Đi theo Du Hàng vào một nhà hàng sa hoa, Âu Dương Hoành mở to mắt mà nhìn xung quanh.
Oa, nơi này quả thật khá nha, cái đèn chùm kia, những vật dụng kia nhất định là đắt lắm a! Không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được ni? Nói vậy bán mình đi cũng không giá trị bằng cái này ba?
Chân hắn đã bắt đầu muốn nhũn ra. Hắn biết rõ tại những nơi như thế này, chỉ một ly nước lọc thôi cũng đã muốn bằng giá hai ngày cơm của người bình thường rồi.
Một người bồi bàn mặc bộ đồ phục vụ xinh đẹp rất chỉnh tề đã đi tới kéo ghế cho hai người.
Ngồi xuống, bồi bàn mang đến thực đơn để hai người lựa chọn.
Lúc mở ra thực đơn xem món ăn cùng giá tiền, Âu Dương Hoành tái mặt muốn la lớn.
Một chữ: Đắt.
Hai chữ: Rất đắt.
Ba chữ: Phi thường đắt
Du Hàng thấy vẻ mặt của nam hài trước mắt liền muốn mỉm cười xem ánh mắt hắn chuyển nhìn hết thực đơn, sau đó sắc mặt cứ theo giá cả bên trong mà từ từ biến hóa.
Cuối cùng thức ăn gọi ra cũng không nhiều, không biết là do Du Hàng ăn ít hay là do lương tâm y cắn rứt, không đành lòng nhìn khuôn mặt Âu Dương Hoành dần dần chuyển từ đỏ sang trắng bệch.
Bữa cơm hôm nay ăn vào thấy thập phần thống khổ, đương nhiên chỉ có Âu Dương Hoành.
Hắn thủy chung không hiểu vì lý gì mà một miếng thịt bò tên gọi “beefsteak” kia lại có giá đắt đỏ đến như vậy. Hắn nghĩ nếu chính mình đổi tên thành Bill thì có thể hay không sẽ có rất nhiều người đến cho mình tiền, chẳng qua hiển nhiên là không được.
Hắn bắt chước Du Hoành cầm dao cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, trong lòng thầm nghĩ con dao này với trong lòng mình đều giống nhau, đều phải chịu đáng thương như vậy a…
Ăn một miếng, Âu Dương Hoành lại thống khổ không chịu được, một miếng nhỏ này muốn hơn mười đồng tiền, có thể mua được mười cân đại thước, kia một miếng thịt lớn như thế giá phải tận mấy chục đồng tiền, có thể mua được mấy chục cân đại thước chứ có ít đâu….
Rất lãng phí! Thật sự là rất lãng phí! Âu Dương Hoành trong lòng oa oa kêu to.
Trong lúc vô ý nâng đầu lên nhìn thấy người đối diện đã ăn xong muốn rời đi làm Âu Dương Hoành cơ hồ luống cuống.
Cư nhiên lại hoang phí như vậy! Thiên na! Miếng thịt bò kia chẳng qua chỉ mới ăn được một nửa, cư nhiên lại muốn bỏ đi! Miếng còn thừa kia ít nhất cũng phải có giá tận một trăm đồng tiền đi! Lại còn có rượu nữa chứ! Cư nhiên uống ít như vậy! Quá mức lãng phí mà! Ăn không được cũng phải cố mà ăn hết chứ! Các ngươi có hay không nghĩ tới người ta làm ra phải rất khổ cực a!
Âu Dương hoành nghiến răng nghiến lợi mà ăn hết thức ăn của mình, ăn hết sạch sẽ thịt bò, uống sạch sẽ rượu. Du Hàng buồn cười ngồi nhìn tiểu tử trước mắt cầm bình rượu tu cạn không còn một giọt.
Rốt cuộc cũng dùng xong bữa tối trở về.
Âu Dương Hoành thân thủ muốn tỏ vẻ tính tiền.
Bồi bàn rất nhanh cầm hóa đơn đi đến, Âu Dương Hoành xuất ra một tư thế ta là kẻ tính tiền ý bào bồi bàn đưa hóa đơn cho hắn.
Bồi bàn theo ý hắn mà đưa.
Du Hàng cũng không giành trả.
Âu Dương Hoành tiếp nhận hóa đơn, lo lắng mà nhìn thoáng qua, con mắt hắn nhất thời nhìn đăm đăm, cả người cứng đơ.
Một ngàn khối?!
Âu Dương Hoành suýt chút nữa té xỉu, mà nếu thực té xỉu thì tốt rồi, có lẽ sẽ thoát được cửa tính tiền này a nhưng lại đáng tiếc không phải khi nào muốn là cũng được.
“Này, có phải tính sai rồi không?!” hắn nhìn con số mà hỏi.
“Bọn họ không có tính sai đâu, chai rượu kia giá ba trăm khối, còn hai dĩa thức ăn tối tiện nghi (rẻ rời) kia cùng một giá.” Du Hàng cười nói, thuận tiện tỏ vẻ chính mình đã đối hắn rất tốt rồi a.
Ô, ngươi như thế nào không chịu nói sớm? Âu Dương hoành càng nghĩ càng thấy tên Du Hàng kia trên lưng quả nhiên mọc cánh của một đại ác ma, hắn trong lòng bi ai mà nói:
Một ngàn khối! Là một ngàn khối lận đó! Đây chính là tiền lương nửa tháng của ta! Có biết hay không một ngàn khối có thể mua ba trăm ba mươi cái bánh mì “đại mao mao trùng”! Có thể mua một ngàn cân đại thước! Cũng có thể mua được một ngàn cân rau xanh! Tận một ngàn khối!……
Hắn chỉ thấy trước mặt hiện lên một đại đội bánh mì “đại mao mao trùng”, một đại đội đại thước, càng ngày càng rời xa hắn….
“Tiên sinh, xin hỏi là trả bằng tiền mặt hay bằng thẻ tín dụng? Thỉnh tiên sinh thanh toán.” Bồi bàn đoan đoan chính chính một bên lễ phép hỏi.
“…” Lúc này Âu Dương Hoành đang chìm đắm trong đau khổ thực giống như bị người ta vừa mới chém một đao, nhưng là không có biện pháp, hắn rốt cuộc cũng mở miệng nói, “Thẻ, thẻ tín dụng.”
Vì thế hai người đi đến quầy thu ngân, nhân viên thu ngân theo chức nghiệp nở một nụ cười với bọn họ.
Âu Dương Hoành thấy thế nào trên đầu cô nhân viên thu ngân đó lại mọc lên hai cái sừng tựa như hai cái sừng tê giác, trong tay còn cầm một ống tiêm thật lớn, nhếch miệng cười chờ chích vào người khác.
Hắn cố hết sức lấy túi tiền trong túi quần ra, lại sờ lên tấm thẻ tín dụng.
Rồi lại do dự do dự tái do dự, tựa hồ hạ quyết tâm lắm hắn mới cầm lấy thẻ tín dụng đưa ra.
Nhân viên thu ngân vươn tay, trong tích tắc cầm lấy thể tín dụng của hắn.
Ba giây….
Hai giây…..
Một giây…..
Xoẹt….. tại giây cuối cùng, Âu Dương Hoành theo bản năng giật lại thấm thẻ tín dụng trở về.
Tay của nhân viên thu ngân vẫn vươn ra ở giữa không trung, không động tĩnh, cũng không thu tay về, nàng hơi có chút xấu hổ.
Du Hàng cắn môi nhưng ánh mắt lại bán đứng y, thể hiện mạnh mẽ chính mình đang kiềm chế không cười lớn ra.
Âu Dương Hoành ủy khuất nhìn thẻ tín dụng trong tay: Này đã mất chính là một ngàn khối! Tận một ngàn khối!
Hắn do dự vạn phần rồi lại chậm rãi vươn tay ra, không đến hai giây lại giật trở về. Lần này nhân viên thu ngân không có cầm lấy nữa cho nên tay của Âu Dương Hoành trên không trung cứ tiến thoái tiến thoái một hồi.
Nhân viên thu ngân có chút mất hứng hoặc là không còn kiên nhẫn nữa nhưng vẫn rất chuyên nghiệp mà cười nói: “Tiên sinh, nếu không muốn dùng thẻ tín dụng thì cũng có thể trả bằng tiền mặt.”
Âu Dương Hoành ủy khuất liếc mắt nhìn nàng, trong lòng kêu gào thảm thiết: Vô nghĩa! Nếu là tiền mặt thì càng không thể lấy ra được!
Chính là ủy khuất cũng chỉ là ủy khuất, tiền vẫn là phải trả cho người ta, ai bảo hôm nay hắn đi mời người ta ăn làm chi!
Rốt cuộc hắn cũng đành ngoan tâm cắn rắng một cái, mang theo tinh thần tráng sĩ mà đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
“Tính tiền!”
–oo–
Sau đó hắn lại tiếp tục tặng hoa, tiếp tục mời ăn cơm cùng, tuy hắn cực kì yêu tiền nhưng hắn nghĩ làm như vậy lại không thể nào không bắt được đối phương chứ, mà nếu chỉ vì chuyện này mà bỏ cuộc thì chẳng phải quá lãng phí rồi sao!
Vì thế trong thời khắc trên chiến trường này– là một nhà hàng cấp cao— tráng liệt hi sinh tiền bạc, hắn quyết định quyết chiến quyết tử một chuyến xem sao!
Mỗi lần ăn tối đều là tự Âu Dương Hoành cố gắng vì yêu mà vượt qua nhưng ít ra cách xưng hô lẫn nhau của hai người đã khôi phục lại nguyên trạng của nó, Du Hàng gọi hắn là Âu Dương, mà Âu Dương Hoành thì dọi Du Hàng là A Hàng, hơn nữa hai người còn trao đổi cả số điện thoại. Tuy rằng hai người làm chung một công ty nhưng mà muốn tìm được số điện thoại của người kia quả thật cũng không dễ, cho nên những việc này cũng coi như là làm tình hình có chút tiến triển làm hắn cảm thấy vui vẻ không thôi.
Du Hàng càng ngày càng nghĩ thấy tò mò, y rất muốn nhìn xem tiểu tử kia tiếp theo sẽ có những động tác như thế nào đây, hay cứ mãi tiếp tục như thế mãi, hay là sẽ có một điều gì đó mới mới một chút. Y cơ hồ có chút chờ mong.
Còn Âu Dương Hoành thì luôn cố gắng tìm cách để có cơ hội hắn cùng Du Hàng một mình ở chúng nhưng là đã như vậy nhiều ngày, Du Hàng cũng không có đến tìm hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy mất mác lắm. Hắn không biết rốt cuộc Du Hàng là có ý gì đây, có phải là đã thừa nhận sự theo đuổi của hắn hay không? Hay hắn chỉ là một mình nghĩ cao xa?
Âu Dương Hoành không hề tự tin, rất là bất an.
———–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...