ tới kín cả trời đất.

Kỷ Tư nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng gọi: “… Anh ơi?”

Kỷ Viên đau đớn nhắm mắt lại.

Giọng nói Kỷ Tư khàn khàn, nghe có chút không rõ: “Anh, vì sao anh lại không tin em?”


Khi cậu biết tin có người muốn hại Kỷ Viên, chạy suốt đêm tới Kỷ gia nói cho Kỷ Viên biết, ngờ đâu lại bị Kỷ Viên lạnh giọng chất vấn: “Làm sao cậu biết có người muốn hại tôi? Làm sao tôi biết được người hại tôi lại không phải là cậu?”

Ngày đó Kỷ Viên đang vội, không hơi đâu mà nói thêm một lời với người em trai cùng cha khác mẹ này, sau đó… không còn cơ hội nói chuyện với cậu nữa rồi.

Trái tim đau đớn tới kịch liệt, trong nháy mắt đó, Kỷ Viên cảm thấy mình sẽ bởi hít thở không thông mà chết đi ngay trong giấc mơ của mình, hắn che mắt rồi lại cắn răng mở mắt ra. Kỷ Tư kéo theo cơ thể bị tàn phá đi tới trước mặt hắn, trong mắt là vẻ ngây thơ thanh triệt, cậu thò bàn tay dính đầy máu, chậm rãi đưa tới gần Kỷ Viên, khi sắp chạm tới mặt Kỷ Viên, run run một lúc, lại thu tay lại.

Thiếu niên chết đi vĩnh viễn ở lại cái tuổi mười chín, khuôn mặt bị tàn phá tới đáng sợ nhìn kĩ vẫn còn có chút trẻ con, cậu thấp giọng lẩm bẩm: “Quên mất anh không thích em lại gần… anh đừng nóng giận, em sẽ đi ngay đây, đừng ghét em mà…”

Kỷ Viên suýt chút nữa đã rơi nước mắt, hắn run giọng nói: “Thật xin lỗi…”

Kỷ Tư có phần mờ mịt: “Anh vì sao lại nói xin lỗi?”

Kỷ Viên bước lên trước, chần chờ một lúc, rồi thật cẩn thận kéo Kỷ Tư vào lòng. Kỷ Tư chết đã nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng chưa một lần nào mơ thấy cậu, có đôi khi hắn nghĩ Kỷ Tư có phải là khi chết đã mang theo mối hận phải chết thay hắn hay không, bằng không vì sao dù thế nào cũng không hề báo mộng về cho hắn.

Kỷ Tư chớp chớp mắt, nửa ngày sau mới bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “Em quên mất, em quên là mình đã chết rồi… anh à, đây là giấc mơ của anh ư?”

Cậu cọ cọ vào cổ áo Kỷ Viên, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, em biết anh sợ quỷ… em có phải là trông rất dọa người không?”

“… Không đâu.” Trong lòng Kỷ Viên khó chịu tới độ muốn cất tiếng khóc lớn, cố nhịn xuống, trầm giọng nói tiếp, “Người hại em từng kẻ sẽ đều phải chôn cùng em, Kỷ Tư, anh rồi cũng sẽ xuống đó làm bạn với em.”

Kỷ Tư ngẩn người, đột nhiên cậu lắc đầu: “Không được!”

Không được cái gì?

Kỷ Viên đang định hỏi, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi nho nhỏ, giọng nói kia không ngừng vang lên, hắn chỉ có thể nhìn thấy Kỷ Tư đang mấp máy môi, nhưng lại không nghe thấy lời cậu nói.

Trong cái chớp mắt tiếp theo, Kỷ Viên thấy hoa mắt, rồi nghe thấy giọng nói lạnh băng dồn dập của hệ thống: “Kỷ Viên? Kỷ Viên? Tỉnh lại đi!”

Kỷ Viên rùng mình một cái, mở mắt ra.

Trước mắt là một đống lửa đang cháy bập bùng.

Mắt Kỷ Viên có chút ướt át, mờ mịt một lát, mới phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, trên người còn đắp một cái áo khoác.

“Ư, hệ thống, ta bị sao vậy?”

Hệ thống thở hắt ra một hơi: “Vừa nãy đột nhiên linh hồn ngươi không ổn, thiếu chút nữa đã thoát ra khỏi cơ thể này, đừng làm bậy, linh hồn ngươi vẫn còn chưa được thế giới này thừa nhận, tự tiện rời khỏi cơ thể, sẽ bị quy tắc của thế giới này hủy diệt.”

Kỷ Viên nghe thấy mà rùng mình: “Sao đột nhiên ta lại ngủ mất?”

“Là do cá của Vân Thừa cho ngươi ăn có vấn đề.” Hệ thống nghĩ một lát, “May là ngươi chỉ ăn hai miếng, cá bị hạ thuốc, vốn chỉ làm người ta chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng linh hồn ngươi và cơ thể này cũng không phù hợp hoàn toàn, ăn nhiều linh hồn ngươi sẽ trực tiếp rời khỏi cơ thể.”

Kỷ Viên run bần bật: “Tên khốn nạn hại ta!”

Hệ thống bình tĩnh nói: “Mau, bây giờ đi trốn đi, Vân Thừa cho rằng ngươi đã ngủ say như chết, yên tâm tới dòng sông gần đây đi tắm.”

“Hả? Không phải ở đây đã có hồ nước rồi sao?”


Hệ thống đáp: “Bên trong toàn là cá ăn thịt người, đáy hồ đều là xương, phủ trắng như tuyết.”

Kỷ Viên đúng là lúc đầu không nhìn kĩ đáy hồ, nghe thấy lời hệ thống nói, lại nghĩ tới cá mình ăn kia, thiếu chút nữa đã nôn khan một trận.

Thảo nào Vân Thừa cũng không động vào cá kia, thật đúng là con mẹ nó chứ.

Kỷ Viên khó chịu một hồi, kéo áo khoác của Vân Thừa ra ném xuống hồ nước, cầm lấy Hồi Trì đi tìm đường, hít sâu một hơi bước đi.

Rừng cây ban đêm hoàn toàn yên ắng, thi thoảng có tiếng động vang lên, cứ như có thứ gì đó đang thở ngay bên tai, Kỷ Viên dựng tóc gáy, ôm Hồi Trì thật chặt, chân có hơi run run, tưởng tượng tới nụ cười và giọng cười quái dị kia của Vân Thừa, cuối cùng vẫn cố gắng rảo bước thật nhanh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Kỷ Viên cảm thấy sau lưng rờn rợn, tựa như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, hắn gần như là rụt đầu lại theo phản xạ, liền nghe thấy một tiếng thú rống quái dị vang lên từ trên đầu.

Kỷ Viên nuốt nước miếng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhịn không được mà mắng ra tiếng “Ngọa tào”.

Trên đầu không ngờ lại là một con nhện to.

Đen sì như mực, bốn con mắt xanh lè, chân mang đầy gai sắc nhọn. Nếu mấy cái gai này đâm vào người, chắc chắn là lạnh thấu tim.

Kỷ Viên không chút do dự mà cất bước chạy đi, chưa chạy được vài bước, đã bị thứ gì đó túm lấy ngay lập tức, ngã nhào xuống đất.

Hệ thống nói: “Bảo bối nhi, nhện biết nhả tơ đó.”

Kỷ Viên: “Câm ngay!”

Kỷ Viên mặt không cảm xúc quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi bị tơ nhện cuốn lấy, chầm chậm kéo trở về.

Con nhện kia không ngờ lại có một khuôn mặt người, lúc này nó đang mỉm cười, nhìn Kỷ Viên chằm chằm phát ra tiếng rít khe khẽ.

Kỷ Viên nhìn nó, tuyệt vọng nhắm mắt lại, bốn phía dù sao cũng chẳng có ai, hắn dứt khoát nhỏ giọng nói thầm ra miệng: “Có thể có thứ gì đó đẹp đẹp tới ăn ta được không? Thứ này cũng xấu quá rồi…”

Hệ thống không nói nửa lời.

Nhện có vẻ như hiểu lời Kỷ Viên nói, chân nó vừa động đậy, đột nhiên đâm tới chỗ đầu Kỷ Viên.

Hệ thống bỗng mở miệng: “Bảo bối nhi, mau mở mắt ra!”

Kỷ Viên sửng sốt, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy cái chân khủng bố của con nhện đang vươn tới chỗ mình.

Kỷ Viên giận dữ: “Hệ thống ngươi con mẹ nó…”

Lời còn chưa nói xong, trước mắt có ánh sáng trắng chợt lóe lên, Kỷ Viên sửng sốt, tơ nhện trên người cũng bị ánh sáng trắng kia cắt đứt, cơ thể không có điểm tựa, lập tức rơi xuống, sau đó ngay lập tức được kéo vào một vòng ôm ấm áp.

Tai bị người cắn nhè nhẹ, giọng nói quen thuộc mang theo ý đùa giỡn:

“Ta lớn lên khá là đẹp, có thể ăn ngươi được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui