Tiên Lí Tình Duyên

Âu Dương Hoành hồn tiêu phách tán trở về văn phòng của chính mình rồi lấy ra bánh mì ngấu nghiến ném hết vào trong bụng. Hắn nghe người ta bảo lúc tâm tình không tốt mà điên cuồng ăn thật nhanh một cái gì đó thì trong lòng rất nhanh sẽ bay hết phiền muộn, cho nên hiện tại hắn muốn thử một lần, tựa hồ ăn cũng chả thèm nhai.

Một lúc sau mọi người ăn xong cơm trưa trở lại văn phòng, mấy cô gái còn tranh thủ chút thời gian vừa đi vừa tán gẫu:

“Ai, các ngươi hồi nãy có thấy Du đổng không? Hắn cùng với một cô gái đi ăn trưa đó nha!”

“Đúng rồi đúng rồi, ta có thấy. Cô gái kia thật khá, không biết là ai ha?”

“Ta nghe nói là bạn gái hắn nga!”

“Thật vậy sao? Nói nghe coi!”

“Cô gái kia là người yêu của Du đổng, là con gái của giám đốc xí nghiệp Đồng gia hợp tác cùng chúng ta đó. Dù sao cũng chính là xuất thân thiên kim tiểu thư của đại gia đình nha.”

“Oa, quả đúng là môn đăng hộ đối!”

“Đúng vậy a, bọn họ thân mật như thế xem ra Đồng tiểu thư đã muốn trở thành phu nhân chủ tịch rồi. Bọn họ quả thiệt là rất xứng đôi nga!”

“Ân ân, Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một cặp a.”

“Thật hi vọng cũng có một nam nhân vừa đẹp vừa giàu yêu thương ta như vậy….”

“Ngươi đừng có mơ mộng ban ngày nữa đi, người vừa giàu vừa đẹp sao có thể đến phiên chúng ta chứ…”

“Cài gì, nói không chừng cũng có thể đi….”

“Cẩn thận bạn trai ngươi ghen bây giờ.”

“Hắn dám? Cẩn thận ta đem hắn một cước đá văng ra tận Thái Bình Dương ý chứ…”

Các cô gái cứ vui vẻ cười cười huyên náo không thôi.

Nhưng đâu có biết, mỗi câu các cô nói ra chính là một lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào trong lòng Âu Dương Hoành làm nó từ từ rỉ máu.

Hắn nghĩ đến buổi đêm đón trận mưa sao băng kia, hắn đã cùng A Lam kích tình tương ủng, tình ngữ nông nông (thổ lộ, yêu đương), cho dù vạn năm băng lạnh cũng bị tình yêu của bọn họ làm cho tan chảy.

Sau đó hắn hỏi y:

“ A Lam, nếu một ngày nào đó ngươi khôi phục lại trí nhớ phát hiện ra chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi có thể hay không làm bộ như chưa từng biết ta?”

“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. Ta yêu ngươi, Dương Hoành, ta yêu ngươi….”

Lúc đó, y đã trả lời như thế.

Nguyên lai câu nói đó chẳng qua chỉ là lời nói hư hảo vì một thoáng mà nói ra. Khi đó y vẫn còn mất trí nhớ, y vốn không biết chính mình đã có ý trung nhân cho nên đối với hắn nói lời hứa hẹn, đem hắn một bước đưa đến đận trời cao, rồi cũng vô tình một bước đưa hắn hung hăng đẩy xuống tận vực sâu không đáy.

Đại kẻ lừa đảo! A Lam, ngươi là kẻ đại lừa đảo!

Hắn chỉ thấy trái tim mình bị một trận đau nói ập đến, cơ hồ như muốn vỡ ra thành nhiều mảnh. Đây chính là cái giá phải trả cho việc yêu thương một người hay sao? Nguyên lai là phải thống khổ như vậy…

Hắn không khỏi một lần rồi một lần tự hỏi:

Vì cái gì?……Vì cái gì?……

Ông trời gia gia, vì cái gì phải đối xử với ta như vậy, làm cho ta sai lầm rồi lại làm cho ta phải chịu đựng thống khổ chứ?

Mờ mịt khổ sở, giấc mộng vỡ tan, ta rốt cuộc khi nào mới có thể vượt qua?


Ông trời, thỉnh người nói cho ta biết….

Cả một buổi chiều hắn ngồi ngẩn ngơ không biết chính mình đã làm những gì, cũng không biết từ khi nào mặt trời lặng, cũng không biết chính mình như thế nào trở lại về nhà.

Tóm lại, khi hắn hồi phục lại tinh thần thì đã phát hiện chính mình đang ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thế giới bên ngoài đã bao phủ bởi một mảnh tối đen, hiển nhiên đang là buổi tối.

Âu Dương Hoành một thân một người ngồi trên giường, không có từ ngữ chuyên môn nào có thể mô tả cảm giác của hắn giờ đây, một trận hàn khí cứ len lỏi chảy dọc cơ thể hắn, ngụ lại vị trí của trái tim, lạnh như băng mà lại thêm đau như cắt.

Nguyên lai đây chính là cảm giác thất tình. Loại cảm giác mới mẻ này hắn chưa từng trải qua lần nào, đây cũng có thể coi là một trận trải nghiệm đi. Cứ như vậy củng cố tinh thần mình, có lẽ đây cũng không tính là chuyện xấu đúng hay không? Ít nhất về sau khi mọi người hỏi cảm giác tương tự thì chính mình cũng có thể dõng dạc mà trả lời: Ừm, đó chính là cảm giác của thất tình.

A a a…. Âu Dương Hoành chua xót mà cười, đại khái được gọi là lấy u buồn làm niềm vui ba, không nghĩ tới mình lại có tinh thần AQ cao đến như vậy nha.

Nhưng mà càng cố gắng nghĩ như vậy, hắn lại thủy chung không thể giảm bớt bi thương trong lòng mình nửa phần, mà ngược lại ưu thương cùng sầu bi tựa hồ càng ngày càng đậm thêm.

Hắn mở mịt đảo mắt nhìn quanh mọi vật trong phòng lại tự nhiên cảm thấy tất cả đều thật lạ lẫm, nguyên lai chỉ là vì thiếu mất một người hay sao?

Chỉ có mấy ngày trước đây thôi, hắn mỗi tối đều cùng người kia ngồi ở đây nói chuyện, đàm tiếu phong sinh, nhưng hiện tại chỉ có hắn một hình một bóng, vạn phần cô tịch.

Thật không ngờ đến y cứ như vậy rời đi, rõ ràng như vậy, sạch sẽ như vậy, thậm chí ngay cả một chút tình cảm cũng không hề lưu lại, làm như tất cả chỉ như là một giấc mộng, mà hiện tại chính là lúc tỉnh lại giấc mộng đó.

Có lẽ kia cũng chỉ là một giác mộng ngọt mỹ không chân thật, mà y chỉ như là một người khách qua đường ghé lại rồi cũng vội vàng đi qua, trở về lại thế giới của chính mình, tiếp tục cuộc sống vui vẻ phấn khích, để lại hắn một mình đối mặt với giấc mộng vừa choàng tỉnh giấc.

Buồn cười cho chính bản thân, đáng thương cho chính mình a….

“Này, bộ quần áo tây trang này ta đem vứt nhá….” đột nhiên trong gian phòng nhỏ lại vang lên âm thanh ngày nào của A Lam.

Âu Dương Hoành ngẩng đầu nhìn lại, nhưng mà khi quay lại nơi người kia đã từng ngồi gấp quần áo ngày xưa thì nay chỉ còn là một mảng trống rỗng không thân ảnh hôm nao.

“Tiết kiệm không phải chuyện xấu, nhưng mà tiết kiệm phải đúng cách, phải vựa tiện nghi vừa có tư vị thì mới đúng a. Đây mới chính là cách tiết kiệm đúng đây nè…” thanh âm của A Lam lại lần nữa truyền đến.

Hắn thật nhanh quay đầu nhìn lại, bên cạnh bàn không có một bóng người, ngoại trừ hắn ra tất cả chỉ còn là một mảnh tử tịch.

“Dương Hoành, ta hỏi ngươi hưng phấn như vậy là vì nhìn thấy sao băng hay là vì nghĩ sẽ được ước nguyện a?….” âm thanh giàu từ tính của nam nhân lại vang lên.

Hắn phảng phất nhìn thấy hình ảnh người nam nhân tuấn tú đang ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười nói chuyện với hắn. Hắn vươn vội cánh tay muốn được chạm vào, thân ảnh kia lại bỗng chốc tan biến đi…

Tâm trí Âu Dương Hoành bỗng chốc cứng đờ.

Đúng vậy, những chuyện đã xảy ra chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp, hôm nay đối phương đã sớm tỉnh mộng, tại sao chính mình lại vẫn còn ngồi đây ngây ngốc chìm đắm thêm trong giấc mộng hư ảo, truy đuổi một thứ nay đã không còn là của chính mình….

Yêu nhiều thật buồn cười, yêu nhiều cũng thật đáng buồn a….

Hắn nghĩ nên đi nấu một bữa ăn thật ngon, đúng chất bữa cơm tối giống như A Lam đã từng làm vậy đó..

Chính là như vậy nhưng hắn lại không thể làm được, trong căn phòng này, giờ phút này người bên cạnh đã không còn thấy nữa, bầu không khí ấm áp hòa hợp khi xưa cũng bỗng chốc không còn, hôm nay hắn như thế nào lại có tâm tình trở lại quá khứ để cứu lấy ‘cuộc sống’ ngày xưa? Đúng vậy, hắn không thể làm được bởi vì hắn đã mất đi tâm, cũng mất đi nhiệt tình….

Hắn trở lại những ngày như trước không có người kia, vẫn là lấy ra bánh mì vào mỗi bữa sáng, cắn, nhai, nhưng lại căn bản không cảm thấy có chút hương vị gì.

Nước mắt chạy dọc theo hai má lưu lại bên khóe miệng, Âu Dương Hoành ăn chỉ cảm thấy mùi vị mặn mặn của nước mắt.

Hắn thấy cuộc sống của chính mình tựa hồ đã mất đi phương hướng rồi. Hắn biết chính mình không phải người thông minh cho nên luôn dễ dàng lạc lối như thế, nhưng chính là người ta chưa ai dạy hắn thế nào bỏ lại quá khứ tiếp tục bước đi cho nên hắn không có kinh nghiệm, hắn thật sự không hiểu.

Hắn nghĩ mình nên tìm một chút gì đó giải tỏa tâm tình nhưng lại không biết nên làm cái gì. Cuộc sống của hắn vốn rất đơn giản cho nên trong thời gian ngắn không dễ dàng gì thay đổi được.

Lúc chiều tan sở, Âu Dương Hoành không có trở về nhà, bởi vì hắn sợ khi trở lại phải đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo kia, nơi nơi đều lưu lại hình bóng của A Lam.


Căn phòng kia vốn là phòng đơn chỉ có một mình hắn ở, nay lại đột nhiên đáng sợ làm kẻ khác phát hoảng. Hắn không nghĩ đến A Lam sẽ đến, không chỉ hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của hắn mà còn thay đổi tất cả cảnh quan.

Hắn một mình vô đích rảo bước trên đường, không biết nơi đâu mới chính là nơi dừng chân cho mình. Đèn nê – ông hai bên đường tranh nhau tỏa sáng khắp nơi, nhưng lại không thể một chút làm cho lòng hắn sáng lên nửa phần.

Cũng không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi nên dừng đi nữa, quay đầu nhìn lại mới phát hiện chính mình đang đứng trước cửa một quán bar ở trên phố, cửa kính cách âm với bên ngoài nhưng lại không che dấu bóng người cùng ánh đèn chớp nháy.

Quán bar? Đúng vậy, đây là quán bar.

Kỳ thật không phải là hắn không biết quán bar, hắn đã từng nghe qua mấy cô gái trong công ty nói qua về nơi này rồi, nói rằng đây là nơi ức chế rất tốt, giúp con người tạo ra hưng phấn. Mà hắn biết đây chính là một gay bar. Sự thật thì Âu Dương Hoành hắn chưa có từng ghé vào quán bar bao giờ bởi vì hắn không thích mấy loại tiêu tốn nhiều tiền bạc như thế.

Nhưng là hôm nay hắn không nghĩ như thế.

Âu Dương Hoành hít sâu một hơi, tiện thể vươn tay đẩy cửa ra

Từng bước từng bước đi vào thế giới tràn ngập hồng tửu (rượu bia), Âu Dương Hoành nhìn thấy những người có cùng khuynh hướng như bản thân mình, bọn họ đang trên sàn nhảy ôm nhau khiêu vũ theo tiếng nhạc, còn có nhiều người ở tại một góc tối ôm nhau thân hôn làm cho tim hắn nhất thời đập mạnh, đại khái đây là một loại bản năng ba.

Sau đó hắn thấy được một người nam nhân tuấn dật tao nhã đang nhâm nhi ly rượu ngồi ở trên quầy rượu, trực giác của hắn cho rằng người kia không phải thuộc dạng người trong này, y xinh đẹp cao quý như vậy nên đứng trên sân khấu để có thể góp phần tỏa sáng hào quang xung quanh y, mà ngày sao sự thật chứng mình là như thế.(?)

Âu Dương Hoành không biết nam tử xinh đẹp kia tại sao lại ở chỗ này nhưng mà mỗi người đều có chuyện của chính mình cho nên vô luận thế nào chẳng qua cũng không phải giống sự tình của mình, mà hắn thì thủy chung là một người “đáng thương không ai yêu” hay nói gọn lại là tên tiểu quỷ “đáng yêu”.

Đi qua đủ loại dạng người, Âu Dương Hoành cảm giác được ánh mắt nhiều người nhìn hắn nhưng bởi vì hắn tới nơi này tìm kiếm loại sự tình kia mà là đi tìm kiếm khoảng “chết lặng” trong hắn, cho nên những ánh mắt kia hắn hoàn toàn xem nhẹ, đi thẳng đến quầy bar ngồi xuống chiếc ghế dựa cao.

Những người tụ tập ở quầy bar chủ yếu là những nam nhân chưa đến bốn mươi, dáng vẻ tư văn tuấn lãng, thành thục ôn trọng, một hình dáng rất ư ôn hòa. Lúc này hắn mới nhìn thấy những nam nhân kia đều là đang uống rượu, xem ra ở trong này toàn là những bậc thầy uống rượu không thôi.

“Cho ta ly bia!” Âu Dương Hoàng ngồi xuống hướng bartender mà gọi lớn. Hắn nghĩ như vậy mới chính là dáng vẻ của một trang nam tử hán, vốn chính bản thân khẳng khái quá cho nên hiện tại cần phải uống một chút mới được!

Vị bartender đang đứng ở trung tâm quầy rượu cách hắn một khoảng vài người, y nhìn thấy vị khách mới trẻ tuổi là hắn liền có ý khẽ cười, lấy ra một ly rót đầy bia hướng hắn đẩy tới.

Quả nhiên là cao thủ, ly bia thẳng hướng trượt đến chỗ hắn mà hắn thì lại không hề kinh nghiệm không ra tay chặn lại nên ly bia có phần vượt qua hắn.

Nhưng mà lực đẩy rất hoàn hảo cho nên tuy hắn chưa tiệp ra tay kịp lúc chặn lại nhưng ly bia kia cũng không rơi xuống mà chỉ cách hắn khoảng một chút là dừng lại. Nam nhân ở quầy tính tiền hô khiếu lên, có người còn huýt sáo, không biết là đang khen vị bartender kia hay là đang muốn giễu cợt hắn đây.

Nhưng mà hắn hiện tại không có tâm lý nào mà quan tâm đến mấy chuyện này. Dù sao mấy người này cũng không quen biết, cho dù bị bọn họ giễu cợt cũng đâu có quan hệ gì. Đây là quán bar người đến người đi, mọi người ai cũng không biết ai, không liên quan đến cuộc sống của nhau.

Hắn đưa tay kéo ly bia trở về, ngẩng đầu lên tu một hơi vào bụng, sau đó đặt chiếc ly rỗng xuống bàn kêu ‘ba’ một tiếng.

“Thêm ly nữa!” hắn rất có khí thế kêu lớn.

Vị bartender vẫn dùng chiêu thức khẽ cười với hắn rồi lại đẩy một ly bia đi tới. Lần này hắn tập trung tinh thần cao độ, giương lên đôi mắt mèo mà nâng vuốt chờ mồi. Cuối cùng hắn cũng thành công chặn đứng đường truyền ly bia kia.

Sau đó lại một hơi uống sạch.

“Thêm ly nữa!” hắn kêu lên.

Vị bartender rất thỏa mãn với yêu cầu này.

Những nam nhân ngồi ở quầy bar bắt đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm mục tiêu của chính mình, còn hắn, Âu Dương Hoành ngồi nơi đây tiếp tục uống. Hắn muốn đem chính mình phải say để không còn thấy thống khổ nữa.

Bia càng uống nhiều thì hắn cũng bắt đầu lảm nhảm. Hắn một bên cầm ly bia một bên vừa tự nói, tố cáo tội danh của một người nào đó:

“Lúc ngươi gặp nạn là ta cứu ngươi, ta cứu ngươi một mạng, ngươi còn ăn cùng ta, ở cùng ta, dùng cùng ta, ngủ cùng ta, còn lừa đi tình cảm thuần thực trân quý nhất của ta, mà cư nhiên hiện tại ngươi lại dám phản bội ta. Ngươi này tên vong ân bội nghĩa! Ngươi là một tên đại bại hoại! Ngươi là một đại kẻ lừa đảo!…..”

Lầm bầm lầu bầu, hắn đem ly bia kia trở thành tên đại gia hỏa mà hắn nhắc đến, hung hăn uống vào bụng!


Vị bartender lẳng lặng nhìn thấy hắn, nghe mấy câu hắn nói xong,lại thấy hắn thập phần u buồn cho nên tiện hướng đi đến gần.

“Ngươi đã uống nhiều lắm rồi, chàng trai.” y nói.

“Đừng có động ta, ta phải uống rượu giải sầu!” Âu Dương Hoành nói xong lại uốn một nốc lớn bia.

“Cơ bản rượu bia cũng không giải được ưu sầu. Như ta đã từng thấy qua, càng uống chỉ càng thêm sầu thôi, ngươi có thấy thế không?”

“Dù sao ta mặc kệ, ta muốn uống, ô ô….”

Tửu lượng của Âu Dương Hoành không hề cao, chỉ cần vài ly bia lớn thì lời cũng đã muốn nói bừa.

Hắn nắm lấy tay áo của vị bartender, giương mắt đẫm nước mà tố cáo.

“Lúc mà hắn mất trí nhớ ta đã cứu hắn gần một tháng, là tận một tháng đó. Hắn đã ăn của ta mất hai mươi tám cái bánh mì, mười bốn bao phương tiện diện, mười sáu quả trứng, còn có mười cân rau xanh cùng đậu hủ! Hắn còn dùng ba lố khăn tay của ta, kem đanh răng, một cái khăn mặt hai đồng tiền cùng một khố tiền bàn chải đánh răng…. còn có điện, nước, ga nữa! Chính là như thế mà một khi hắn hồi phục trí nhớ liền đem ta quên sạch không còn một chút… Có phải hắn là một người hai mặt hay không. Ô vì cái gì ta lại phải thảm hại như vậy!…..” ( em lạy anh, anh hà tiện vừa thôi =.=lll)

vị bartender mang theo một nụ cười nhàn nhạt nhìn nam hài trước mắt. Này chỉ là một quán bar nho nhỏ nhưng y cũng đã gặp đủ loại chuyện đời, có vui, có mừng, cũng có bi thương, có ưu sầu.

Như câu ca từ Hotel California: Some dance to remember, some dance to forget, cùng uống rượu cũng là giống nhau. Mọi người trên thế gian này luôn cố gắng nhớ rõ những khoảng khắc vui vẻ, mà khi gặp phải bi thương thì có bao nhiêu người muốn nhớ?

“Ta thấy ngươi thực yêu hắn.” y đối với nam hài nói.

“Ai nói, ai yêu hắn? Hắn là kẻ đại lừa đảo, ta sẽ chả thèm yêu lại hắn!” Âu Dương Hoành hùng hổ.

“Nga? Phải không?” vị bartender mỉm cười, có chút đăm chiêu.

“….. Ô, bartender tiên sinh, ngươi nói có phải ta rất không có mị lực hay không cho nên hắn mới dễ dàng đem ta vứt bỏ như thế.”

“Ngươi nghĩ thế?”

“Ta…. ta cũng không biết…..” hiện tại hắn đã sớm mất hết tự tin.

“Một khi đã như vậy, tại sao không thử?” vị bartender cười nói.

“Thử xem?” Âu Dương Hoành ngẩng đầu lên nhìn.

Vị bartender chỉ mỉm cười không nói.

Lúc này có một vị nam nhân đi đến bên cạnh Âu Dương Hoành ngồi xuống. Y cao lớn anh tuấn, thành thục lạnh lùng, toàn thân dương dật làm cho kẻ khác khó có thể kháng cự lại mị lực của y, vừa nhìn thấy đã có thể biết là người nam nhân công thành danh toại.

Vị bartender rất nhanh đưa rượu đến, xem ra vị này chính là khách quen ở đây cho nên mới không cần mở miệng thì bartender đã biết đối phương muốn chính là cái gì.

Âu Dương Hoành quyết tâm thử một lần, cho nên hít một hơi thật sâu xong liền bưng ly bia lên hướng người nam nhân lộ ra nụ cười siêu cấp vô định sét đánh của hắn:

“Hi, tiên sinh, cùng nhau uống một ly có được không?”

Nam nhân kia quay đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Âu Dương Hoành.

“Ngại quá, ta đối đứa nhỏ không có hứng thú.” nam nhân kia nhàn nhạt nói, nhưng chính y cũng không biết đứa nhỏ mà hắn nói này sau này sẽ cùng hắn day dưa không rõ.

Âu Dương Hoành vừa nghe xong, nhất thời đông cứng.

“Hạ Uyên, ngươi không nên tổn thương tâm tình đứa nhỏ như thế.”vị bartender nhắc nhở vị đại nam nhân so với con mình còn nhỏ hơn hai tuổi.

“Thật không, ngại quá.” Hạ Uyên tựa hồ chả có biểu tình gì, y chỉ là nhàn nhạt nói rồi thuận tiện cầm ly rượu đi đến một chỗ vắng ngồi xuống.

“Ô, ta quả nhiên thực không có chút mị lực….” Âu Dương Hoành vừa chiến đã bại, hi vọng bị phá vỡ làm hắn không khỏi thương tâm.

“Đừng có nhụt chí, chính là ngươi tìm lầm đối tượng thôi,” vị bartender an ủi, “hắn hiện tại đã có ý trung nhân, chẳng qua hiện tại hình như đang bị thất tình.”

“Nga? Vì sao?”

“Bởi vì hắn thích chính là ‘vạn nhân mê’ trong này a.” vị bartender nói.

“Vạn nhân mê?” Âu Dương Hoành nghĩ vừa rồi chính mình gặp phải một vị cương cầm sư (phải chăng là cường công??), hắn không khỏi xoay đầu nhìn thoáng qua nam nhân kia, phát hiện quả nhiên nhìn thấy cương cầm sư.


“Vì cái gì hắn lại bị thất tình? Hắn xuất sắc đến như vậy.”

“Bởi vì ‘vạn nhân mê’ của chúng ta đã có chủ a.” vị bartender nói, ngữ khí đậm chất lo lắng, thấy y rất đỗi quan tâm đến vị cương cầm sư kia– một loại quan tâm của bằng hữu trương tri tương tích.

“Thế hắn có biết không?” Âu Dương Hoành lại liếc mắt nhìn nam nhân có tên Hạ Uyên kia.

“Chắc là biết.”

“Vậy hắn còn ở trong này tìm người kia?”

“Có lẽ hắn nghĩ không thử sao biết được.”

Không thử thì làm sao biết được?

“Như vậy, chàng trai trẻ, ngươi có muốn thử làm một chuyện không?” Vị bartender có chút sở chỉ.

“Làm cái gì?….” đối với người không có năng lực như hắn có thể làm được cái gì sao?

“Đúng vậy, tỷ như….”

“Tỷ như….” Âu Dương Hoành nhìn vị bartender.

“Tỷ như nói đem hắn mang trở về.”

“….”

“Yêu hắn liền mang hắn trở về, đây mới chính là việc làm của một trang tử hán đại trượng phu.” (=]]]]]] thật không? =]], chỉ giỏi dụ người)

“Mang hắn trở về?” Âu Dương Hoành thấp giọng tự nói.

“Ngươi không biết tình yêu dịch trong từ điển có nghĩa là “theo đuổi” hay sao? Ngươi hiện tại không cần phải thương tâm mà đau buồn nữa, mà là phải cố gắng theo đuổi, hay nói cách khác làm cho hắn yêu người cùng tin tưởng ngươi đó có được không?”

“Ai nói thế! Hắn vốn chính là rất yêu ta! Chỉ là hắn không có nhớ ra thôi!” Âu Dương Hoành đột ngột đập bàn đứng dậy nói một hồi, trưng ra một bộ dáng ta đây không sợ ai cả.

“Kia không phải thế sao?” Vị bartender cười nói.

Ách…. cũng đúng……

Y trước kia đã yêu ta như thế, như vậy ta khiến y yêu ta thêm lần nữa!

Chẳng qua….

“Bartender tiên sinh, ngươi khi trước có từng theo đuổi ai chưa?” Hắn chồm qua quầy bar nhướng cổ hỏi, trưng một bộ dạng khẩn cầu chờ đợi câu trả lời. Y đã trưởng thành như vậy rồi hẳn phải có rất nhiều kinh nghiệm, khó khăn lắm mới có dịp cho nên hay là thỉnh giáo một chút luôn đi.

“Ta? Ta còn có nhiều phương pháp nữa kìa, tỷ như tặng hoa hồng, mời ăn một bữa tối….”

“A! Cám ơn ngươi! Ta đã biết phải làm thế nào rồi!” Hắn bỗng chốc trở nên sáng sủa, vui vẻ mà đáp trả, sau đó xoay người nhảy chân sáo ra khỏi quán bar.

Vị bartender mỉm cười, thật đúng là một đứa nhỏ đáng yêu a, chẳng qua—

Một tháng ăn hai mươi tám bánh mì… bữa sáng? Mười bốn bao phương tiện diện… cơm trưa? Mười sáu quả trứng….. bữa tối?….. Nam nhân đáng thương kia có phải bị suy dinh dưỡng rồi không a?…..

Từ từ, vị bartender đột nhiên phát hiện ra một vấn đề——

Đứa nhỏ kia hình như chưa có trả tiền…….

Chẳng qua, gặp nhau thế này cũng là một loại duyên phận, a a, ta cho qua vậy.

Tổng nghĩ thấy, không chừng ngày nào đó có thể gặp lại…..

Bước ra khỏi quán bar, Âu Dương Hoành ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, hít một hơi thật sâu.

Bartender tiên sinh nói đúng, yêu thì phải theo đuổi, động chút là khóc không phải là tính cách của nam nhân! A Lam từng yêu hắn không phải sao chứ? Một khi đã như vậy thì làm hắn lại yêu thương mình lần nữa a!

Ánh đèn nê – ông hai bên đường tỏa ánh sáng khắp nơi, thập phần xinh đẹp, Âu Dương Hoành nghĩ thấy tâm tình mình bỗng chút sáng ngời lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui