Thời khắc hạ quyết tâm thực dễ dàng nhưng là phải làm cho đến cùng. Tặng một món đồ là chuyện dễ nhưng mà phải chờ khi địa lợi nhân hòa.
Văn phòng của Du Hàng ở trên lầu, mà văn phòng của Âu Dương Hoành thì ở dưới lầu, mà hắn lại không phải nhân viên hành chính cho nên sẽ không thể nào đi lên lầu trên được, hơn nữa thời gian đi làm không phải là một lựa chọn tốt để thực hiện kế hoạch lớn.
Vì thế, hắn chọn thời điểm là lúc tan tầm.
Mà địa điểm, văn phòng không phải là nơi thích hợp bởi vì người nơi đó hơi bị nhiều mà chờ đến khi ít người thì con mồi cũng đã sớm ly khai rồi a.
Vì thế hắn lựa chọn địa điểm tác chiến là ở bãi đỗ xe.
Mà nhân vật chính chính là — Du Hàng. Trải qua nhiều ngày quan sát, hắn phát hiện Du Hàng mỗi ngày bình thường chỉ đi một mình, đi đến bãi đậu xe lái xe trở về, mà như vậy vừa lúc lại có rất ít người. Suy ra, đây đúng là thời cơ tốt để chiến đấu.
Cuối cùng chính là công tác chuẩn bị, tức — một bó hoa hồng đỏ!
Lúc mua hoa, hắn suýt chút nữa muốn thổ huyết, thật là đắt a!….. Hắn trong lòng đau như cắt, nhưng vì công cuộc chinh phục người yêu, hoa đắt cỡ nào cũng không sao cả, đây mới chính là biểu hiện của tình yêu a!
Liền như vậy địa lợi nhân hòa đã được chuẩn bị rất kỹ càng, cho nên đã có thể hành động.
Ban sáng, hắn căn dặn chủ tiệm bán hoa vào thời điểm tan tầm thì cho người mang hoa đến cửa công ty, hắn sẽ thật nhanh chạy ra nhận, tiện thể đi ra luôn bãi đỗ xe.
Vào thời điểm hắn chạy ra bãi đỗ xe, hắn thấy xe của Du Hàng vẫn còn đỗ ở đó. Hoàn hảo, y chưa có chạy thoát. Vì thế hắn nấp ở cây cột cách đó không xa, ôm cây đợi thỏ, chờ con mồi xuất hiện.
“Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng!” hắn trong tâm trí động viên chính mình.
Chỉ một lát sau hắn liền nghe được những tiếng bước chân quen thuộc, bỗng tim đập chân run, trống ngực đập dồn dập. Sau đó, liền thấy được thân ảnh quen thuộc ngày nào.
Y một thân tây trang đĩnh đạc, đầu đội nón len trông thật anh tuấn, thật suất khí a.
Âu Dương Hoành nhìn thấy tư thế vừa hòa nhã vừa tuyệt đẹp của Du Hàng đang từng bước từng bước hướng đến chiếc xe thể thao của y làm hắn cơ hồ muốn ngẩn người. Mãi đến khi hắn định thần lại thì người kia cũng đã muốn mở khóa xe.
A! Như thế nào lại bỗng nhiên hóa ngốc lúc này chứ! Hiện tại không phải là lúc ngẩn người a!
Âu Dương Hoành vì lý tưởng cao cả mà đuổi theo.
Hắn hút một ngụm khí đầy, cắn răng một cái sẵn tiện xông ra!
Hắn vọt tới trước mặt nam nhân, đứng nghiêm túc, vươn tay chìa ra trước mắt nam nhân một bó hoa đỏ tươi.
Về phần Du Hàng thì khi đang mở khóa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, vừa chuyển đầu trước mặt lại tự nhiên xuất hiện một bó hoa hồng xinh đẹp. Y bị hành động “đánh bất ngờ” này làm cho hoảng sợ, nhất thời ngây ngẩn.
Xét về tình thế đang diễn ra trước mắt quả thật ngoài ý muốn. Này không phải là kỳ quái sao, xét theo lý thường thì gì mà một người nam nhân bình thường lại gặp phải loại chuyện này chớ.
Du Hàng đánh giá nam hài trước mắt đang bận một thân tây trang màu đen nhưng cũng không che được khí chất trẻ con; hắn đang cố gắng duy trì nụ cười tươi rói như ánh sáng mặt trời để lộ ra hai chiếc răng nanh thực đáng yêu; trong cặp mắt trong suốt to trong kia chứa đựng đầy vẻ kiên định cùng chấp nhất….
Thực giống một con mèo a.
Hai người cứ như vậy bảo trì tư thế, từ xa nhìn lại thấy thật đẹp.
“Ngươi….” hồi lâu, Du Hàng cũng mở miệng.
Âu Dương Hoành hé ra khuôn mặt đã muốn đỏ bừng lên, tâm cũng muốn bùm bùm bay tứ phía rồi, tim muốn nhảy từ trong ngực ra ngoài luôn ý.
“Ta thích ngươi! Thỉnh ngươi nhận lời theo đuổi của ta!” Hắn lấy can đảm mà nói, cơ hồ muốn cắt đứt đầu lưỡi. Cũng may chung quanh lúc này không có người, bằng không chắc hắn nhất định phải đào lỗ chui xuống đất mất thôi.
Du Hàng đối với mị lực của chính mình thập phần tự tin, y đối với ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái cũng đã quá quen thuộc, chẳng qua đụng chuyện tiểu hài tử kia từ đâu chạy ra tặng hoa cho mình lại là lần đầu tiên gặp phải. Hôm nay nhìn thấy loại tình hình này, thật sự là cũng thú vị nha.
Du Hàng thực không có nói gì nhiều, chỉ là mỉm cười nói:
“Ngại quá, ta không thích nam sắc.”
“Ngươi không phải không thích nam sắc, mà chỉ là ngươi không biết ngươi thích nam sắc thôi.” Âu Dương Hoành quả quyết nói, âm thanh rất tự tin.
Hắn nghĩ thầm, rằng nếu chúng ta đã từng có quan hệ như vậy, lẽ nào ngươi lại không thích nam sắc! Chả phải quần áo ngươi mặc lúc đó cũng từ nhà của “nam sắc” ta sao chứ?! Không cần phải giả bộ làm gì, thành thật đón nhận làm lão công của ta đi a!
Chẳng qua hắn lại không nghĩ nhắc lại sự tình trước kia bởi một khi đối phương đã quên mất chuyện trước đây, hắn không thể đem mấy loại câu nói kia làm vũ khí được, dùng chỉ vô ích mà thôi. Cho nên hiện tại hắn muốn đường đường chính chính bắt đầu theo đuổi Du Hàng, làm cho bọn họ có một cái bắt đầu mới.
“Ngươi không nên tặng hoa cho ta a.” Nói như thế nào cũng phải là y tặng trước mới đúng chứ. Du Hàng mang theo một chút khẽ cười mà nhắc nhở.
“Mọi việc đều có lần đầu tiên, không quan hệ!” Âu Dương Hoành vẫn kiên trì lập trường. Đúng lý hợp tình, phải biết rằng đây là lần đầu tiên hắn tặng hoa cho người khác nha!
Ách…. tiểu tử này thật biết mồm miệng a, nhưng chính là dù có ngốc cỡ nào gặp loại tình huống này cũng không có ý tứ như vầy, mà hiện tại cũng chỉ có thế.
“Vậy thì cảm ơn.” Du Hàng nói rồi tiếp nhận bó hoa hống, tra khóa mở cửa xe.
Như vậy là sao chứ? Âu Dương Hoành thấy có điểm không đúng.
Sao lại thuận lợi như vậy? Giống như không phải. Hình như là….. bình thản quá mức thì phải.
Hắn chính là đấu tranh tư tưởng cùng chuẩn bị công phu lắm mới đến đích, như thế nào lập tức liền đã xong? Như vậy chẳng phải là lo xa quá rồi sao?
“Cái kia, cái kia…..” Hắn lắp ba lắp bắp nói.
“Làm sao vậy?” Du Hàng quay đầu xem hắn, hỏi.
“Ta, ta…..” Âu Dương Hoành vì khẩn trương quá mà nói cũng không ra lời.
“Sao?” Du Hàng khẽ mĩm cười, thập phần tao nhã.
“Ta, ta còn muốn mời ngươi ăn cơm!” hắn lấy hết can đảm nói ra. Lời vừa nói ra kinh thiên động địa, khí thế mười phần. (chết mồ, tiền đâu mà trả =]]]]]])
“Mời ta ăn cơm?” Du Hàng nghiên đầu thắc mắc.
“Đúng vậy! Vô luận thế nào mong ngươi cũng nể mặt ta!” Âu Dương Hoành nói, ngữ khí đầy chất không cho cự tuyệt. Hắn lần này đã hạ quyết tâm rồi, vô luận là mặt mũi hay tốn biết bao nhiêu tiền cũng chả thèm quan tâm. Có điều, đương nhiên xong vụ này hắn sẽ tốn không ít tiền a!
Du Hàng nhìn thấy vẻ mặt vừa bi vừa tráng có chết cũng không lùi kia làm y không khỏi bật cười. Y không ngờ lại gặp được một người đáng yêu như thế, thật sự kì diệu, rất kì diệu a, điều này làm y hứng trí thập phần, muốn y đi y liền đi. Tuy nhiên cũng thấy thật kỳ quái, chính mình vì cái gì mà chỉ một lời mời của một nam hài mà cảm thấy hứng trí như thế, nhưng mà y thuận theo cảm giác của mình nên cũng chưa có nghĩ thêm gì nhiều.
“Được rồi” y đáp.
“A, kia, kia….” Âu Dương Hoành bỗng nhiên cứng họng, hắn không nghĩ tới đối phương lại như vị sảng khoái đáp ứng lời mời của hắn. Đáng tiếc, một bụng lời của hắn chưa kịp nói ra.
“Chẳng qua là ta bình thường hay đến nhà hàng ăn cơm, mấy nơi khác ta ăn không hợp khẩu vị.” Du Hàng lại mở miệng nói.
A?!
Âu Dương Hoành bị dọa một cú. Hắn đương nhiên biết nhà hàng thường là nơi những người giàu có nổi tiếng đến ăn, cũng chính là nhà hàng Tây, nhưng chính là nơi rất cao sang, chỉ một bữa ăn thôi cũng đã tốn mất một tháng tiền thuê phòng rồi.
Hắn nhất thời đối với kẻ có tiền trước mắt vừa yêu lại vừa hận.
Hắn nghĩ thầm, lúc trước ngươi ở nhà của ta mỗi ngày còn không phải ăn cơm trắng với đậu hủ! Hiện tại mới thay đổi thân phận một chút, quả nhiên khẩu vị cũng trở nên thay đổi rồi ha!….
Hắn rất muốn mời y ăn cơm, nhưng không phải là nơi đắt đỏ như thế….
Hắn nâng lên gương mặt nhỏ nhắn, đáng thương mà hỏi: “Không thể đi quán ăn ven đường sao chứ? Quán ăn ven đường cũng bán đồ ăn ngon lắm mà, ngươi nhất định chưa từng nếm qua, không bằng đi thử một chút? Nói không chừng ngươi sẽ thích đó!”
Du Hàng trong lòng cười thầm nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là mỉm cười nói: “Ta như thế nào có thể đi ăn quán ven đường, thật mang tiếng nha, nếu như bị người ta bắt gặp chẳng phải sẽ bị người ta cười sao?”
Âu Dương Hoành ngậm chặt miệng, thật sự là yêu nhầm một tên gia hỏa!
Chính là tục ngữ có câu “ không vào hang cọp sao bắt được cọp con”, còn có cái gì mà “đấu không được lang con thì sao đấu nổi lang cha” (?). Được, ta quyết định chiến tới cùng!
Vì thế hắn cắn răng nói một câu: “Được, vậy thì đi!”
“Không cần miễn cưỡng nga.” Du Hàng hảo tâm nhắc nhở.
“Sẽ không đâu!” Âu Dương Hoành lớn tiếng kêu lên, đầy khí chất ‘ta đây không chịu thua ngươi’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...