Editor: Mứt Chanh
Ngày này, Bùi Dực đút Thẩm Diên ăn đồ ăn sáng, hắn vuốt cái bụng tròn vo của nàng rồi nói: "Diên Diên, đứa trẻ sắp chào đời, bà nội nhớ nàng và con, nàng nguyện ý về nhà với ta chờ sinh không?"
Thẩm Diên hơi do dự: "Nếu thiếp trở về nhà họ Bùi, tên khốn kia ra tới bắt nạt thiếp thì sao? Đến lúc đó, thiếp lại chạy không được."
Bùi Dực lấy ra một lá bùa màu vàng cam từ trong tay áo rồi đưa cho Thẩm Diên: "Ta đã để phương trượng Già Diệp thi pháp trấn áp y, hẳn là y sẽ không ra ngoài trong một khoảng thời gian dài.
Lá bùa chú này là cầu từ chỗ phương trượng Già Diệp.
Nếu tên khốn kia ức hiếp nàng, nàng vỗ bùa chú vào trán y, y sẽ bất tỉnh, như vậy ta sẽ ra tới."
Thẩm Diên cầm lấy bùa chú, nhìn một cái.
Nàng vui sướng hỏi: "Thật vậy chăng? Thật sự có thể cho tên khốn kia bất tỉnh hả?"
"Thật sự." Bùi Dực gật đầu, nghiêm trang nói: "Phu quân sẽ không lừa gạt Diên Diên."
Bùa chú này là Bùi Dực cầu cho Thẩm Diên bình an, căn bản không có hiệu quả trấn áp, cũng dùng tới dỗ dành nàng thôi.
Thẩm Diên tin là thật, nàng nhận bùa chú rồi cất kỹ: "Vâng, thiếp trở về sống một khoảng thời gian ngắn.
Chờ sinh con xong, thiếp lại dọn ra ngoài."
Sinh con lại dọn ra ngoài ư?
Bùi Dực nhíu mày, bây giờ hắn dịu dàng như vậy, ngoan ngoãn phục tùng nàng, nàng vẫn không muốn về nhà họ Bùi sao?
Bùi Dực thử hỏi: "Diên Diên không muốn ở bên phu quân sao? Vì sao còn muốn dọn ra ngoài?"
"Phu quân mua tòa nhà cho thiếp, không thể lãng phí á, nếu phu quân nhớ thiếp thì tới Thẩm viên thăm thiếp là được."
Thẩm Diên không muốn nhốt mình lại trong nhà cao cửa rộng ở nhà họ Bùi, đại trạch viện luôn phải tuân thủ vài quy củ, chi bằng một mình ở bên ngoài tự tại thì hơn.
Nàng về nhà họ Bùi, e là vẫn phải tiếp tục làm thiếp cho hắn, đứa bé trong bụng cũng là con vợ lẽ.
Lỡ như một ngày nào đó, một Bùi Dực khác đoạt lại thân thể, cưới người phụ nữ khác làm vợ cả, vậy nàng và con cũng chỉ có thể sống một cuộc sống chịu ức hiếp chèn ép.
Thẩm Diên vì bản thân suy nghĩ đường lui, hiện tại nàng không có bất luận công văn quan hệ gì với Bùi Dực, như vậy nàng vẫn tự do.
Lúc rời đi cũng dễ dàng một chút.
Bùi Dực nhìn ra Thẩm Diên không tình nguyện, sợ ép nàng nóng nảy, nàng lại không bằng lòng trở về với hắn.
Hắn không đưa ra yêu cầu nào khác, hắn nghĩ, trước dỗ nàng về nhà lại tính tiếp.
Bùi Dực thay Thẩm Diên thu dọn xong hành lý, phái thị vệ mang xe ngựa lại đây.
Hắn bế Thẩm Diên lên xe ngựa, hai người cùng nhau trở về Bùi phủ.
Sau khi đến Bùi phủ, Thẩm Diên và Bùi Dực đi bái kiến lão phu nhân.
Lão phu nhân cẩn thận hỏi Thẩm Diên tình hình gần đây, khi biết được nàng và đứa bé đều rất khỏe mạnh thì thưởng cho nàng vài thứ rồi để nàng lui xuống.
Bùi Dực ôm đồ lão phu nhân ban thưởng rồi cùng Thẩm Diên trở về phòng.
Thẩm Diên quen định đi về thiên viện, Bùi Dực túm chặt tay nhỏ của nàng: "Diên Diên, sau này đừng về thiên viện, cùng ta ở chính viện đi."
Thẩm Diên sửng sốt, dựa theo thân phận của nàng, một nô thiếp và Thừa tướng ở tại phòng ngủ chính của chính viện là không hợp quy củ, vợ cả mới có tư cách.
Nhưng nàng lại nghĩ tới mấy ngày gần đây bọn họ ở Thẩm viên đều ở cùng một phòng, cùng giường mà nằm, tựa như cũng không có gì không ổn.
Nàng đi theo Bùi Dực cùng đi phòng ngủ chính của hắn.
Phòng ngủ của Bùi Dực rộng rãi và thoải mái, sáng sủa và sạch sẽ, tốt hơn nhiều so với khoảng sân chật chội của nàng.
Phòng của Bùi Dược đã được hạ nhân dọn dẹp từ trước và bộ khăn trải giường đã được thay.
Thẩm Diên lên đường hơi mệt mỏi, Bùi Dực dọn giường, dỗ nàng ngủ trưa.
Lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường lớn rộng rãi thoải mái của Bùi Dực, Thẩm Diên hơi thụ sủng nhược kinh, một lát sau mới ngủ.
Sau khi Thẩm Diên hồi phủ, lão phu nhân niệm tình bụng nàng to, đi đường không tiện nên lúc sáng sớm cũng không cần nàng dậy sớm đi thỉnh an.
Thẩm Diên sống thoải mái ở Bùi phủ, mệt nhọc thì ngủ, đói bụng có đầu bếp chuyên môn nấu cơm cho nàng, khi nhàn rỗi thì xem sách chờ Bùi Dực hạ triều hồi phủ.
Trước đó vài ngày, Bùi Dực chỉ lo mua đồ ăn cho Thẩm Diên dỗ nàng.
Sáng nay lúc dùng bữa, thấy quần áo nàng hơi cũ thì hắn lại nói với Thẩm Diên chờ buổi chiều khi hắn hạ triều sẽ mang nàng đi ra ngoài đi dạo, mua quần áo cho nàng, cũng cho đứa bé trong bụng.
Bùi Dực mấy ngày này bởi vì nhớ Thẩm Diên, muốn nhìn thấy nàng sớm hơn, mỗi lần hạ triều đều lập tức về nhà, không ở lại bên ngoài.
Vào giờ Thân, hắn đã trở lại.
Nhưng hôm nay, Thẩm Diên chờ đến giờ Dậu, Bùi Dực cũng còn chưa trở về.
Thẩm Diên nhìn bầu trời tối tăm ngoài phòng, nhíu mày, mơ hồ có loại dự cảm không tốt.
Tình cảnh này sao hơi quen thuộc nhỉ?
Kiếp trước, Bùi Dực cũng nói muốn dẫn nàng đi mua thêm quần áo.
Ngày ấy, công chúa Chiêu Dư đã trở lại, hắn chậm chạp chưa về, thậm chí còn quên mất nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...